Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 379: Võ Hoàng Võ Thánh



“Gầm gừ!”

Ở lối vào Tật Phong Cốc, tiếng dã thú gầm gừ vọng tới không ngớt, khiến người ta nghẹt thở.

Rầm rầm rầm!

Mặt đất chấn động một cách kịch liệt, sâu trong bóng đêm có một đôi mắt đỏ rực đang nhìn chằm chằm vào Hầu Tử đang hấp hối ở cửa cốc.

Luồng hơi thở ngập mùi tử vong rét lạnh truyền tới.

Cổ Lực kích động chỉ vào cửa Tật Phong Cốc nói: “Chị ơi, nó ra rồi, chúng ta sắp thành công rồi!”

“Câm miệng, đừng lên tiếng!”

Cổ Na Phỉ quát to.

Cô ta dán chặt mắt vào lối vào Tật Phong Cốc!

Ngay sau đó.

Một con ma thú cao khoảng hai mét xuất hiện.

Đôi mắt nó đỏ rực, bộ lông cứng như kim, đôi móng vuốt to như cái chậu.

Nó là Tật Phong Lang!

Đôi mắt Cổ Na Phỉ sáng ngời: “Đó chính là ma thú cấp một Tật Phong Lang, trên người nó còn có ma văn biến dị nữa”.

“Thực lực gần ngang với ma thú cấp hai!”

Đùng! Đùng! Đùng!

Tật Phong Lang từ từ bước tới, móng vuốt to lớn đặt lên ngực Hầu Tử.

Một luồng áp lực đè nén ập tới.

Trước mắt Hầu Tử giờ chỉ còn một màu đen: “Ba me, con xin lỗi, con vô dụng quá”.

“Anh Diệp, tôi có lỗi quá, là do tôi vô dụng, tôi không xứng luyện võ!”

“Xin hãy chăm sóc ba mẹ tôi...”

Tật Phong Lang mở to cái miệng đỏ lòm ra nhắm thẳng vào Hầu Tử.

Đôi mắt Cổ Na Phỉ trầm xuống, từ trong nhẫn không gian đeo trên tay lấy ra một bảo kiếm màu xanh dương rồi chuẩn bị ra tay.

Xoẹt xoẹt!

Ngay sau đó.

Trong không khí lại truyền tới một luồng khí tức hung ác khác!

Một luồng kiếm khí đẫm máu giáng từ trời xuống.

Lưỡi kiếm nhanh như điện xoẹt.

Phụt!

Kiếm khí chém ngang qua đầu Tật Phong Lang, máu tươi phun ra như suối phun, cái đầu sói to lớn rơi xuống mặt tuyết.

“Chị ơi, lợi hại quá!”

“Từ khi nào mà chị mạnh thế? Đây là loại kiếm kỹ gì vậy?”

Cổ Lực vỗ tay kêu to, người kích động đến mức run lên.

Cổ Na Phỉ đứng một bên lạnh nhạt nói: “Chị còn chưa ra tay nữa”.

“Hả?”



Cổ Lực sửng sốt, nhìn qua lối vào Tật Phong Cốc.

Cậu ta thấy một người trẻ tuổi từ trên trời đáp xuống bên cạnh Hầu Tử.

Người nọ ôm lấu Hầu Tử, lấy ra mấy cây ngân châm đâm vào người anh ta, vết thương nhanh chóng ổn định lại.

Sau đó.

Trong tay người thanh niên ấy lại bỗng nhiên xuất hiện mấy viên đan dược, rồi thẳng tay nhét vào miệng Hầu Tử.

“Diệp... anh Diệp... tôi vô dụng quá...”, Hầu Tử nghẹn ngào nói.

Diệp Bắc Minh lắc đầu nói: “Đừng nói nữa, chữa thương trước đã”.

Ánh mắt Cổ Lực đỏ bừng, chất chứa vô vàn sự tham lam, cậu ta kêu to: “Chị, chị có thấy gì không?”

“Đan dược lúc nãy trong tay tên kia vậy mà có đan văn đấy!”

“Đan văn đó chị! Ít nhất phải có hai ba đường đan văn gì đó, đây là đan dược cấp Huyền hay cấp Địa rồi!”

“Vậy mà thằng nhãi này lại dùng đan dược quý giá như vậy để cứu một tên phế thải, đâu phải một mà đến tận mấy viên!”

“Lãng phí, quá phí phạm rồi!”

Cổ Na Phỉ cũng rất bất ngờ.

Cô ta khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh.

Không chỉ mỗi cô ta mà ba vị chấp sự của cung Hạo Miểu đằng sau cô ta cũng rất ngỡ ngàng.

Cho dù là ở cung Hạo Miểu thì cũng không thể coi đan dược cấp Địa như kẹo mà ăn vào được.

“Tên nhóc kia, cậu là ai?”

Một chấp sự trong cung Hạo Miểu trầm giọng hỏi.

Diệp Bắc Minh chậm rãi đứng dậy, quay đầu nhìn bọn họ nói: “Chính là các người biến Hầu Tử thành ra thế này sao?”

“Các người, đáng chết!”

Ầm ầm!

Chớp giật sấm động.

Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long tấn công người của cung Hạo Miểu.

Mạc Thương Khung và Văn Nhân Mộc Nguyệt cũng đã đuổi tới, vừa thấy cảnh này thì cả hai đều hoảng hốt.

“Diệp Bắc Minh điên rồi à?”

Văn Nhân Mộc Nguyệt ngây người: “Mạc trưởng lão, mau cứu người!”

“Đây có tận ba Võ Thánh, lẽ nào cậu ta không thấy kỳ lạ hay sao?”

Mạc Thương Khung cũng sững người rồi, sau đó ánh mắt già nua nhíu lại: “Cứ xem tình hình trước đã, tên Diệp Bắc Minh này không đơn giản, có lẽ cậu ta có cách”.

“Mạc trưởng lão, mặc kệ cậu ta có cách gì thì một Võ Hoàng làm sao có thể là đối thủ của Võ Thánh chứ?”

Chẳng biết tại sao Văn Nhân Mộc Nguyệt hơi lo lắng: “Ba Võ Thánh đấy!”

“Quan sát trước rồi tính”.

Mạc Thương Khung vẫn lắc đầu.

...

Mí mắt của chấp sự cung Hạo Miểu giật giật, như cảm nhận được khí tức về cảnh giới của Diệp Bắc Minh.

Võ Hoàng!



Tên kia chỉ là Võ Hoàng mà thôi.

Thế giới này quá điên cuồng, Võ Hoàng mà dám giết Võ Thánh hay sao?

Vãi chưởng thật!

Cả ba người nổi giận: “Ranh con hay lắm, chỉ là Võ Hoàng thôi mà cũng dám khiên chiến chúng ta ư?”

Một chấp sự của cung Hạo Miểu bước ra, hứng thú của hai người kia mất sạch cả rồi.

Chỉ là một tên Võ Hoàng mà cần cả ba người họ ra tay hay sao?

Tên chấp sự bước ra lạnh nhạt nói: “Tên nhóc kia, mau giao tất cả đan dược của cậu ra đây, bọn tôi sẽ cho cậu một cái chết an lành!”

Diệp Bắc Minh lười lảm nhảm với tên kia, anh lao lên tấn công.

“To gan!”

Ánh mắt người chấp sự ấy rét lạnh như băng, lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh đang lao về phía mình!

Không có chút hứng ra tay.

Xử lý một tên Võ Hoàng cần dốc hết sức lực hay sao?

Ngay sau đó.

Diệp Bắc Minh đã xuất hiện ngay trước mặt, anh chém ra một kiếm.

Lúc này, tên chấp sự kia từ tốn mỉm cười nói: “Ranh con, tự tìm đường chết mà!”

Người nọ đưa tay lên.

Tung ra một quyền.

Định bụng đánh Diệp Bắc Minh nát bét.

Thế nhưng kiếm Đoạn Long chém xuống, va chạm vào tay của tên chấp sự ấy.

Ầm!

Làn sương máu lan tràn.

Đau đớn!

Dữ tợn!

Tiếng kêu la thảm thiết!

“Á... cậu! Tên khốn nạn, cậu dám...”, tên chấp sự kia vô cùng đau đớn, đồng tử co rút.

Tên kia vì khinh thường Diệp Bắc Minh mà phải trả giá đắt.

Người nọ nhanh chóng lùi ra xa, định tháo chạy.

Nhưng mà kiếm Đoạn Long đã chém tới.

Đến cả cơ hội kêu la mà người kia cũng không còn, nháy mắt đã bị kiếm khí chẻ đôi, hóa thành một bãi máu loãng.

Ở trong góc tối.

“Quả nhiên là thế!”

Mí mắt Mạc Thương Khung dựng lên.

Văn Nhân Mộc Nguyệt suýt nữa thốt lên, vô cùng kích động, càng nhiều hơn là sự khâm phục: “Sao lại thế, cậu ta thoáng chốc đã giết được một Võ Thánh rồi?”

“Trùng hợp, chắc chắn là trùng hợp thôi!”

“Hít!”