Lâm Nhất đẩy cổng ra, chân bước thoải mái vào nhà nhưng cứ luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
Anh quay đầu nhìn về góc sân hướng tây bắc, nền gạch đã san phẳng như mới không để sót lấy một mẩu đất vụn. Nếu không phải biết trước Đoàn Triết từng lẻn đến trong lúc mình không ở nhà, có lẽ Lâm Nhất đã hoài nghi mình vừa sinh ra kiểu ảo giác mới.
Anh nhìn gã culi đi ngay sau lưng, nhướn mày kinh ngạc: "Em sửa đấy à?"
"Người ta nói sửa là sửa còn gì." Tay trái Đoàn Triết xách túi du lịch, tay phải kéo vali, sau lưng còn khoác một hộp đàn cello, giờ phút này cực kỳ bức thiết muốn giảm tải gánh nặng nên vội thúc giục Lâm Nhất, "Anh mau mở cửa đi nào."
Lâm Nhất ấn ngón tay vào bảng điện tử, khóa cửa thuận lợi bật ra nhưng anh không vội kéo cửa, lại tiếp tục hỏi: "Sửa làm gì?"
Đoàn Triết còn nhớ rõ mồn một cảnh tượng đêm giao thừa Lâm Nhất ngồi trong cái sân này cáu mù lên, hỏi lại một câu: "Không phải anh rất ghét người khác nuốt lời hứa sao?"
Lâm Nhất im lặng.
Anh lập tức mím môi, thản nhiên thừa nhận: "Đúng là rất ghét." Tiếp theo hơi dừng lại rồi ném thẳng một câu chất vấn trúng tim đen, "Nguyệt quý thì sao? Không trồng nữa à?"
Lâm Nhất bĩu môi kéo cửa, thở dài cảm khái: "Bớt làm chuyện dư thừa đi nhé."
Ngoài sân không có đất nhưng hiện giờ sắc mặt bác sĩ Đoàn không khác gì nắm đất, chỉ có thể hình dung bằng mấy chữ Sống không bằng chết.
Hắn hậm hực đi vào nhà, thay giày, ném cả túi du lịch và vali ngoài huyền quan rồi mang hộp đàn vào phòng làm việc đặt đúng chỗ cũ. Lúc hắn ra khỏi phòng vẫn thấy Lâm Nhất khoanh tay đứng dựa vào cửa không nhúc nhích.
"Đứng đấy mãi làm gì?" Bác sĩ Đoàn khó chịu hỏi, "Không sợ muỗi bay vào nhà à?"
Thấy hắn bắt đầu đá thúng đụng nia, Lâm Nhất cười đến gập cả eo. Anh vỗ vỗ ổ khóa, nói với Đoàn Triết: "Lại đây, ghi vân tay nào."
Lúc này sắc mặt bác sĩ Đoàn mới khá lên một chút.
Lâm Nhất bấm bấm vài cái vào ổ khóa điện tử đăng ký thêm người dùng rồi chừa chỗ cho Đoàn Triết đứng vào, tiếp tục rảnh rỗi nhìn về hướng góc tường.
Anh thầm mặc niệm cho đám gạch nền vừa lát xuống không bao lâu sắp sửa bị cạy lên, lại mặc sức tưởng tượng hình ảnh mấy tháng nữa hoa nguyệt quý sẽ leo kín mặt tường một phen, chợt quay sang hỏi Đoàn Triết: "Ngôn ngữ loài hoa của nguyệt quý là gì nhỉ?"
Đoàn Triết vừa quét vân tay vừa thấp giọng đáp: "Tương lai tràn đầy hy vọng."
Lâm Nhất vốn chỉ thuận miệng hỏi cho vui chứ không trông cậy chú bé trai thẳng kia sẽ biết đáp án, nghe vậy kinh ngạc quay đầu lẳng lặng nhìn Đoàn Triết.
Cơn bực bội trong lòng hắn chưa tiêu hết nên vẻ mặt vẫn nghiêm nghị như cũ, khóe mắt lẫn khóe môi đều hơi cụp xuống, nửa vòng dấu răng lấp ló sau cổ áo len. Cái dấu răng này là do Lâm Nhất gây ra, xuất phát từ tâm lý trả đũa chuyện tối hôm trước hắn ấn đầy dấu vết lên người mình.
Giờ phút này Lâm Nhất mới ý thức được mình thay đổi thất thường ra sao, đột nhiên anh lại cho rằng Đoàn Triết không vui trông càng gợi cảm hơn nữa rồi.
Đôi môi mềm mại dán lên xương quai xanh khiến hơi thở Đoàn Triết trật nhịp.
Lâm Nhất ngậm vào vị trí dấu răng kia cắn nhẹ thêm một cái. Bàn tay Đoàn Triết di chuyển từ ổ khóa điện tử ra sau eo anh, lên tiếng nhắc nhở: "Vẫn chưa quét xong đâu."
Lâm Nhất túm nhẹ cổ áo khoác hắn kéo về phía mình, thong thả ngẩng đầu nhìn hắn: "Hôn trước một cái đã."
Đôi mắt anh vừa ẩn tình vừa mang cười, Đoàn Triết rất biết nghe lời, hôn lên môi.
Bàn tay giữ sau eo Lâm Nhất gia tăng sức lực, Đoàn Triết bước thêm mấy bước vào bên trong nhân tiện kéo anh cùng vào nhà, không quên chừa ra một tay vặn tay nắm khép cửa lại.
Hai tay Lâm Nhất vòng qua cổ hắn, tách đôi môi ướt dầm dề ra, hỏi: "Không quét vân tay cho xong đi?"
"Chuyện nhỏ ấy mà... lúc nào quét mà chẳng được." Đoàn Triết đẩy người đi vào phòng tắm, cọ nhẹ lên khóe môi anh, "Làm chút chuyện không dư thừa trước đã."
—
Lời tác giả:
Không có xe đâu nha quý dị.
Chương này hơi ngắn, tranh thủ đêm nay up thêm chương nữa.