Lục Khi Sương nhận điện thoại, vẻ mặt liền biến sắc.
Cô ta chạy đến trước phòng ngủ của Diệp Bắc Minh, điên cuồng đập cửa phòng của anh.
Phập phập phập!
Lục Khi Sương lo lắng hét lớn: “Thần y Diệp, cứu mạng… bố của tôi sắp không xong rồi!”
Cửa phòng được mở ra, Hạ Nhược Tuyết ôm cái chăn chạy thật nhanh ra ngoài.
Lục Khi Sương ngẩn người.
Diệp Bắc Minh đi ra: “Có chuyện gì thế?”
Lục Khi Sương phản ứng lại, vội vàng nói: “Thần y Diệp, bố của tôi… tôi vừa nhận được tin, bố của tôi sắp không xong rồi!”
“Cầu xin anh, bây giờ xuất phát đến nhà họ Lục đi!”
Đầu gối cô ta mềm nhũn, quỳ mạnh xuống đất.
Nước mắt ào ào tuôn rơi.
Diệp Bắc Minh đóng cửa phòng: “Đợi tôi thay quần áo”.
Khi Diệp Bắc Minh đi ra khỏi phòng, lại gọi Vạn Lăng Phong đến dặn dò mấy câu, sau đó cùng Lục Khi Sương về nhà.
Nhà họ Lục, gia tộc ẩn thế ở Hà Tây, ở sâu trong một khu rừng cây nguyên thủy.
Vô cùng ẩn khuất, phải đến năm tiếng đồng hồ, gần đến buổi trưa mới đến được nhà họ Lục.
Trạch viện cổ xưa, cổng lớn nguy nghiêm!
Bảo vệ gác cổng đều là võ hoàng đỉnh phong!
Xem ra quả nhiên thực lực võ đạo của những gia tộc ẩn thế quả nhiên mạnh hơn nhiều so với gia tộc cổ võ.
Bọn họ cũng khiêm tốn hơn.
Võ giả bình thường không biết đến gia tộc ẩn thế, chỉ biết gia tộc cổ võ.
Lục Khi Sương dẫn Diệp Bắc Minh đến thẳng nơi sâu nhất nhà họ Lục.
Trong một gian phòng mang hương sắc cổ xưa.
Người đàn ông nằm hôn mê bất tỉnh trên giường.
Chính là Lục Lâm Thiên, bố của Lục Khi Sương!
Những người có cương vị cao của nhà họ Lục đều có mặt.
Vẻ mặt nghiêm túc!
Một ông lão mặc áo choàng xám đang cứu người.
Sau khi Lục Khi Sương xông vào: “Bố, thần y Diệp, đó chính là bố của tôi, xin ngài mau cứu người đi!”
Soạt!
Lập tức, tất cả mọi người đều dồn ánh mắt qua.
Một thanh niên?
Thần y?
Khẩu khí lớn thật đấy!
Trên khuôn mặt của rất nhiều người hiện lên nụ cười lạnh lùng.
Một người đàn ông trung niên lạnh giọng nói: “Khi Sương, cháu câm miệng đi, đây là thần y Tôn của Dược Vương Cốc”.
Bác cả của Lục Khi Sương, Lục Trường Không.
Lục Khi Sương kinh hãi!
Dược Vương Cốc?
Đó là một trong những gia tộc của người canh giữ Hoa Hạ đấy!
Thần y Tôn quay đầu lướt nhìn Diệp Bắc Minh một cái: “Cái thứ gì thế này, đuổi ra ngoài!”
Diệp Bắc Minh khinh thường lên tiếng: “Ngay cả cách cứu người mà ông cũng dùng sai, còn dám tự xưng là thần y?”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc!
Ánh mắt của tất cả mọi người đều kinh sợ nhìn sang Diệp Bắc Minh!
“Suýt, to gan thật đấy!”
“Người của Dược Vương Cốc, mà cậu cũng dám nghi ngờ?”
Rất nhiều người nhìn qua, đều hít khí lạnh.
Một người đàn ông trung niên đi đến, ánh mắt lạnh như băng:
“Cậu là ai?”
“Có lai lịch thế nào?”
“Sư phụ của cậu là ai?”
Ông ta chỉ vào mặt Diệp Bắc Minh: “Cậu có biết, cho dù sư phụ của cậu ở đây, nhìn thấy thần y Tôn của Dược Vương Cốc thì cũng phải dập đầu quỳ bái không!”
Diệp Bắc Minh cất giọng lạnh lùng: “Sỉ nhục sư phụ của tôi? Chết!”
Anh giơ bàn tay tát một cái qua!
Phập!
Người đàn ông trung niên vừa lên tiếng bị tát chết.
Thần y Tôn sợ giật nảy người, tức giận nhìn Diệp Bắc Minh: “Nhóc con giỏi lắm, mày dám giết người của Dược Vương Cốc?”
Diệp Bắc Minh chẳng thèm nhìn đến thần y Tôn.
Chỉ vào người đàn ông nằm trên giường, nhìn sang Lục Khi Sương: “Người mà cô bảo tôi cứu, chính là ông ấy phải không?”
Lục Khi Sương gật đầu: “Đúng thế”.
“Được! Tôi cứu ông ta một mạng, chúng ta hết nợ”.
Diệp Bắc Minh dứt khoát nhanh gọn.
Phớt lờ tất cả mọi người, sải bước lớn đi về phía bố của Lục Khi Sương.
Sắc mặt thần y Tôn sầm xuống: “Ngăn hắn lại cho tôi!”
Một đám người của Dược Vương Cốc xông lên.
Trên người Diệp Bắc Minh bùng phát ra một luồng khí trường cường mạnh, đánh bay tất cả bọn họ!
Ngay cả thần y Tôn cũng sượt sượt lùi lại, đặt mông ngồi phệt xuống đất, chấn hãi nhìn Diệp Bắc Minh.
Đến trước giường bệnh, cúi đầu nhìn!
“Trúng hỏa độc, lại thêm luyện công tẩu hỏa nhập ma”.
“Bị đứt mười chín sợi kinh mạch, hỏa độc ăn vào tim”.
Diệp Bắc Minh thản nhiên lên tiếng.
Thần y Tôn sợ giật mình!
Mọi người nhà ho Lục cũng rất kinh ngạc, người thanh niên này có lai lịch thế nào?
Chỉ mới nhìn một lượt, đã chẩn đoán ra bệnh trạng của bố Lục Khi Sương.
Lục Trường Không quát nói: “Lục Khi Sương, cháu tùy tiện nói bệnh trạng của bố cháu cho người khác sao?”
Ngoài lão tổ, Lục Lâm Thiên là người có thực lực cao nhất trong nhà họ Lục.
Cảnh giới võ tôn hậu kỳ!
Nếu để gia tộc ẩn thế khác biết Lục Lâm Thiên bị phế, địa vị nhà họ Lục chắc chắn sẽ bị tụt mạnh.
Soạt!
Liền sau đó.
Tất cả người nhà họ Lục đều tức giận nhìn chằm chằm Lục Khi Sương, hận không thể xé xác cô ta!
Lục Khi Sương giải thích: “Bác cả, cháu không nói cho thần y Diệp…”
“Cháu câm miệng đi!”
Lục Trường Không quát một tiếng, một luồng khí tức võ tôn sơ kỳ nghiền áp đến.
Sắc mặt Lục Khi Sương tái nhợt!
“Khụ khụ!
Đột nhiên, tiếng ho khan vang lên.
Tất cả mọi người chấn kinh nhìn qua, chỉ thấy Lục Lâm Thiên vốn nằm trên giường bệnh…
Tỉnh lại.
Vậy mà Lục Lâm Thiên đã tỉnh lại!
Áo của ông ta được cởi khuy, để lộ phần lồng ngực cắm bảy tám cây kim châm.
Chỉ mấy cây kim châm, vậy mà đã khiến Lục Lâm Thiên tỉnh lại?
Thần y Tôn của Dược Vương Cốc ngẩn người.
Cả hiện trường im phăng phắc!
Chỉ có Diệp Bắc Minh cất giọng bình tĩnh: “Tôi đã nối lại kinh mạch cho ông rồi”.
“Tôi sẽ kê một đơn thuốc cho ông, uống ba ngày là được”.
“Nhớ kỹ, trong vòng một tuần, cấm luyện võ!”
Mọi người chấn hãi nhìn Diệp Bắc Minh đi sang một bên, tiện tay viết một đơn thuốc.
Diệp Bắc Minh nhìn sang Lục Khi Sương: “Hai chúng ta hết nợ, cáo từ”.
Anh quay người định bỏ đi!
Tất cả người nhà họ Lục đều thộn người, thế này là sao?
Lục Lâm Thiên gọi lớn: “Người anh em, cảm ơn cậu đã cứu mạng, xin mời cậu ở lại nhà họ Lục mấy ngày!”
Diệp Bắc Minh cũng không quan tâm, nhanh chóng biến mất.
Thần y Tôn kích động dậm chân: “Tôi biết rồi, Quỷ Môn Thập Tam Châm, Quỷ Môn Thập Tam Châm, đây là Quỷ Môn Thập Tam Châm thất truyền đã lâu”.
“Chỉ có Quỷ Môn Thập Tam Châm mới có thể cứu được Lục Lâm Thiên!”
Ánh mắt của đám người Dược Vương Cốc đều rực lửa.
Sau đó hóa thành vẻ tham lam!
…
Sau khi Diệp Bắc Minh rời khỏi nhà họ Lục, quay về Giang Nam với tốc độ nhanh nhất.
Đã là bốn giờ chiều.
Vạn Lăng Phong đứng ở cổng lớn phủ Diệp, sắc mặt nghiêm trọng.
Nhìn thấy Diệp Bắc Minh quay về, nhanh chóng tiến lên: “Chủ nhân, cuối cùng cậu cũng về rồi!”