Lão giả cao lớn muốn rút cánh tay về, nhưng phát hiện ra mình không làm được.
Bị tóm được!
“Buông tay tao ra!!!”
Quát lớn một tiếng.
Tay còn lại giống như hạt mưa đấm vào người Diệp Bắc Minh.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Tiếng máu thịt đụng nhau đầy khủng khiếp truyền tới.
Nếu võ giả bình thường bị Võ Thánh trung kỳ điên cuồng công kích như vậy thì đã bị đánh thành bãi bùn nát từ lâu.
Nhưng cơ thể Diệp Bắc Minh giống như được làm bằng sắt, lại không chút chấn động.
Anh nhếch miệng cười một tiếng: “Long Đế quay về, kẻ xấu xa như mày cũng dám lỗ mãng?”
“Chết cho bổn đế!!!”
Túm lấy cánh tay của võ giả cao lớn.
Dùng sức kéo!
Oạch!
“A…”, lão giả cao lớn kêu thảm thiết không thôi, giọng nói run rẩy, khiến người ta da đầu tê dại.
Đường đường là một cánh tay của Võ Thánh trung kỳ, vậy mà lại bị xé toạc!
“Mẹ nó! Mẹ nó! Mẹ nó!”
Mí mắt Diệp Phi Phàm nhướng mạnh.
Con ngươi run rẩy kịch liệt, hắn cảm thấy chuyện không đúng lắm, xoay người bỏ chạy.
Lão giả cao lớn ánh mắt điên cuồng: “Con mẹ nó Diệp Bắc Minh, tay của lão phu... tay của lão phu!”
“Đáng chết, mày đáng chết!!!”
Ông ta giơ chân lên, mạnh mẽ đạp về phía bắp đùi Diệp Bắc Minh.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Mỗi cước giống như đạp trên sắt thép vậy.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng: “Con kiến hôi, dám ra tay với Long Đế?”
Túm chân lão giả cao lớn.
Xoẹt!
Coi ông ta như gà xé, lập tức xé nát.
Máu tươi phun ra lập tức xâm nhập vào cơ thể Diệp Bắc Minh!
Trong con ngươi Diệp Bắc Minh bộc phát ra ánh sáng khát máu, trên người tỏa ra sát khí, khiến hư ảnh huyết long kia càng thêm rõ ràng!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kinh hãi: “Không ổn, nhóc con, cậu sắp mê muội rồi”.
“Long Đế Quyết quả nhiên có vấn đề, cậu đừng dùng nữa”.
“Nhóc con!!! Tỉnh táo lại!”
Diệp Bắc Minh cũng không có một chút phản ứng nào.
Bỏ qua lời của tháp Càn Khôn Trấn Ngục, anh nhìn về phía lão giả cuối cùng: “Con kiến hôi, quỳ xuống!”
Sát ý vô tận, tấn công vào mặt!
Vị lão giả Võ Thánh trung kỳ của học viện Thiên Thần đã sợ đến choáng váng.
Toàn thân ông ta run rẩy, hai chân giống như bị đổ bê tông!
Ba Võ Thánh trung kỳ cứ như vậy mà chết.
Một người bị một kiếm trong nháy mắt giết!
Một người bị một quyền đánh bể tim!
Còn một người bị xé sống!!!
Cục diện này cả đời ông ta chưa từng thấy qua.
Ùm!
Phòng tuyến nội tâm tan vỡ.
Đường đường là Võ Thánh trung kỳ lại trực tiếp quỳ xuống: “Đại nhân… rốt… rốt cuộc cậu là ai?”
“Tao là Long Đế!”
Bước ra, đứng bên cạnh lão giả cuối cùng.
Giơ tay, giáng một chưởng xuống!
Bùm!
Đầu như quả dưa hấu nổ tung, máu tươi điên cuồng trào ra.
Xâm nhập vào trong cơ thể Diệp Bắc Minh!
Giây tiếp theo.
Diệp Bắc Minh lập tức ngồi xếp bằng, luyện hóa máu tươi của mấy Võ Thánh này.
Đám người thư ký Tiền núp ở phía xa đã bị dọa sợ đến mức nằm bò ra đất.
Diệp Bắc Minh vừa rồi quả thật giống như cỗ máy giết người vậy!
Bỗng nhiên.
Lối vào cấm địa nhà họ Long truyền đến mấy giọng nói phụ nữ.
“Tiểu sư đệ…”
“Nhiều thi thể vậy, các chị tới muộn sao?”
“Tiểu sư đệ!”
...
Không biết đã qua bao lâu.
Mở mắt ra.
Diệp Bắc Minh phát hiện mình đang nằm trong phòng của phủ Long Soái.
Trần Lê Y ngồi đất bên mép giường, liên tục ngủ gật.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Diệp Bắc Minh lập tức ngồi dậy.
“A!”
Trần Lê Y tỉnh dậy, đôi mắt thâm quầng nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh.
Trong đôi mắt to xinh đẹp đều là tia máu: “Thiếu chủ, anh tỉnh rồi!”
“Tốt quá rồi, thiếu chủ đã tỉnh!”
Cô ấy kích động xông ra.
Giọng nói tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Nhóc con, xem như cậu tỉnh rồi”.
“Cậu có biết bảy ngày trước cậu nguy hiểm thế nào không?”
“Cậu cưỡng ép vận hành Long Đế Quyết, thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma!”
“Cậu vốn không biết khi đó cậu đáng sợ thế nào!”
Diệp Bắc Minh mặt đầy khiếp sợ: “Tôi nhớ ra rồi!”
“Mẹ kiếp… tôi… dùng chưa đến 10% nội lực, một hơi giết bốn Võ Thánh?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kinh ngạc: “Cậu nhớ?”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Nhớ, chỉ là cơ thể không chịu khống chế, chỉ muốn xé nát bọn họ”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục im lặng.
Một lát sau mới chậm rãi lên tiếng.
“Long Đế Quyết có vấn đề, tôi sợ cậu về sau sẽ bị nó ảnh hưởng”.
“Nếu như có thể, tốt nhất là tạm ngừng tu luyện đi!”
“E là không được”, Diệp Bắc Minh lắc đầu.
“Sao vậy?”
Diệp Bắc Minh lẩm bẩm: “Long Đế Quyết đã tiến vào tầng thứ hai”.
Đúng vậy.
Khi tỉnh dậy, Long Đế Quyết đã tầng thứ hai rồi.
“Hơn nữa, Cửu Chuyển Kim Thân Quyết cũng theo đó tiến vào tầng thứ hai”.
“Tu vi…”
Sâu trong con ngươi chấn động: “Mẹ nó!!!”
“Võ Hoàng hậu kỳ? Con mẹ nó mình đã tiến vào Võ Hoàng hậu kỳ!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại một lần nữa im lặng, qua hồi lâu mới mở miệng: “Điều này quá quỷ dị, tôi đã trải qua vô số chủ, cũng chưa từng xảy ra loại chuyện này”.
Diệp Bắc Minh cũng rất khiếp sợ: “Rốt cuộc lai lịch của Long Đế Quyết là gì?”
“Hắn thật sự khiến tôi mê muội?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Không biết, nhưng món đồ này sẽ khiến cậu điên cuồng, khát máu, không thể tụ khống chế chính là thật”.
Diệp Bắc Minh vừa muốn nói.
Mấy bóng dáng xinh đẹp xông vào.
Ba người Vương Như Yên, hoàng hậu Hồng Đào, Lục Tuyết Kỳ.
Còn có Lục sư tỷ Đạm Đài Yêu Yêu cũng tới!
Các cô cứ theo thường lệ, lập tức xông lên.
Cận thận kiểm trong một lần trong ngoài của Diệp Bắc Minh.
Thở phào nhẹ nhõm!
“Không sao”.
“Tốt quá rồi”.
Trong một tuần lễ, các cô đã dùng vô số biện pháp cũng không thể khiến Diệp Bắc Minh tỉnh lại.
Thậm chí còn muốn quay về Côn Luân Khư, mời sư phụ ra tay.
Diệp Bắc Minh không biết làm sao: “Các sư tỷ, cảm phiền trả quần đùi lại cho em được không?”
Kiểm tra cũng không phải như vậy!
Đến bộ quần áo cũng không giữ lại?
“A!”
Trần Lê Y chạy vào, nhìn thấy cảnh không nên thấy, lập tức hét ầm ĩ.
Che mặt, tim đập thình thịch.
Xoay người chạy ra ngoài.
Diệp Bắc Minh vội ôm chăn, che kín vị trí quan trọng trên người.