Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 5134: Được thôi



Tô Diên: "Lịch Chuyết, anh định làm gì vậy?”

Lịch Chuyết nói: "Tô cô nương, con kiến hôi này có được một binh khí Đại Đế trong tay, lẽ nào cô không động lòng à?"

'Tô Diên nghiêm mặt lắc đầu: "Lịch Chuyết, tôi cảnh cáo anh!"

"Không được phép có ý đồ với người bản địa này, thí luyện có quy tắc của thí luyện!"

"Nếu chúng ta tùy tiện giết chết người bản xứ này, chắc chắn nó sẽ ảnh hưởng đến tiến trình của thế giới này, anh sẽ dính phải một phần lực nhân quả!”

Nghe thấy mấy chữ lực nhân quả. Tất cả những người đi cùng, kể cả Lịch Chuyết, đều biến sắc!

Lực nhân quả cực kỳ khủng bố, cho dù có là tồn tại ở cảnh giới Đại Đế, thì cũng không dám tùy tiện dây vào!

"Được thôi."

Lịch Chuyết suy nghĩ một lát, rồi nở nụ cười: "Tôi sẽ từ bỏ ý định vừa nấy!"

'Tô Diên thở phào một hơi: "Chúng ta cũng đi thôi, đi vào chỗ sâu nhất trong hang Thần Ma, đó mới là nơi chúng ta thí luyện!"

Mấy người vừa mới bước được mấy bước. Đoàng!

Một tiếng nổ lớn vang lên mà chẳng hề có dấu hiệu báo trước, không khí lập. †ức méo mó, một cỗ lực lượng có tính hủy diệt thổi quét qua!

Thanh niên áo lam đi đầu hét lên một tiếng: 'A..."

Cả người anh ta như chiếc lá rụng trong gió thu, bị hất văng ra mấy chục mét, rồi nện người vào bức tường!

Mọi người nhìn chăm chút!

"Hoàng Lương!"

Rồi đồng loạt hít một ngụm khí lạnh.

Họ ngỡ ngàng trước cảnh tượng trước mắt!

Hoàng Lương, thanh niên áo xanh đã mất một chân!

Phần bụng, mặt và ngực đều bị nổ tung thành từng mảnh, thê thảm như một con chó chết nằm dưới đất!

Nghe thấy tiếng động phía sau.

Diệp Bắc Minh dừng bước, quay đầu lại nhìn: "Vào nhanh thế? Ha hai” "Để ta xem các ngươi vào được bao nhiêu người!"

Tay anh cầm một hạt châu màu đen, rồi lặng lẽ chôn nó xuống đất!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cất giọng: "Nhóc con, đồ chơi này là thứ mà tu võ giả có thể nghĩ ra à?"

"Không ngờ cậu lại trộn khí Hỗn Độn, ma khí và khí sát lực vào trong một hạt châu!

"Một khi có người dẫm vào, ba loại lực lượng đối lập nhau, sẽ tạo ra một vụ nổ kinh hoàng ngay lập tức!"

"Bổn tháp cũng không ngờ đến điểm này!"

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Tiểu Tháp, chỉ cần là người Hoa Hạ, thì không ai không biết vật này!"

"Đây là thứ mà thế hệ đi trước của chúng tôi tạo ra bằng máu và nước mắt để chống lại giặc ngoại xâm..."

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngẩn ra: "Thứ này có uy lực cực lớn, phỏng chừng có thể cho nổ chết một người ở cảnh giới Tế Đạo tầng sáu, tầng bảy!"

"Cảnh giới Tế Đạo tầng chín mà dẫm phải một viên, không phòng bị thì cũng sẽ bị thương nặng!"

"Cái vũ khí giết người mạnh như này, hãy đặt cho nó một cái tên đi!" Diệp Bắc Minh trầm ngâm mấy giây: "Ừm, khí Hỗn Độn, ma khí, khí sát lục..."

"Thế thì mỗi thành phần lấy một chữ, hãy gọi nó là: Hỗn Ma Sát!"

"SA.

Hoàng Lương đau đến nỗi vặn vẹo toàn thân, lăn lộn trên mặt đất: 'ÐĐaul Đau chết mất!"

Lịch Chuyết nhíu mày: "Hoàng Lương, cậu đừng giả vờ nữa."

"Cậu ở cảnh giới Tế Đạo tầng chín, tuy vụ nổ vừa rồi có sức sát thương thực kinh khủng, nhưng chưa giết được cậu!"

"Chỉ một cái chân thôi mà, cậu có thể hồi phục trong nháy mắt!" Anh ta lắc đầu: "Mau đứng lên đi! Chúng ta còn phải lên đường nữa!" "Đaul Đau quái"

Hoàng Lương vẫn lăn lộn trên mặt đất: "Không hồi phục được nữa, có thứ gì đó đang chạy trong người tôi, đau!"

Lịch Chiết hừ lạnh: "Hoàng Lương, cậu giỏi lắm, không ngờ cậu còn có cả khí Hỗn Độn?"

Hoàng Lương đau đến nỗi vặn vẹo: "Không phải tôi... thật sự không phải tôi...

"Bên trong cái thứ nổ tung vừa nấy, có khí Hỗn Độn, đám khí Hỗn Độn đó đã chui vào cơ thể tôi..."

"Cái gì?" Nét mặt mọi người lại thay đổi! Lịch Chuyết quay người, nhanh chóng đi về phía trước!