Ông lão mặc áo vải thở dài: "Nhất Minh, lão tổ đã từng tính vận mệnh của người này, phát hiện cậu ta là người không có vận mệnh!”
Cổ Nhất Minh cau mày: "Không có vận mệnh? Điều này không phải nói rõ lần này cậu ta chắc chắn sẽ chết sao?”
"Không không không!"
Ông lão mặc áo vải lắc đầu: "Từ trước tới nay, chỉ có người từ cảnh giới Đại Đế trở kên mới không có vận mệnh!"
Cổ Nhất Minh hít một hơi: "Shh! Lão tổ, ý của ngài là?"
"Người này, trong tương lai sẽ trở thành một vị Đại Đế!" ông lão mặc áo vải nói.
"Không thể nào!!!"
Cổ Nhất Minh gần như gầm lên câu này. Ngạc nhiên!
Không thể tin được!
Hoảng sợi
Kinh hoàng!
Cuối cùng, hết thảy hóa thành sự ghen tị sâu sắc, anh ta không cam tâm, thật sự không cam tâm: "Lão tổ, giả, tất cả đều là giả!"
"Ngài đang lừa con phải không? Lão tổ, ngài đang lừa con phải không?!!!" Ông lão mặc áo vải thở dài, không nói gì. Giọng Cổ Nhất Minh khàn khàn: "Lão tổ, vận mệnh của con thì sao?”
Ông lão mặc áo vải liếc nhìn anh ta: "Gần đây con sẽ gặp phải tai nạn bị thương, lùi một bước sẽ sống, tiến một bước sẽ chết!"
Con ngươi của Cổ Nhất Minh co lại, hô hấp trở nên gấp gáp: "Lão tổ, không thể nào... Tuyệt đối không thể như vậy!"
"Hai, Nhất Minh, từ bỏ đi."
Ông lão mặc áo vải lắc đầu: "Con và Diệp Bắc Minh căn bản không phải người cùng đẳng cấp!"
“Nếu con yên tâm bế quan, sau một thời gian, cứ 10 tỷ năm một lần sứ giả tiếp dẫn sẽ đến Nguyên Thủy Chân Giới, con là đại diện của nhà họ Cổ, trong
tương lai cũng không phải không có cơ hội đi đến bước đó!"
"Diệp Bắc Minh, không phải là người con có thể gây sự được, cũng không phải là chủng tộc Đế Huyết ở Nguyên Thủy Chân Giới có thể đụng đến!"
"Khiêu khích người này sẽ phải chịu diệt vong!" Câu cuối cùng được ông lão mặc áo vải nói ra một cách vang dội đầy uy lực! Cổ Nhất Minh im lặng!
Không biết qua bao lâu, anh ta lại cười khổ: "Lão tổ, con sẽ không dây dưa với cậu ta, chỉ là..."
Sâu trong một khu rừng nguyên sinh.
Diệp Bắc Minh ngồi khoanh chân, ở vị trí trái tim, có một cái lỗ to bằng miệng. chén trông rất đáng sợ!
Máu cứ liên tục chảy ra từ vết thương! Rơi tí tách xuống đất! Rồi tan mất ngay lập tức!
Máu hỗn độn không thể chạm đất, một khi chạm đất sẽ lập tức tiêu tan trong trời đất!
"Nhóc con, đã lâu như vậy, vết thương vẫn chưa lành sao?" Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói.
Sắc mặt Diệp Bắc Minh tái nhợt lắc đầu: "Mũi tên thân kia chứa đựng đạo thương của cảnh giới Đại Đế, giống như lần trước ta bị trúng đạo thương của cảnh giới Tế Đạo!"
"Trong chốc lát không có cách nào khôi phục!”
"Hơn nữa, dưới đạo thương, e là sức mạnh võ đạo của ta chỉ còn một phần bai"
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục rất trịnh trọn: hiểm như vậy, những chủng tộc Đế Huyết kia quá rắc rối!"
"Sau này đừng mạo.
"Lão tổ đã vì ta mà chết!"
Diệp Bắc Minh nghiến răng nghiến lợi: "Ngục giam số 7 bị phá hủy, cha mẹ, sư tỷ, Nhược Dư, Xá Nguyệt... bọn họ đều đã chết!"
"Nhà họ Tiêu, ha ha ha ha! Đời này Diệp Bắc Minh ta chỉ làm một việc, đó chính là giết chết tất cả người của nhà họ Tiêu!!!"
Ầm——I Sát ý đáng sợ lan rộng ra!
Trên bầu trời, một đám mây máu ngưng tụ, mang theo sát ý lạnh thấu xương!
"Ha ha ha ha, Diệp Bắc Minh, cậu thực sự bị thương, chúng ta là người đầu tiên tìm được tên này, mau thông báo cho lão tổi"
Một bà lão cầm chiếc trượng huyền băng chậm rãi bước ra khỏi đám đông, trên môi nhếch lên một nụ cười ẩn ý: "Diệp công tử, để lão thân ra tay mời cậu, hay là cậu tự mình đi cùng chúng tôi?"
"Đúng rồi, nếu lão thân ra tay!”
"Diệp công tử có thể sẽ chết! Dù sao thể chất hỗn độn sống hay chết cũng không ảnh hưởng đến sức mạnh của máu hỗn độn!"
Những nếp nhăn trên khuôn mặt của bà lão tụ lại thành một bông hoa cúc: "Diệp công tử, cậu nghĩ sao?"