Cuối cùng hai người vẫn không qua đêm trong căn phòng khách sạn giá cao này.
Tạm biệt "phòng thuê tính giờ" giá bốn ngàn tệ một căn, Đoàn Triết kéo Lâm Nhất sang quán ăn bên cạnh khách sạn ăn tạm bữa tối rồi lên chuyến tàu cao tốc cuối cùng trong ngày trở về Thành Đô.
Vì phải tránh né paparazzi nên toàn bộ ê kíp của Bạch Nghiên Sơ đã đổi qua một khách sạn khác, nhưng để phòng ngừa bất trắc, Đoàn Triết vẫn để Lâm Nhất ngồi lại trong taxi, một mình vào khách sạn lấy hành lý cho anh.
Lúc trông thấy Đoàn Triết xuất hiện, đầu óc Bạch Nghiên Sơ vẫn chưa kịp nhảy số. Tuy anh ta khá bất ngờ nhưng vẫn lịch sự gọi một tiếng "Bác sĩ Đoàn" rồi tiến lại gần chào hỏi Đoàn Triết.
Trước khi Lâm Nhất rời đi vào sáng sớm ngày hôm qua đã thông báo là —— "Đi loanh quanh dạo chơi một chút, giải sầu". Bạch Nghiên Sơ lo lắng một mình anh ra ngoài không an toàn, Lâm Nhất lại nói: "Tôi không đi một mình."
Liên kết với cuộc nói chuyện tối hôm trước, Bạch Nghiên Sơ không cần hỏi thêm cũng biết anh chuẩn bị đi chơi chung với ai, thế nhưng chuyện anh ta không ngờ tới chính là, "ai" đó lại là vị này.
Mãi đến khi Đoàn Triết kéo hành lý Lâm Nhất ra đến cửa, Bạch Nghiên Sơ mới chậm rãi mở miệng sau lưng hắn: "Từ bao giờ?"
Đoàn Triết căng da đầu dừng chân lại.
"Cậu và Lâm Nhất." Bạch Nghiên Sơ lại nói.
Bác sĩ Đoàn vốn không phải người bất lịch sự không nói lý, hắn xoay người nhìn Bạch Nghiên Sơ nhưng không lập tức trả lời câu hỏi của anh ta.
Đáp án tiêu chuẩn là: Sáng hôm nay.
Sau mấy giây trầm ngâm ngắn ngủi, hắn đành ném ra một câu trả lời cách đáp án tiêu chuẩn khá xa nhưng dễ khiến người nghe suy nghĩ nhiều.
"Xin lỗi."
Bạch Nghiên Sơ nhìn người "rất giống đàn cello" trong mắt Lâm Nhất này, không nhịn được thở dài một tiếng. Trong buổi hòa nhạc nhìn thấy ánh mắt Lâm Nhất, anh ta nên nghĩ ngay đến mới phải, đó là lần đầu tiên trong đời Lâm Nhất lên sân khấu không bước đi đồng bộ với mình.
Cục diện thật sự quá xấu hổ, nhưng chân tường đào cũng lỡ đào rồi, Đoàn Triết chẳng có gì phải giải thích nên cứ thế đứng yên tại chỗ không nói gì.
"Lúc cậu hướng dẫn tôi cách sống chung cùng Lâm Nhất, có phải thấy tôi rất nực cười đúng không?" Bạch Nghiên Sơ cúi đầu mỉm cười, "Nhưng ít ra cậu vẫn sòng phẳng đấy, không giấu chuyện tôi liên hệ với thầy Cù."
Đoàn Triết nghe vậy sửng sốt.
Hình như Bạch Nghiên Sơ còn nói thêm gì đó nhưng hắn nghe tai nọ xọ tai kia, một câu cũng không lọt. Bạch Nghiên Sơ nhanh chóng nhận ra hắn đang thất thần bèn gọi một tiếng "Bác sĩ Đoàn".
"Đừng để Lâm Nhất lên mạng xem mấy thứ kia." Bạch Nghiên Sơ dặn dò, "Chúng tôi sẽ suy nghĩ biện pháp xử lý."
Rốt cuộc Đoàn Triết cũng thu hồi mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu.
"Nói thì nói như vậy, nhưng anh có nhịn được không bấm vào xem thử không?" Đoàn Triết hỏi, "Muốn biết người ta nghĩ thế nào về mình, muốn biết có còn ai ủng hộ mình không, muốn phản bác những phát ngôn sai sự thật về mình, đúng không nào?"
Bạch Nghiên Sơ im lặng ngầm chấp nhận.
Đoàn Triết nói rất đúng.
Đã là con người thì ai cũng sẽ quan tâm cái nhìn của người ngoài đối với bản thân.
"Chiều hôm qua, tôi có đăng một câu trả lời cho bình luận được like nhiều nhất bên dưới video tuyên bố giải nghệ của anh." Ngữ khí Đoàn Triết hòa hoãn xuống một chút, "Cũng không nói gì, chỉ khuyên mọi người nên lý trí, đừng vội đưa ra những phỏng đoán vô căn cứ, kết quả bị úp sọt là..." Hắn hơi khựng lại, không thể nói ra miệng cái từ kia đành trực tiếp nhảy cóc, "Là đồng lõa, nhận đủ gạch xây nhà cả năm luôn."
Đoàn Triết không muốn nói nữa, mãi đến giờ phút này hắn còn chưa hết bực tức.
Hắn có thể duy trì tỉnh táo để ý thức rõ ràng, cũng biết bản thân không nên rơi vào cái bẫy tự chứng nhận, nhưng cuối cùng vẫn phải thẳng tay xóa luôn ứng dụng đi. Nếu không hắn sẽ không nhịn được tiếp tục bấm vào xem người ta trả lời mình thế nào, cũng sẽ không nhịn được tiếp tục đi biện giải và phản bác.
Nhưng sự thật chứng minh —— Nếu ngay từ đầu đối phương đã không muốn tin tưởng, hắn càng giải thích nhiều chỉ càng cung cấp thêm thông tin và góc độ cho người ta công kích. Không thể đoán trước từ ngữ tầm thường nào bản thân đăng lên sẽ trở thành nhược điểm cho đối phương lao vào cắn xé.
Lâm Nhất lại đang trong quá trình điều trị củng cố chứng trầm cảm, càng dễ dàng gánh chịu ảnh hưởng tiêu cực hơn hẳn người bình thường.
"Tôi đi trước đây, anh ấy đang chờ trong xe." Đoàn Triết lo lắng Lâm Nhất rảnh rỗi lại lên mạng hóng thị đành qua loa kết thúc cuộc đối thoại.
Hắn đưa tay kéo cửa, chợt nhớ ra chuyện gì nên dừng lại một chút, sau đó quay đầu nói với Bạch Nghiên Sơ: "Đúng rồi, vụ thầy Cù không phải do tôi kể đâu."
*
Đoàn Triết bước ra khỏi cửa chính khách sạn không thấy xe taxi, nhưng lại thấy bóng dáng Lâm Nhất cúi đầu hút thuốc dưới một gốc cây tiêu huyền gần đó. Hắn xách vali chạy vài bước đến bên cạnh, hỏi anh: "Taxi đâu rồi?"
"Em lề mề quá, anh kêu tài xế lái đi rồi." Lâm Nhất gạt tàn thuốc xuống đất, "Gọi chiếc khác đi."
Đoàn Triết cảnh giác nhìn ngó xung quanh, lại hỏi: "Kéo khẩu trang xuống làm gì thế?"
Lâm Nhất buồn cười hỏi lại hắn: "Không kéo khẩu trang làm sao hút thuốc được?"
Đoàn Triết rút khẩu trang trong túi áo đeo lên cho anh, lại giật đi nửa điếu thuốc trong tay ngậm vào miệng, hung hăng rít một hơi.
"Làm gì trên đấy mà lâu thế?" Lâm Nhất đánh giá sắc mặt chẳng mấy vui vẻ của hắn, cố chấp ghé sát lại gần giả vờ hỏi, "Đụng phải Bạch Nghiên Sơ à? Nói những gì rồi?"
Đoàn Triết lại rít thêm một hơi nữa làm đốm lửa đỏ chợt lóe sáng giữa bóng đêm.
"Để anh đoán xem nào..." Lâm Nhất rì rầm, "Ra mặt dặn dò cách thức bảo vệ bệnh nhân tâm thần à?"
Đoàn Triết phả ra một ngụm khói trắng, yên lặng nhìn anh.
Hắn không rõ làm cách nào Lâm Nhất biết chuyện Cù Cảnh Vinh, nhưng có thể khẳng định chắc chắn, những thứ Lâm Nhất biết được đã bỏ xa tưởng tượng của hắn.
Sau một hồi suy nghĩ ngắn gọn, Đoàn Triết đưa ra một câu trả lời mơ hồ nhưng rất hợp với tình hình thực tế: "Công khai tuyên bố chủ quyền."
Đôi lông mày bên trên khẩu trang cau lại vì sửng sốt, sau đó hơi cong lên. Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn tán cây tiêu huyền, nhẹ nhàng "xì" một tiếng: "Rõ chán."