Ông Trịnh đề nghị: “Diệp Bắc Minh đã tiến vào thành Võ Đế, chúng tôi có thể theo ông cùng đi”.
Vua Tây Vực mặt đầy sát khí lắc đầu: “Không cần, nếu đã biết hung thủ là ai, các người cũng không cần thiết phải sống nữa”.
Hạ lệnh!
“Chém!”
Mấy chục thân binh tiến lên, giơ tay chém xuống.
“A!”
Tiếng kêu thảm thiết truyền tới.
Mười mấy cái đầu vứt lăn lóc sang một bên.
Đám người ông Trịnh mãi đến lúc chết trên mặt vẫn lưu lại biểu cảm hối hận.
Sớm biết như vậy đã không rời khỏi thành Võ Đế!
Đáng tiếc đã không còn thuốc hối hận.
Vua Tây Vực cũng không thèm nhìn thi thể đám người ông Trịnh: “Đi, đi thành Võ Đế!”
“Từ từ!”
Lão giả kia mở miệng, nhíu mày nhìn vua Tây Vực: “Vua Tây Vực, Diệp Bắc Minh này không phải nhân vật đơn giản, cần phải chuẩn bị chu toàn”.
“Thiên phú tập võ của hắn rất kinh khủng, theo như tôi biết hắn đã từng tiến vào Uy Quốc, chém Uy Hoàng!”
“Tiến vào Ưng Quốc, một kiếm chém rơi ghế vua của Ưng Hoàng, khiến Ưng Quốc không dám làm ầm ĩ!”
“Theo tin tức đáng tin cậy mới nhất, nửa tháng trước, Diệp Bắc Minh còn xông vào thủ đô Lang Quốc, chém chết một vị Thượng tướng năm sao của Lang Quốc ngay bên ngoài hạ nghị viện!”
“Cộng thêm đại hội võ đạo của tỉnh Bảo Đảo lần trước, một mình Diệp Bắc Minh giết mười mấy trọng tài Võ Tôn trong nháy mắt!”
“Tu vi của người này là một ẩn số!”
Lão giả nói như thuộc trong lòng bàn tay.
Nói xong lời cuối.
Gần như là nói một chữ lại ngừng, sắc mặt ngày càng nghiêm trọng.
Bất kỳ một chiến tích nào rơi vào người khác sẽ danh chấn Long Quốc!
Chứ đừng nói là tất cả chiến tích đều ở trên người Diệp Bắc Minh.
Càng thêm dọa người!
Vua Tây Vực cau mày: “Ông Tiêu, ông thân là Võ Thánh, lẽ nào còn sợ Diệp Bắc Minh sao?”
Lão giả tên là Tiêu Long Cơ, là người canh giữ gia tộc đến từ nhà họ Tiêu!
Tiêu Long Ky cau mày: “Người này không đơn giản”.
“Thiên tài giới võ đạo, qua mỗi một khoảng thời gian thì sẽ văng ra một người”.
“Nhưng người giống như hắn, không có thất bại, cũng rất kinh khủng”.
“Hơn nữa, hắn đã từng biến mất năm năm, năm năm trước hắn vẫn là một phế vật”.
“Năm năm sau, hắn quay lại với thực lực khủng khiếp, chẳng lẽ ông không tò mò?”
Sắc mặt vua Tây Vực cũng hơi trầm xuống: “Ông Tiêu có phải đã biết gì không?”
Tiêu Long Cơ cười đầy thâm ý: “Vua Tây Vực, ông còn nhớ hai mươi ba năm trước đã từng có một người phụ nữ tiến vào thành Võ Đế không”.
“Đương nhiên nhớ, người phụ nữ đó…”
Trong con ngươi vua Tây Vực thoáng qua một tia sợ hãi.
“Hắn có liên quan gì đến người phụ nữ này?”
Tiêu Long Cơ đưa đến một chiếc điện thoại di động: “Ông xem đi thì biết”.
“Ồ?”
Vua Tây Vực nghi ngờ, cúi đầu nhìn.
Là ảnh của Diệp Bắc Minh!
Khi vua Tây Vực nhìn thấy tấm hình này, con ngươi co rút kịch liệt.
Cổ tay rủn rẩy, thiếu chút nữa ném điện thoại đi: “Hình như… giống nhau như đúc, dáng dấp hắn giống như đúng người phụ nữ kia!”
“Không sai, Diệp Bắc Minh chính là con trai của người phụ nữ kia!”, Tiêu Long Cơ gật đầu.
Giây tiếp theo.
Mặt vua Tây Vực hiện lên tia chấn động, kinh ngạc, bất ngờ, còn có không dám tin.
Các loại biểu tình thoáng qua rồi biến mất.
Thay vào đó là sự tham lam bao trùm: “Diệp Bắc Minh có thực lực này cũng không thoát khỏi liên quan đến mẹ hắn!”
“Nhất định hắn có phương pháp tu luyện đặc thù, nếu không làm sao có thể trong năm năm tạo ra truyền kỳ tu luyện nghịch thiên như vậy!”
“Ông Tiêu, nếu như lấy được phương pháp tu luyện trong tay Diệp Bắc Minh, ông nói xem chúng ta…”
Tiêu Long Cơ cười một tiếng: “Vua Tây Vực, nhà họ Tiêu chúng tôi cũng nghĩ như ông vậy!”
“Lấy được bí mật trên người Diệp Bắc Minh, nhà họ Tiêu tiến vào Côn Luân Hư, ông có được thiên hạ!”
“Ha ha ha ha!”
Vua Tây Vực ngửa mặt lên trời cười lớn: “Đồng ý!”
Con ngươi ông ta đông cứng lại, nhìn về phía thành Võ Đế: “Triệu tập hàng triệu đại quân, bao vây thành Võ Đế cho tôi!”
“Diệp Bắc Minh, mày mọc cánh cũng khó mà thoát được!”
...
Cùng lúc đó.
Trước Vạn Bảo Lâu.
Kiến trúc hùng vĩ, phong cách cổ xưa, xa hoa giống như hoàng cung thời cổ đại.
Đường Thiên Ngạo chỉ vào Vạn Bảo Lâu: “Tổng hội trưởng Diệp, đây chính là Vạn Bảo Lâu”.
“Đây là nơi nguy hiểm, tôi cho rằng vẫn nên thảo luận kỹ hơn rồi nói sau”.
Đến trước Vạn Bảo Lâu, Đường Thiên Ngạo lại bỏ cuộc.
Chỉ ông ta mới biết, Vạn Bảo Lâu đáng sợ đến nhường nào.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Nếu Vạn Bảo Lâu từng là sản nghiệp của hiệp hội võ đạo, bây giờ tôi lại là tổng hội trưởng hiệp hội, về tình về lý cũng nên để ý chuyện này”.
Lời vừa dứt.
Một bóng hình bước ra ra Vạn Bảo Lâu, đây là một cô gái khoảng chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi.