Đồ Hoa

Chương 127: (Kết thúc chính văn)



===========================

Đoàn Triết rõ mười mươi đang ôm ý định đào cái hố to cho hắn ta nhảy xuống, Kỷ Xuân Sơn không nói hai lời, dứt khoát chuyển một lần năm ngàn tệ.

Lâm Nhất không mấy hứng thú với trò thậm thụt của hai người kia, lực chú ý của anh đã sớm bị một nơi khác hấp dẫn liền quay sang hỏi Kỷ Xuân Sơn: "Gần đây cậu có tập đàn không?"

Kỷ Xuân Sơn vừa giao tiền đốt vía thành công, cất di động lơ đãng đáp: "Công việc của em bận lắm, làm gì có thời gian mà tập đàn."

Lâm Nhất nhìn thoáng qua Thẩm Hòe Tự, cố ý hỏi sâu xa: "Chỉ bận mỗi công việc thôi à?"

Cái này hoàn toàn là biết còn cố hỏi, Kỷ Xuân Sơn đang bận cân nhắc xem nên trả lời thế nào cho ổn thỏa thì Lâm Nhất đã đột ngột đứng lên. Anh mở hộp đàn lấy cello ra, ngữ khí không hề giống nói đùa: "Đàn một bài đi, để anh đây kiểm tra xem trình độ thụt lùi đến đâu rồi."

"Bây giờ á?"

Kỷ Xuân Sơn hỏi xong mới chợt nhớ ra trong nhà hàng có bày một cây đàn piano ba chân.

Lựa chọn địa điểm ăn cơm ngày hôm nay quả là sai lầm lớn.

"Không thì sao?" Lâm Nhất ngẫm nghĩ một hồi rồi dễ dãi thỏa hiệp, "Về nhà cậu kiểm tra cũng được, cây Steinway ở nhà ——"

"Đi thôi, đúng lúc không có ai dùng đàn." Kỷ Xuân Sơn lập tức đáp ứng.

Trước nay Lâm Nhất luôn rất quan tâm đến hắn ta, tuy hai người không có quan hệ huyết thống nhưng tình cảm có thể sánh ngang với anh em ruột thịt. Kỷ Xuân Sơn từng qua chơi nhà Lâm Nhất, anh cũng từng ghé nhà Kỷ Xuân Sơn, thế nhưng mối quan hệ bạn bè thân thiết bình thường đến không thể bình thường hơn qua miệng Lâm Nhất chẳng hiểu sao lại nhiều thêm vài phần mờ ám dễ liên tưởng sâu xa.

Sắc mặt Kỷ Xuân Sơn cực kỳ bi thảm, hắn ta không dám làm phật lòng ông trời con này, bên kia lại sợ Thẩm Hòe Tự ghen tuông lồng lộn, nhất thời tiến thoái lưỡng nan không biết làm sao cho phải.

"Anh đi đi." Thẩm Hòe Tự rộng lượng mỉm cười đẩy cánh tay hắn ta một cái.

Lâm Nhất không thèm chờ đã đi trước một quãng dài, Kỷ Xuân Sơn nào dám chậm trễ vội bước nhanh đuổi theo, hỏi Lâm Nhất muốn đàn bài nào.

"《 Le Grand Tango 》." Dường như Lâm Nhất đã nghĩ kỹ câu trả lời từ trước.

"《 Le Grand Tango 》?" Kỷ Xuân Sơn hiển nhiên là do dự, "Bài đấy dài lắm."

"Năm xưa để xách theo cậu ra vào mấy nhà thi đấu như đi chợ, số thời gian anh bỏ ra tập đàn cùng cậu đâu có ít." Lâm Nhất hỏi lạnh tanh, "Bây giờ đến một bản nhạc hơn mười phút cũng không chịu đàn cùng rồi hửm?"

Kỷ Xuân Sơn xem như là người bạn thân duy nhất của Lâm Nhất, nhưng từ ngày hắn ta gặp lại Thẩm Hòe Tự, số lần chủ động liên lạc với anh chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Kỷ Xuân Sơn đuối lý, cũng thừa biết miệng Lâm Nhất mà bực lên sẽ tàn độc đến cỡ nào bèn vội vàng thấp giọng xin tha: "Anh ơi, em biết sai rồi, anh đừng hành em nữa."

Lâm Nhất không dao động, bật cười một tiếng.

"Vì bạn xứng đáng." Anh nhìn thẳng phía trước, lạnh lùng mắng, "Đồ phản bội tham sắc bỏ bạn."

《 Le Grand Tango 》 là một trong những kiệt tác tiêu biểu nhất của Piazzolla, bản nhạc cực kỳ có sức giãn, lúc khoan lúc nhặt khi bổng khi trầm, tiếng piano và cello như thử thách nhau, đối chọi nhau, lôi kéo nhau cùng khiêu vũ. Âm nhạc vừa vang lên không bao lâu cả sảnh nhà hàng đã hoàn toàn yên tĩnh, toàn bộ không gian như chìm đắm trong bản song tấu piano và cello đầy mê hoặc này.

Chỉ ngoại trừ hai người.

Chuỗi giai điệu thất thường khó đoán kia dường như không có điểm cuối, Thẩm Hòe Tự chẳng hứng thú lắm với âm nhạc nên lúc này đã bắt đầu thấy chán. Một tay cậu ta chống lên cằm, thuận miệng nói chuyện phiếm với Đoàn Triết: "Bài này tên gì, sao lại dài như thế nhỉ?"

Đoàn Triết hăng say ăn thịt: "Có mấy bài còn dài ác liệt hơn cơ."

"Nghe chả hiểu gì sất." Thẩm Hòe Tự nhìn về phía trung tâm sảnh nhà hàng, thành thật khen ngợi, "Nhưng anh ta kéo cello trông cũng khá đẹp đấy."

Đoàn Triết không nhịn được nhìn theo ánh mắt cậu ta.

Bộ quần áo trên người Lâm Nhất hôm nay không hề tương xứng với lực công kích từ miệng anh, áo len dệt kim màu be hở cổ mềm mại khoác bên ngoài một chiếc áo thun trắng, bên dưới mặc quần kaki thoải mái, chân đi giày vải thể thao thông dụng. Khóe môi anh treo một nụ cười nhẹ thoạt nhìn vừa tự tin vừa phóng khoáng, cây đàn cello màu nâu vàng dựa trước ngực như đã hòa làm một với thân thể.

"Đúng là rất đẹp." Đoàn Triết gật đầu tỏ vẻ tán thành.

"Nhưng mày có cảm thấy..." Xưa nay Thẩm Hòe Tự ở trước mặt Đoàn Triết chưa bao giờ kiêng kị, cứ thế nói thẳng, "Hình ảnh này nhìn cực kỳ khó chịu không?"

"Đúng là khó chịu thật." Đoàn Triết cắm đầu nhai thịt, lại gật đầu thêm cái nữa.

Khó khăn lắm mới chịu đựng hết mười hai phút dài dòng kia, Lâm Nhất xách đàn cello cùng Kỷ Xuân Sơn lần lượt trở về bàn.

"Nghe hay không?" Lâm Nhất hỏi hai vị khán giả.



Thẩm Hòe Tự: "Hay lắm."

Đoàn Triết: "Đàn tốt lắm."

Tuy cả hai câu trả lời đều rất không có tâm, nhưng Lâm Nhất vẫn khá vừa lòng với phản hồi này. Anh vỗ vỗ vai Kỷ Xuân Sơn đề nghị: "Nếu bọn họ đã thích đến vậy, hay là chúng ta đàn thêm bài nữa đi."

Mặt mày Kỷ Xuân Sơn xám ngoét, vội vàng ném ánh mắt tuyệt vọng xin giúp đỡ về phía hai khán giả.

Thẩm Hòe Tự tiếp nhận tín hiệu SOS, dịu giọng khuyên: "Thôi, ngồi xuống ăn chút gì đi đã, sườn cừu để nguội khó ăn lắm."

"Đúng đấy." Đoàn Triết cũng phụ họa một câu, "Ăn cơm trước đi."

Dưới ánh mắt không tin nổi của Kỷ Xuân Sơn, hắn nhanh tay giật đàn cello khỏi tay Lâm Nhất, cẩn thận đặt vào hộp rồi ấn anh về lại ghế ngồi.

*

Ngày chủ nhật đầu tiên của tháng 3 Đoàn Triết có ca trực ban ngày, lúc Lâm Nhất bước ra khỏi phòng khám hắn cũng vừa vặn tan làm chưa bao lâu. Trước cửa khu phòng bệnh, anh trông thấy một bóng dáng quen thuộc ngồi trên chiếc ghế dài mình thích nhất bên cạnh hồ hoa sen, đầu người nọ hơi ngửa ra sau dựa vào lưng ghế, tư thái cực kỳ thả lỏng.

Lâm Nhất chậm rãi đi tới dừng chân phía sau băng ghế dài, vươn tay gỡ một bên tai nghe của hắn xuống.

Đoàn Triết mở mắt, ngửa đầu nhìn anh hỏi: "Làm gì mà trễ thế?"

"Gặp Tiểu Đào trong khu khám bệnh nên đứng lại nói chuyện một lát." Lâm Nhất nhét tai nghe vào tai mình, bên trong đang phát bản nhạc Đồ Hoa vừa công bố ngày hôm qua, 《 Sớm mai 》.

Đoàn Triết ngồi thẳng dậy, liếc nhìn túi nilon đựng thuốc trong tay anh.

Đơn thuốc mới do Đàm Tư Minh kê không ngoài dự đoán của hắn, bỏ đi các loại thuốc chống loạn thần không điển hình, chỉ giữ lại vài loại hỗ trợ ổn định tâm trạng.

"Thích không?" Lâm Nhất gõ gõ ngón tay vào tai nghe.

Đây là bản độc tấu cello tự sáng tác đầu tiên mà Đồ Hoa công bố lên internet.

Đoàn Triết nhắm mắt suy tư một phen, nghiêm túc đáp: "Rất dịu dàng, giống như tia nắng đầu tiên của buổi bình minh vậy."

Hắn vỗ vỗ xuống vị trí bên cạnh, nói với Lâm Nhất: "Ngồi đây chờ em hút xong điếu thuốc đã, thuận tiện nói với anh chuyện này luôn."

"Đúng lúc anh cũng có chuyện muốn nói với em." Lâm Nhất ngồi xuống cạnh hắn, đặt túi thuốc lên mặt ghế dài.

Giọng điệu anh quá nghiêm trang khiến Đoàn Triết hiếu kỳ: "Chuyện gì?"

"Dương Khoan ký hợp đồng với Đồ Hoa rồi."

Đoàn Triết vẫn mờ mịt chưa hiểu rõ.

"Đồ Hoa sẽ debut với tư cách một nhạc sĩ độc lập."

"Hả?" Đoàn Triết chỗ hiểu chỗ không, "Lấy hình tượng hư cấu à?"

Lâm Nhất khiếp sợ trợn mắt: "Giá trị nhan sắc của anh mà cần đến mascot thay thế sao?"

Đoàn Triết nghẹn họng: "Ý em không phải thế..."

Đương nhiên Lâm Nhất biết hắn có ý gì, anh nhẹ nhàng cười nói: "Anh chỉ sáng tác nhạc của anh, ai thích thì cứ để họ mắng."

Đoàn Triết không đưa ra bình luận gì, sắc mặt rõ ràng vẫn chưa hết lo lắng.

Chuyện debut này Dương Khoan đã từng đề cập với Lâm Nhất và Lâm Thâm rất nhiều lần. Ban đầu Lâm Nhất luôn từ chối, nhưng anh cũng không thể không thừa nhận, với tình hình sức khỏe của bản thân, nếu vẫn muốn được đứng trên sân khấu lần nữa thì con đường tham gia dàn nhạc là bất khả thi.

"Tuy Dương Khoan là bạn của anh trai anh nhưng vẫn là doanh nhân, người làm ăn buôn bán không dễ để thâm hụt tiền bạc đâu. Yên tâm đi, công ty có sắp xếp cả rồi." Lâm Nhất không muốn đi vào chi tiết đề tài này liền hỏi Đoàn Triết, "Còn em muốn nói chuyện gì thế?"

Đoàn Triết dụi tắt thuốc, nói: "Ba mẹ em về nước rồi."

Lâm Nhất sững người mấy giây, trước nay anh không nghe Đoàn Triết nhắc đến người nhà nên vẫn luôn cho rằng quan hệ giữa hắn và gia đình không mấy tốt đẹp.

"Bọn họ..." Đoàn Triết lại nói, "Muốn mời anh ăn bữa cơm."

Lâm Nhất nheo mắt đánh giá vẻ mặt muốn nói lại thôi của hắn: "Bác sĩ Đoàn come-out với người nhà rồi sao?"



Đoàn Triết hết mở miệng ra lại khép vào, thật sự không biết nên bắt đầu nói từ đâu.

"Để anh đoán xem... Bác sĩ Đoàn trong một phút bốc đồng lỡ công khai tính hướng, bị người nhà phản đối kịch liệt, đồng loạt lên tiếng nghiêm khắc khiển trách." Lâm Nhất thở dài, "Bác sĩ Đoàn đang mời anh đi ăn Hồng Môn Yến đấy à."

"Không phải..." Đoàn Triết vội vàng cắt đứt kịch bản máu chó trong đầu anh, "Anh nghĩ nhiều rồi, ba mẹ em rất cởi mở, anh gặp sẽ biết."

Lâm Nhất không hiểu nổi: "Thế em cứ ấp a ấp úng chuyện gì?"

Đoàn Triết hồi tưởng lại động thái hô hoán cực kỳ quá khích của mẹ ruột mình trong điện thoại, đến giờ mà đầu óc vẫn còn kêu ong ong.

"Lúc em giới thiệu anh có cho hai người kia xem mấy tấm ảnh chụp, cả video thi đấu lúc nhỏ nữa."

Lâm Nhất rất bất ngờ: "Em còn có cả mấy thứ đó?"

Bác sĩ Đoàn không chỉ có mà còn trữ rất nhiều, nhưng chuyện này bây giờ không phải trọng điểm đáng bàn. Hắn cố gắng rút ngắn gọn: "Nói ra chắc anh không tin, bây giờ hai người bọn họ đều là fan ruột của anh. Đặc biệt là mẹ em, bà ấy khá cuồng đấy, em sợ làm anh hoảng."

Lâm Nhất không hiểu, chuyện này thì có gì mà không thể tin.

Hắn ngẫm nghĩ một chút, lại nói: "Giờ bà ấy mà nghe tin anh được công ty quản lý ký hợp đồng, có khi sẽ càng cuồng hơn."

Đoàn Triết cẩn thận tính toán: "Anh nhắc em mới nhớ, phải dặn bọn họ tiêu tiền sáng suốt lên mới được, tốt nhất là trực tiếp giao tiền vào tay em, không được để bên thứ ba ăn chia chênh lệch."

Lâm Nhất phụt cười thành tiếng. Anh cười lộ cả hàm răng trắng, đôi mắt cũng cong lên như vầng trăng.

Bỗng nhiên Đoàn Triết nhớ đến Lâm Nhất mình nhìn thấy trước cửa tiệm McDonald's năm mười bảy tuổi. So với năm mười chín tuổi, tướng mạo Lâm Nhất thật ra không thay đổi quá nhiều, nhưng riêng nụ cười thì hoàn toàn khác biệt.

Thấy hắn thình lình kề sát mặt vào mình, Lâm Nhất lùi người ra sau theo phản xạ: "Không sợ bị người ta thấy à?"

Cái tên này đúng là bạo gan, đây là chỗ hắn làm việc mỗi ngày đấy.

"Sợ cái gì, em đâu phải bác sĩ của anh." Đoàn Triết nhìn xung quanh một vòng rồi cúi xuống tìm kiếm môi anh, "Ngày nào em cũng ngồi đây hút thuốc, không ai tới đâu."

Xem ra, ngày anh đến bệnh viện đưa vé xem hòa nhạc, Đoàn Triết ngồi trên băng ghế này cũng là người thật.

Lâm Nhất lại cong khóe môi, nhẹ nhàng nhắm mắt lại giữa hương gỗ đàn trắng và vị thuốc lá cay hắc.

Có một vấn đề từng khiến anh bối rối rất nhiều năm.

Rốt cuộc tại sao anh cứ luôn phải liên tục giãy giụa vật lộn với cuộc đời tuần hoàn giữa khổ sở và nhàm chán này?

Nhưng giờ đây, dường như anh đã hiểu ra một chút ý nghĩa của lòng kiên trì.

Anh kiên trì chờ được một người sẵn sàng ở lại, giúp anh hàn gắn những mảnh vỡ tan tác của bản thân.

"Anh đói rồi." Đột nhiên Lâm Nhất nghiêng mặt đi.

Đoàn Triết giơ tay lên nhìn đồng hồ rồi đứng dậy.

"Đi thôi." Ánh mắt hắn vẫn dịu dàng trước sau như một, vươn tay ra cho Lâm Nhất, nhẹ nhàng nói với anh, "Chúng ta về nhà nào."

- -------------------

Lời tác giả:

Có cái easter egg.

Chương này theo lịch trong sách là ngày 5 tháng 3 năm 2023, cũng là ngày《 Đồ Hoa 》chính thức đăng chương đầu tiên trong thế giới thực.

Lời cuối sách sẽ đăng nhanh thôi, có ngoại truyện nhưng thời gian chưa quyết định. Cảm ơn quý dị và các bạn đã làm bạn cùng tôi trong suốt bốn tháng qua, yêu các bạn lắm lắm.

- --

Cảnh đầu tiên và cuối cùng của truyện đều diễn ra trên băng ghế dài cạnh hồ hoa sen bệnh viện Hòa An, cũng rất đối xứng đó XD

"Le Grand Tango"