Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 373: Ba điều kiện của mẹ



Vạn Lăng Phong cau mày: “Làm gì?’

Lăng Thi Âm khẽ cười: “Tổng hội trưởng Diệp có thể tiến vào Vạn Bảo Lâu, còn các ông chờ bên ngoài đi”.

“Không được!”

Lâm Thương Hải trực tiếp phản đối.

Vạn Lăng Phong cũng nhắc nhở một câu: “Chủ nhân, cẩn thận có bẫy!”

“Ha ha ha ha”.

Lăng Thi Âm cười khẽ, mặt đầy thích thú nhìn Diệp Bắc Minh: “Thế nào, tổng hội trưởng Diệp cũng cho rằng Vạn Bảo Lâu tôi là nơi nguy hiểm, không dám bước vào sao?”

“Tôi vào thì có làm sao đâu?”

Diệp Bắc Minh chắp hai tay sau lưng, đi vào.

Lăng Thi Âm có chút kinh ngạc, ánh mắt lóe lên, theo sát phía sau.

Sau khi tiến vào Vạn Bảo Lâu, Diệp Bắc Minh đang định mở miệng.

Giây tiếp theo.

Lăng Thi Âm lại trực tiếp quỳ xuống: “Lăng Thi Âm đứng đầu Vạn Bảo Lâu tham kiến thiếu chủ!”

“Thiếu chủ!”

Diệp Bắc Minh sững sờ, tình huống gì vậy?

Lăng Thi Âm mặt tiêu cười, cảm giác áp bức của Võ Thánh trong nháy mắt biến mất tăm.

Cô ta lộ ra thái độ tôn kính với Diệp Bắc Minh.

Thái độ này vốn không phải giả vờ.

Lăng Thi Âm giải thích: “Thiếu chủ, tất cả mọi thứ đều do chủ mẫu sắp xếp”.

“Chủ mẫu đã nói, sớm muộn gì cậu cũng sẽ đến thành Võ Đế”.

“Đến khi đó tôi nhất định sẽ nhận ra cậu”.

“Bây giờ nhìn lại, tất cả lời chủ mẫu đều đã định sẵn, khoảnh khắc cậu xuất hiện, tôi liền biết cậu đến rồi”.

Diệp Bắc Minh hoàn toàn ngây người.

Khóe miệng co quắp!

Rốt cuộc mẹ đã giữ lại cho anh bao nhiêu người?

Phó hội trưởng hiệp hội võ đạo Long Quốc, chủ nhân Vạn Bảo Lâu thành Võ Đế, một Võ Thánh đỉnh phong lại là người của mẹ.

Quả thực khiến người ta quá bất ngờ!

Nhìn thấy Diệp Bắc Minh ngây người, Lăng Thi Âm cũng không có quấy rầy.

Lẳng lặng đứng ở một bên!

Một lát sau.

Diệp Bắc Minh tỉnh ngộ, giọng nói trầm xuống: “Rốt cuộc là chuyện gì?”

“Cô biết mẹ tôi?”

Lăng Thi Âm không dám giấu diếm: “Hai mươi ba năm trước, chủ mẫu đã đến thành Võ Đế”.



“Khi đó tôi cũng chỉ là một Võ Hoàng thông thường, vốn không thể có được ngày hôm nay”.

“Chẳng những chủ mẫu giúp tôi trẻ mãi không già, còn chỉ điểm tôi tu võ, khiến tôi có cơ hội trở thành Võ Thánh!”

“Hai mươi ba năm qua, tôi ngày đêm trông ngóng sự xuất hiện của cậu”.

Diệp Bắc Minh như có điều suy nghĩ.

Hỏi tiếp: “Mẹ tôi chỉ bảo cô đợi tôi? Không dặn dò gì?”

“Có!”

Lăng Thi Âm gật đầu: “Chủ mẫu bảo cậu làm ba chuyện”.

Diệp Bắc Minh vội vàng hỏi: “Ba chuyện?”

“Thứ nhất, chủ mẫu nói nếu nhà họ Diệp Côn Luân Hư gặp nạn, có thể giúp thì giúp!”

“Thực sự không giúp được thì thôi, không phải tạo gánh nặng”.

Diệp Bắc Minh sững sờ.

Nếu như dựa vào suy nghĩ của anh, năm đó nhà họ Diệp mặc kệ mẹ, anh cũng chẳng buồn để ý đến nhà họ Diệp.

Dù nhà họ Diệp bị diệt vong thì sao?

Bây giờ nhìn lại, mặc dù mẹ bị nhà họ Diệp làm tổn thương lòng, nhưng cuối cùng vẫn là người nhà họ Diệp.

Không thể không bận lòng.

“Được”.

Diệp Bắc Minh gật đầu.

“Thứ hai, chủ nhân để lại một món đồ ở nhà họ Diệp Long Đô, thiếu chủ cậu mau đi lấy, gỡ bỏ bí mật của vật đó”.

Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ nhúc nhích.

Vật đó chẳng phải tháp Càn Khôn Trấn Ngục sao?

Diệp Bắc Minh trả lời: “Điều thứ hai tôi làm được rồi”.

Lăng Thi Âm kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh, rồi tiếp tục nói: “Thứ ba, từ ngày thiếu chủ bắt đầu bước vào Vạn Bảo Lâu”.

“Trong vòng một năm, trở thành Võ Đế!”

“Mẹ kiếp!”

Diệp Bắc Minh không nhịn được chửi thề, khóe miệng co quắp: “Mẹ bảo con trai một năm trở thành Võ Đế? Mẹ thật biết nghĩ!!!”

Lăng Thi Âm biểu tình quái dị: “Thiếu chủ, ban đầu tôi cũng cảm thấy không tưởng tượng nổi”.

“Trong vòng một năm trở thành Võ Đế, dù bây giờ cậu là Võ Thánh cũng khó mà làm được đúng chứ?”

Một năm trở thành Võ Đế!

Theo như Lăng Thi Âm thấy cũng không thể nào.

Đừng nói chi Diệp Bắc Minh bây giờ không phải Võ Thánh.

Trong toàn bộ lịch sử Long Quốc cũng không có thiên tài nào yêu nghiệt như vậy.

Diệp Bắc Minh trong lòng cũng không chắc, dù sau lưng anh có 99 sư phụ vô địch, anh cũng không dám bảo đảm.

Một năm trở thành Võ Đế?

Khó khăn!



Khó hơn lên trời xanh!

Đột nhiên.

Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Nhóc con, cậu quên có tôi rồi sao?”

“Thật ra thì có tôi ở đây, một năm trở thành Võ Đế, gần như cũng không khó khăn lắm”.

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Thật?”

Giọng nói tháp Càn Khôn Trấn Ngục đầy kiêu ngạo: “Nói nhảm! Cậu không nghĩ gì à, hơn hai tháng ngắn ngủi, cậu đề thăng lên hai cảnh giới lớn”.

Diệp Bắc Minh như có điều suy nghĩ, anh gật đầu.

Có lẽ thật sự có thể được!

“Tôi sẽ cố gắng”.

Anh khẽ gật đầu.

Lăng Thi Âm thở dài: “Thiếu chủ, cậu không thể chỉ cố gắng, bởi vì chủ mẫu còn có điều kiện”.

“Điều kiện gì?”

Diệp Bắc Minh tò mò hỏi.

Lăng Thi Âm nói: “Chủ mẫu nói, nếu như trong vòng một năm cậu có thể trở thành Võ Đế, vậy thì sẽ có tư cách truy tìm bí mật của bà ấy”.

“Tôi mới có thể nói ra chuyện tiếp theo cho cậu”.

“Nếu như trong vòng một năm, cậu không thể trở thành Võ Đế, vậy nói nên tư chất không đủ”.

“Tư chất không đủ thì ở thế giới này lấy vợ sinh con, bình thản trải qua hết cuộc đời đi”.

Biểu cảm Diệp Bắc Minh có chút quái dị.

Mẹ đây là tin mình hay không tin mình?

Diệp Bắc Minh im lặng.

Lần này anh im lặng rất lâu.

Cũng nghĩ rất nhiều thứ.

Cuối cùng, Diệp Bắc Minh hỏi: “Mẹ tôi còn nói gì không?”

“Không có”.

Lăng Thi Âm lắc đầu, quỳ một chân về phía Diệp Bắc Minh: “Thiếu chủ, bắt đầu từ bây giờ, tất cả Vạn Bảo Lâu để cho cậu điều khiển”.

“Dù cậu cần tài nguyên tu luyện gì cũng có thể lấy từ Vạn Bảo Lâu”.

Diệp Bắc Minh biết, đây là tài sản mẹ để lại cho mình.

Tài nguyên tu võ của Vạn Bảo Lâu không phải ít.

Nhưng cho dù có lượng tài nguyên khổng lồ chồng chất trước mắt, muốn dựa vào chúng để tạo ra một Võ Đế, quả thật quá khó khăn!

Võ Đế thật sự không phải do tài nguyên sinh ra!

Nếu dựa vào tài nguyên tu võ có thể sinh ra, vậy thì khắp nơi trên thế giới sẽ đều là Võ Đế.

...

Bên ngoài Vạn Bảo Lâu.