Vạn Lăng Phong giải thích nói: “Nếu nói thủ đô của Long Quốc là Long Đô, thì thủ đô võ đạo trong lòng võ giả là thành Võ Đế”.
“Thành Võ Đế nằm sâu trong hoang mạc của Tây Vực, ngoại trừ gia tộc người canh giữ trấn giữ ra, thì có nhiều thế lực phức tạp rối ren”.
“Trong thành Võ Đế có tất cả mọi thứ, từ binh khí, võ kỹ, đan dược mà võ giả sử dụng, chỉ cần có tiền, đều có thể đổi được”.
“Nơi đó là thiên đường của võ giả, thực lực là trên hết!”
“Nơi đó không chịu ràng buộc của pháp luật, cho dù là kẻ giết người hàng đầu tiến vào thành Võ Đế, chỉ cần tuân thủ quy tắc của thành Võ Đế, thì pháp luật của Long Quốc cũng không thể làm gì được hắn”.
Vạn Lăng Phong dừng một lúc.
“Cho nên, có rất nhiều võ giả gây chuyện, vì để trốn chế tài pháp luật, đã tiến vào thành Võ Đế”.
“Thuộc hạ đã tốn món tiền lớn mới mua được thông tin”.
“Có người từng thấy mẹ của cậu, có lẽ, bà ấy thực sự từng đến thành Võ Đế”.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh nghiêm lại.
Xem ta chỉ có đến thành Võ Đế một chuyến, mới có thể điều tra rõ được có phải mẹ đã từng đến đó không.
“Sắp xếp đi, sẵn sàng đợi tin của tôi, khởi hành đến thành Võ Đế”.
Diệp Bắc Minh dặn dò một câu.
“Vâng, chủ nhân”.
Vạn Lăng Phong đáp lại một câu rồi tắt máy.
Nhắm mắt.
Ý thức tiến vào trong thế giới của tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Thực lực võ đạo tăng lên đến võ hoàng hậu kỳ, có thể mở ra tầng thứ sáu của tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Diệp Bắc Minh có chút hưng phấn.
Tầng thứ năm có được đỉnh Thiên Cực và hình nộm.
Tầng thứ sáu có thứ gì đang đợi anh đây?
Đến tầng thứ năm, quả nhiên nhìn thấy một cầu thang thông đến tầng thứ sáu của tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Trực tiếp lên tầng!
Tầng thứ sáu chỉ có hai cái bục nhỏ.
Trên cái bục nhỏ đầu tiên là một cuốn bí tịch võ kỹ.
“Lôi ảnh trùng trùng, võ kỹ trung phẩm cấp Thánh!”
“Thân pháp như lôi ảnh, tốc độ nhanh như điện giật?”
Diệp Bắc Minh rất bình tĩnh.
Có được võ kỹ cấp Thánh, anh cũng không thấy lạ nữa.
Nếu những võ giả bên ngoài nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ tức chết!
Mẹ kiếp!
Võ kỹ cấp thánh đó!
Mẹ kiếp, đừng ra vẻ được lợi còn khoe mẽ.
“Có lẽ lôi ảnh trùng trùng còn mạnh hơn phù quang lược ảnh nhiều”.
Diệp Bắc Minh khẽ thì thầm.
Anh đọc một lượt lôi ảnh trùng trùng với tốc độ nhanh nhất.
Tất cả khẩu quyết, ghi nhớ kỹ trong lòng.
Bước ra một bước.
Ầm!
Một tiếng sấm đùng đùng vang lên, giống như sét đánh.
Vang khắp cả trong tầng thứ sáu.
Diệp Bắc Minh sợ giật mình: “Vãi, sét đánh hả?”
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Đừng có thiếu hiểu biết như vậy, đây là hiện tượng lạ được sinh ra khi thi triển lôi ảnh trùng trùng”.
“Thân pháp như lôi điện, mỗi một lần thi triển, đều sánh được như sét đánh!
“Gây chú ý như vậy hả?”, Diệp Bắc Minh ngẩn người.
Soạt!
Ầm ầm!
Quả nhiên cùng với tiếng sấm vang lên.
Soạt!
Ầm ầm…
Sau khi sử dụng mười mấy lần, Diệp Bắc Minh dừng lại: “Loại thân pháp này, nếu đột ngột sử dụng vào lúc thực chiến, một tiếng sấm sét vang lên, sẽ có tác dụng làm kẻ địch sợ hãi”.
Hơn nửa tiếng sau.
Anh lĩnh ngộ được gần hết lôi ảnh trùng trùng.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đã không thấy lạ nữa, nhưng vẫn nói một tiếng: “Biến thái!”
Anh tiếp tục nhìn sang cái bục thứ hai.
Một cuốn sách cổ ố vàng.
Không có tiêu đề.
Mở ra xem, Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt kỳ lạ: “Là thuật rèn đúc?”
Anh xem qua một lượt.
Mẹ kiếp, chỉ là nửa quyển!
Nửa quyển sau.
Trực tiếp biến mất.
Diệp Bắc Minh càng lúc càng cau chặt mày, có chút thất vọng: “Có nhầm không vậy, tầng thứ sáu chỉ cho loại kỹ thuật rèn đúc rác rưởi này hả?”