"Mấy người có dám lên sân võ đạo đánh một trận với Diệp Bắc Minh tôi không?"
Khóe miệng Vạn Lăng Phong run rẩy: "Quả nhiên…”
Giây tiếp theo.
Thế giới im lặng!
Tĩnh mịch!
Hoàn toàn tĩnh mịch!
Đầu óc của hơn trăm nghìn võ giả ở đây đều trống rỗng.
Hoàn toàn mất đi năng lực tự hỏi!
Suốt một phút đồng hồ, cả đại hội võ đạo đều không phát ra chút âm thanh nào.
Đừng nói là đám võ giả này, ngay cả ba người Bùi Thiên Nhận, Khương Thất Huyền, Vân Phá Tiêu đều chấn động.
Đột nhiên quên phản ứng!
Vân Phá Tiêu không thể nhịn được nữa, cả giận nói: "Diệp Bắc Minh, cậu nói cái gì?"
Điều này khiến người ta rất nhục nhã!
Mí mắt của Khương Thất Huyền nhảy mạnh, hét to nói: "Diệp Bắc Minh, trên đài võ đạo, lời nói ra đều như bát nước đổ đi, cậu có biết đây là điều không thể thay đổi không?"
Lửa giận tận trời!
Bùi Thiên Nhận điên cuồng cười: "Haha, Phong minh chủ, ông đã nhìn thấy chưa?"
"Haiz”.
Phong Cửu U thở dài một tiếng.
Đối với võ giả mà nói, sân võ đạo chính là tất cả.
Chỉ cần đi lên đài võ đạo, bắt đầu khiêu chiến.
Hoặc là không đồng ý, nhận thua.
Nếu như dám lên đài đánh một trận, nếu chết trận, pháp luật cũng không thể xử lý hung thủ giết người.
"Ầm!"
Bùi Thiên Nhận nhe răng cười một tiếng, nhảy lên trên đài võ đạo, phát ra một tiếng nổ tung.
"Bùi Thiên Nhận, nhận khiêu chiến!"
Ầm!
"Khương Thất Huyền, nhận khiêu chiến!"
Ầm!
"Vân Phá Thiên, nhận khiêu chiến!"
Ba bóng người đứng trên đài võ đạo giống như ba ngọn núi lớn.
Chèn ép khiến người ta không thở nổi.
Tuy Bùi Thiên Nhận bị thương, gãy xương sườn.
Nhưng oán hận với Diệp Bắc Minh cũng đủ để ông ta chống đỡ khiêu chiến.
Càng đừng nói đến còn có hai Võ Tôn hậu kỳ nữa đứng ở trên đài võ đạo.
Ba người bắt tay có thể dễ dàng giết được Diệp Bắc Minh!
Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Diệp Bắc Minh, kiếm Đoạn Long xuất hiện trong tay anh.