Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 368: Chết rồi



Vậy mà hai ông lão kia lại bị Diệp Bắc Minh đánh một quyền tan xác.

Thật kinh khủng!

“Haha!”

Tào Sảng cười ha hả.

Cho dù cậu ta đang bị Diệp Bắc Minh bóp chặt cổ, sắp nghẹt thở đến nơi thì vẫn cười như điên, nói: “Hay lắm, chơi hay lắm!”

“Hai lão già kia là do ba tao gài bên cạnh, phiền chết đi được!”

“Mày giết hay lắm!”

“Tốt quá, thật tốt quá! Haha...”

Tào Sảng cười phá lên như một thằng điên.

Trần Lê Y nói: “Lẽ nào tinh thần tên kia không bình thường?”

Vạn Lăng Phong nhíu mày: “Hình như có chút vấn đề!”

Lúc này.

Phía xa xa có hơn mười chiếc xe bọc thép và một đội quân khoảng ba nghìn người đang lại gần.

Cầm đầu là một tên tướng quân, khi nhìn thấy Diệp Bắc Minh đang bóp cổ Tào Sảng thì sợ hết hồn.

Bèn quát lên: “Ranh con kia, cậu đang làm gì đó?”

“Còn không mau thả tiểu vương gia ra!”

Dương Chiến Ưng.

Ông ta là một trong mười ba vị thái bảo của vua Tây Vực.

Dương Chiến Ưng chỉ huy ba nghìn binh lính bao vây đám người Diệp Bắc Minh.

“Haha!”

Tào Sảng cười to: “Dương tướng quân, ông tới chậm rồi”.

Dương Chiến Ưng sợ tụt quần, quỳ xuống đất nói: “Tiểu vương gia... thật xin lỗi...”

Tào Sảng nhìn vào Diệp Bắc Minh, vẫn cười điên loạn như vậy: “Haha, thấy chưa, người của tao tới rồi”.

“Tao thừa nhận đúng là mày có chút sức mạnh đó, nhưng mà...”

“Haha, không ngờ tới phải không, ba tao là vua Tây Vực đấy!”

“Mày nói thử xem, lát nữa tao sẽ chơi chết mày thế nào...”

Diệp Bắc Minh chỉ bình thản nói: “Ồn ào”.

Cổ tay anh siết chặt lại một chút.

Một tiếng “răng rắc” giòn tan vang lên.

Cổ của Tào Sảng bị bóp nát.

Tròng mắt của cậu ta lòi ra ngoài, trên mặt tràn ngập sự sợ hãi và hối hận tột cùng!

Giống như đang hỏi rằng: Sao mày dám giết tao?

Sao tên kia có thể giết mình chứ?



Tao là con trai của vua Tây Vực mà!

“Ơ...”

Vạn Lăng Phong và Lâm Thương Hải cũng ngơ ngác.

Bọn họ không ngờ rằng chủ nhân dù biết Tào Sảng là con trai của vua Tây Vực mà còn quả quyết bóp chết cậu ta như thế.

“Đây đúng là tính cách của chủ nhân mà! Đỉnh! Quá đỉnh! Đỉnh của chóp luôn!”, bọn họ thầm nghĩ.

Vạn Lăng Phong kích động đến mức run cả người.

Ông ta vốn là chiến thần nên tất nhiên biết vua Tây Vực khủng khiếp đến mức nào.

Lâm Thương Hải túa mồ hôi lạnh.

“Á...”

Còn mấy thanh niên đi chơi với Tào Sảng thì sợ vãi đái.

Bọn họ bị dọa điên người rồi!

Cả đám hét lên thảm thiết như heo chọc tiết!

“Tiểu vương gia!”

“Không, tiểu vương gia chết rồi!”

“Tiêu rồi, cả nhà tôi tiêu đời rồi, tiểu vương gia chết rồi...”

Cả đám sợ tới mức xụi lơ.

Tiểu vương gia chết rồi!

Chắc chắn vua Tây Vực sẽ bắt bọn họ chôn cùng cậu ta.

Đầu óc Dương Chiến Ưng ong ong, hai mắt ông ta đầy tơ máu.

Ông ta vừa định hạ lệnh giết chết Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh đã ra lệnh trước rồi: “Giết hết tất cả, không chừa lại tên nào!”

“Cái gì?”

Dương Chiến Ưng sững người.

Bọn họ chỉ có vài người thôi mà muốn giết ba nghìn binh lính của ông ta sao?

Cậu ta muốn lên trời ở hả?

Xoẹt xoẹt...!

Diệp Bắc Minh vẫy tay, kiếm Đoạn Long xuất hiện.

Một luồng kiếm khí quét qua, đồng tử của Dương Chiến Ưng co rút lại, trong đôi mắt ông ta phản chiếu hình bóng luồng kiếm khí kia.

“Cậu rốt cuộc là ai...”, Dương Chiến Ưng sững người đứng ngây tại chỗ.

Ầm!

Ông ta và hơn trăm người đằng sau đã hóa thành một bãi máu loãng.

Vạn Lăng Phong quát lên: “Giết!”

Lâm Thương Hải theo sát đằng sau, nhập cuộc chiến đấu.

Đám người Đường Hạo Thiên ngơ ngác đứng đó, nhìn cảnh này mà cả bọn sợ cứng người.



Bọn họ trố mắt nhìn.

Trong lòng cả bọn sóng gió cuồn cuộn nổi lên.

Hơn nửa tiếng sau, đám người Đường Thiên Ngạo vẫn còn trong cơn sốc tinh thần ấy.

Diệp Bắc Minh, Vạn Lăng Phong, Lâm Thương Hải, chỉ mỗi ba người họ ra tay thôi mà đã quét sạch đội quân ba nghìn binh lính của vua Tây Vực!

Đám thanh niên đua xe kia đều đã bị diệt sạch.

Đám người Đường Thiên Ngạo đã sốc nặng lắm rồi!

“Ừng ực!”

Cụ Trịnh nuốt nước miếng: “Tôi tin hội trưởng diệt sạch nhà họ Long thật rồi!”

“Thủ đoạn cỡ này thì ngoại trừ hội trưởng ra thì chẳng còn ai làm được cả”.

“Đây là ba nghìn người đó...”, da đầu Đường Thiên Ngạo run lên.

Diệp Bắc Minh từ tốn quay về.

Trên người anh không dính chút máu nào.

Hai người Vạn Lăng Phong và Lâm Thương Hải đã thấm đẫm máu tươi, cả người bọn họ đều bốc lên một mùi máu tươi tanh tưởi khiến người ta buồn nôn.

Diệp Bắc Minh nói: “Tiếp tục lên đường”.

...

Cùng lúc đó, ở doanh trại của vua Tây Vực.

Vua Tây Vực Tào Anh đang mặc một bộ áo giáp màu vàng kim, đang điều binh khiển tướng trên sa trường.

“Giết! Giết! Giết!”

Hơn một triệu binh lính phát ra những tiếng động ầm ĩ đinh tai nhức óc.

Một ông lão chắp tay sau lưng, nhìn vào một triệu binh lính trên thao trường.

Ông lão đó khiếp sợ nói: “Đây là sát ý do một triệu binh linh tỏa ra sao? Cho dù phía trước có là Võ Thánh thì sợ cũng phải nhượng bộ rút binh mà thôi!”

“Haha!”

Tào Anh ngửa mặt lên trời cười to, hăng hái nói: “Một triệu binh lính này chỉ đâu đánh đó!”

Ông ta vung bàn tay to lên.

Thanh kiếm dài trong tay chỉ về hướng Bắc, nói: “Giết!”

“Giết! Giết! Giết!”

Một triệu quân lính đồng thanh hét to.

Ông lão khiếp đảm, nhìn vào hướng mà vua Tây Vực chỉ...

Long Đô!

“Lẽ nào ông ta muốn làm Long Chủ! Hít!”, sau lưng ông lão có một làn khí lạnh.

Bỗng nhiên.

“Báo! Báo! Báo...!”

Một tên lính hoảng sợ chạy vọt vào, giọng nói đầy run rẩy, ghé vào dưới chân Tào Anh bẩm báo: “Vương thượng, tiểu vương gia... chết rồi ạ...”