Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 360: Dám cứu?



“Cái gì?”

Các gia tộc lớn Long Đô, lần này cũng không thể bình tĩnh.

Trong đầu của họ nổi lên hình ảnh Diệp Lăng Tiêu hô mưa gọi gió oai phong lẫm liệt năm đó.

Năm đó, Diệp Lăng Tiêu đắc tội với một người canh giữ của Long Quốc, bị phế tu vi cả đời.

Từ đó.

Nhà họ Diệp xuống dốc không phanh!

Giờ đây.

Một khi thực lực võ đạo của Diệp Lăng Tiêu được hồi phục, nhà họ Diệp năm đó chẳng phải sẽ quay lại sao?

“Đi thôi, đến nhà họ Diệp! Chúc thọ Diệp Công!”

Ông cụ nhà họ Phó hít một hơi linh khí, mau chóng chạy đến nhà họ Diệp.

“Mau đến nhà họ Diệp, bây giờ qua đó còn được coi là đưa than trong tuyết, nếu muộn chút nữa, thì không còn cơ hội tiến vào cổng nhà họ Diệp đâu”.

“Diệp Quân Thần hồi phục thời kỳ đỉnh phong rồi, mau đến nhà họ Diệp! Mang một bức tượng quan âm phỉ thủy trị giá ba tỷ đó cho tôi!”

Các gia tộc lớn đều hành động.

Nhà họ Ngụy.

Sau khi Ngụy Yên Nhiên nhận được tin, đôi mắt đẹp chấn động.

Cô ta quyết đoán hạ lệnh: “Toàn thể lãnh đạo cấp cao nhà họ Ngụy, đến chúc thọ nhà họ Diệp cho tôi”.

Cả Long Đô, nghe thấy tin lập tức hành động.

Nhà họ Diệp vốn thanh tịnh.

Bởi vì Diệp Bắc Minh xuất hiện, lập tức trở nên vô cùng tấp nập náo nhiệt!

Hơn ngàn chiếc xe hơi, chặn ngay con đường cái ở cổng nhà họ Diệp.

Gia chủ của rất nhiều gia tộc lớn đều bỏ xe.

Tranh nhau xông về phía nhà họ Diệp.

Diệp Lăng Tiêu nhìn khách khứa ngồi chật kín: “Cho dù tôi hồi phục đỉnh phong, cũng không còn là người đứng đầu quân đội Long Quốc nữa”.

Thở dài một tiếng: “Quân Thần mới đã ra đời, Long soái - Diệp Bắc Minh”.

“Ông nội, sức của một người thực sự có mạnh đến thế không?”

Cơ thể Diệp Như Ca run lên.

Cứu nhà họ Diệp qua nước sôi lửa bỏng bằng sức của bản thân!

Đúng là nghịch thiên!



Nhà họ Tần ở Long Đô.



Tần Tướng Thần ngồi trong phòng khách, pha một bình trà Bích Loa Xuân cực phẩm.

“Diệp Lăng Tiêu? He he… Đại thọ một trăm tuổi, ông muốn sống thoải mái, có thể không?”

Tần Tướng Thần lắc đầu, ngân nga một điệu nhạc.

Nhục nhã ngày hôm nay.

Địa vị của nhà họ Diệp chắc chắn sẽ xuống dốc không phanh.

Sau này sẽ từ từ thôn tính nhà họ Diệp, mở rộng nhà họ Tần.

Qua năm năm mười năm nữa, căn cơ nguồn lực của nhà họ Tần chắc chắn sẽ tăng lên một bậc.

Nghĩ đến đây, Tần Tướng Thần mừng thầm trong lòng.

Bưng chén trà sứ thanh hoa.

“Suýt!”

Nước trà nóng khiến Tần Tướng Thần lóng ngóng run tay, chén trà rơi xuống đất.

“Rắc” một tiếng vỡ tan.

Tần Tướng Thần cau mày, có dự cảm không tốt.

Đúng lúc này.

“Ông chủ, không hay rồi, mọi việc không ổn rồi!”

Quản gia kinh sợ chạy vào, sắc mặt tái nhợt, cơ thể cũng run bần bật.

Tần Tướng Thần lạnh giọng hỏi: “Có việc gì mà gấp như vậy? Ông gặp ma hả!”

Quản gia quỳ xuống đất: “Ông chủ, xảy ra chuyện rồi!”

“Cậu chủ chết rồi”.

“Cái gì?”

Tần Tướng Thần suýt nhảy lên, ông ta nổi giận hét lớn: “Mẹ kiếp, ông nói cái gì hả? Con trai tôi Vinh An chết rồi?”

“Nếu ông lừa tôi, tôi giết cả nhà ông!”

Quản gia khóc mếu máo: “Ông chủ, tôi đâu dám lừa ông”.

“Cậu chủ làm theo kế hoạch của ông, đến hội trường mừng thọ của Diệp Lăng Tiêu”.

“Nhưng Diệp Bắc Minh đột ngột xuất hiện, chúc thọ Diệp Lăng Tiêu, còn tát chết cậu chủ”.

“Ông nói cái gì? Diệp Bắc Minh?”

Đồng tử của Tần Tướng Thần co mạnh lại, sợ đến trái tim run run.

“Phụt!”

Phun ra ngụm máu tươi, ngã thẳng xuống đất.

“Ông chủ, ông chủ, người đâu mau đến đây!”



Nhà họ Tần hỗn loạn.



Cùng lúc đó.

Tộc Tiêu – gia tộc người canh giữ ở một nơi Long Quốc,

Tin tức được truyền về, một ông lão mở mắt, khuôn mặt của ông ta như thương long.

Hung bạo!

Lạnh lùng!

Uy nghiêm!

Khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lùng: “Ồ? Tôi đã phế Diệp Lăng Tiêu, đã từng nói không cho phép bất kỳ bác sĩ nào cứu ông ta!”

“Vậy mà Diệp Bắc Minh còn cứu ông ta?”

“Nực cười!”

“Ha ha ha! Người mà tôi đích thân ra tay phế bỏ, trên thế giới này còn có người dám cứu?”

Tiếng cười của ông lão vang vọng khắp trong gia tộc.

Đột nhiên.

Một thông tin khác được truyền về: “Lão tổ, đã điều tra được thông tin của người diệt nhà họ Long”.

Lão tổ tộc Tiêu cất giọng trầm: “Là ai?”

“Hình như là… Long soái, Diệp Bắc Minh”.

Trong tích tắc, cơn lửa giận trong lòng lão tổ tộc Tiêu giống như bị hất chậu nước lạnh.

Lập tức tiêu tan!

Một lát sau, lão ta mới chấn kinh hỏi: “Diệp Bắc Minh… ông chắc chắn là Diệp Bắc Minh chứ?”



Trong khi Long Đô sôi sục.

Diệp Bắc Minh đã về đến phủ Long soái.

Tút tút tút!

Vạn Lăng Phong gọi đến.

Diệp Bắc Minh ấn nút nghe: “Lăng Phong, có thông tin gì?”

Vạn Lăng Phong lên tiếng: “Chủ nhân, chúng tôi đã điều tra được vị trí mẹ của cậu xuất hiện lần cuối cùng”.

“Ở đâu?”

Hơi thở của Diệp Bắc Minh trở nên dồn dập.

Vạn Lăng Phong cất giọng nghiêm trọng, nhả ra ba chữ: “Thành Võ Đế!”