Khương Tiểu Lạc vừa login QQ, Ba cậu đã lập tức nhắn tin tới thúc giục, trông có vẻ vô cùng vội vàng.
Ba cậu: Tôi quên không gửi cậu demo ED kỳ ba.
Kỳ Meo: =口= Bắt tôi hát thật sao?
Khương Tiểu Lạc bị nhắc mới nhớ ra cậu đã hoàn toàn quên mất vụ chuẩn bị bảo cậu hát bài ED cho kỳ này.
Ba cậu: Đương nhiên rồi.
Kỳ Meo: Tôi tưởng cô chỉ nói đùa thôi.
Ba cậu: Hay là cậu bảo Sở thiếu hát cùng cũng được đó ﹁_﹁
Kỳ Meo: Hừ, tôi tự hát.
Khương Tiểu Lạc nhận file mà Ba cậu gửi tới.
Ba cậu: Nhạc đệm này đã hạ tông thấp rồi, không cần phải hát nốt cao đâu nên đừng lo~
Kỳ Meo: *lau mồ hôi*
Ba cậu đã chuẩn bị cẩn thận như vậy, xem ra cậu không hát không được rồi.
Dường như đã lâu rồi cậu không lên xem diễn đàn võng phối, Khương Tiểu Lạc mở trang đầu ra, chỉ có một vài topic cũ, các topic mới được gắn chữ new rất nổi bật đều là topic tán ngẫu bình thường. Dù sao cậu cũng đang rảnh nên tiện tay mở một cái ra đọc thử.
Topic: “Thần phục” bị bỏ bom à? =血=
0L: Trailer được phát hành từ lâu mà không thấy kịch chính thức, sắp qua một năm rồi.
1L: Bỏ bom rồi.
2L – LZ: Lầu trên là thành viên tổ kịch à? Có chắc chắn không?
Thần phục? Khương Tiểu Lạc chưa từng nghe thấy kịch này, nhưng nếu đã qua một năm mà vẫn không có update mới, khả năng kịch bị bỏ bom lên tới 50%, đương nhiên không thể loại trừ nguyên nhân bất khả kháng. Cậu mau chóng lăn chuột xuống dưới xem tình hình, chợt phát hiện hoá ra chuẩn bị của kịch này là người quen.
Đã lâu không nghe thấy tin tức liên quan tới Đông Phong, sau vụ việc bị lừa ghi âm lần trước, cậu không ngờ còn thấy kịch do Đông Phong làm chuẩn bị. Có một lầu trên chụp màn hình weibo của Đông Phong đăng lên topic.
Đông Phong: Ra nước ngoài, kịch trên tay có cái sẽ thay đổi chuẩn bị, có cái sẽ trả trao quyền lại cho tác giả, chân thành xin lỗi các fan hâm mộ. [Hình ảnh]
Kịch “Thần phục” này chính là vở kịch bị trả lại trao quyền cho tác giả.
15L: Chẳng phải chuẩn bị này có JP không tốt sao? Lần trước gây ra vụ lừa ghi âm của Kỳ Meo, các cô còn nhớ không? Trả lại trao quyền cũng tốt, để cho tổ kịch đáng tin làm.
16L: Thật ra tôi có ý định làm chuẩn bị của kịch này, nhưng hồi đó bị người ta giành trao quyền trước rồi, có lẽ lần này tôi nên thử làm xem sao?
17L: Đi đi, thử một lần, nhanh chóng hoàn thành kịch chính thức luôn﹁_﹁
Weibo kia được đăng từ hai ngày trước, hoá ra Đông Phong đã ra nước ngoài, chẳng trách Khương Tiểu Lạc không thấy tin tức gì mới. Cậu hả hê nghĩ, Đông Phong lẳng lặng trốn tránh như vậy, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi.
Đơn giản mà nói thì có lẽ cuộc sống ngoài đời quá phong phú vui vẻ.
Khương Tiểu Lạc tắt máy, đang định ra ngoài ăn cơm trưa với Sở Thiếu Tự thì lại bị tiếng ho khan của QQ triệu hồi.
Yêu cầu xác nhận: Meo thụ, tôi là chuẩn bị lần trước hỏi Sở thiếu có nhận kịch mới không trên YY.
Khương Tiểu Lạc chọn đồng ý, bên kia mau chóng vào chủ đề chính.
Meo Meo: Lần trước cậu nói Sở thiếu sẽ cân nhắc nếu được làm CP với cậu đúng không~
Quả thật là vậy_(: 3″ ∠)_
Kỳ Meo: Ừa.
Meo Meo: Tôi đang có một bộ kịch đam mỹ hiện đại một kỳ, muốn mời cậu và Sở thiếu nhận vai chính, không biết có được không? *chớp chớp mắt*
Câu trả lời của Sở Thiếu Tự lần trước đã cho chuẩn bị một sự lựa chọn dễ dàng, nhưng chỉ khổ Khương Tiểu Lạc. Không biết có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm chỉ đợi Sở thiếu nhận kịch mới, nếu như tất cả chuẩn bị đều muốn thông qua cậu để tiếp cận Sở thiếu, chỉ sợ cậu sẽ bận chết luôn. Vậy mới nói có những thứ không thể nói bừa bãi.
Meo Meo: Cậu xem chúng ta rất có duyên đó, tên ID có một chữ giống nhau.
Meo Meo: Đây chính là duyên phận.
Kỳ Meo: Cho tôi xem kịch bản trước đi.
Meo Meo: Được, hy vọng cậu sẽ thích.
Kỳ Meo: Dù tôi thích thì cũng chưa chắc Sở thiếu sẽ nhận ﹁_﹁
Meo Meo: Cậu thích là được~(≧▽≦)/~
Miệng cô gái này thật ngọt. Khương Tiểu Lạc nhận kịch bản, quyết định xem kỹ chất lượng kịch bản rồi mới lựa chọn nhận hay không. Cậu luôn nghĩ bản thân mình nhận một số vở kịch ngọt ngào ngốc nghếch để rèn luyện cũng không sao, nhưng đối với Sở Thiếu Tự, Khương Tiểu Lạc phải lựa chọn cẩn thận một chút. Tốt xấu gì anh cũng có danh tiếng đại thần, không thể nào hạ đẳng cấp xuống cùng cậu được.
May là kịch bản của kịch này khá ổn, câu chuyện kể về mấy chuyện vụn vặt, củi gạo dầu muối, xảy ra trong cuộc sống sinh hoạt ngọt ngào giữa đôi lứa, cốt truyện ấm áp, không ngược, hơi giống thể loại của vở kịch “Cuộc sống ngọt ngào của đôi trẻ”. Khương Tiểu Lạc rất thích phong cách kịch như vậy, bởi vì rất sát với cuộc sống thực tế của cậu.
Hơn nữa, trong kịch bản còn có danh sách staff của tổ kịch, danh sách cast vai phụ, có một số người cậu từng hợp tác. Đây là một tổ kịch khá đáng tin cậu, vì vậy Khương Tiểu Lạc dứt khoát quyết định nắm tay Sở Thiếu Tự cùng hợp tác vui vẻ với chuẩn bị.
Meo Meo: Có thể ghi âm trong vòng một tháng không?
Kỳ Meo: Có thể.
Thật ra thời hạn một tháng để ghi âm một kỳ kịch rất dư dả.
Lần này không bị chuyện gì làm phiền, Khương Tiểu Lạc vào phòng sách gọi Sở Thiếu Tự ra ăn cơm. Khi ở trong thang máy, cậu luôn miệng giúp cửa hàng sắp tới đẩy mạnh tiêu thụ, khen ngợi món ăn của họ rất ngon, chỉ thiếu điều chảy nước miếng ngay tại chỗ. Sở Thiếu Tự giả bộ giúp cậu lau khoé miệng, cậu còn vô cùng khách khí nói lời cảm ơn.
Tới tầng một, cửa thang máy vừa mở ra, có người đứng bên ngoài. Khương Tiểu Lạc thầm nghĩ, bữa cơm hôm nay lại bị trì hoãn rồi. Cậu và Sở Thiếu Tự cùng bước ra khỏi thang máy, Sở Uyển đi theo hai người, vẻ mặt đầy khó xử, nhưng vẫn chủ động lên tiếng: “Thiếu Tự, hai em muốn ra ngoài sao?”
Sở Thiếu Tự lạnh nhạt gật đầu.
“Chị có chuyện muốn nói với em, chúng ta cùng đi đi.”
Chúng tôi không đồng ý thì cô cũng đi cùng mà, Khương Tiểu Lạc không lên tiếng, dù sao cũng không liên quan tới cậu.
Vừa ngồi xuống, trong lúc chờ đồ ăn, Sở Uyển đã nói rõ mục đích của mình: “Thiếu Tự, em có thể nói đỡ cho Tiếu Danh trước mặt ba chút không? Ba điều anh ấy tới nơi xa như vậy thật quá đáng, còn nói chờ công ty con phát triển tốt mới cho anh ấy về. Đây là chuyện không thể mà.”
Sở Thiếu Tự rót trà cho Khương Tiểu Lạc, cậu cúi đầu nhấp mấy ngụm rồi rút điện thoại ra chơi, tỏ vẻ hoàn toàn không liên quan tới mình. Nhưng hai người này nói chuyện ngay bên cạnh cậu, muốn không để ý tới cũng rất khó, cuộc đối thoại của họ vẫn lọt vào tai cậu.
“Chị, sai lầm của chồng chị mà chị có thể coi như không thấy được sao?”
“Đúng là anh ấy có lỗi với em, là lỗi của anh ấy, nhưng anh ấy là chồng chị, chị… Chị không thể không…”
“Nếu như em bị anh ta đánh chết thì sao?”
“…”
“Để anh ta tới đó rèn luyện cũng tốt mà. Cho anh ta trải nghiệm cuộc sống, dẹp bớt tâm tư không chính đáng. Chẳng phải chị rất ghét anh ta lăng nhăng, ăn chơi đàng điếm hay sao?”
Càng nói, Sở Uyển càng không tài nào cãi lại được.
“Chị hiểu tính ba mà, không tống anh ta vào tù đã là nể mặt lắm rồi, coi như anh ta vẫn là người nhà mình. Chị à, cách xử lí của ba lần này không thể thay đổi được đâu.”
Khương Tiểu Lạc ngẩng đầu, cậu thấy Sở Uyển đang ai oán nhìn mình. Cậu lập tức cúi đầu, không liên quan đến cậu, không liên quan đến cậu.
Đồ ăn được đưa lên, Sở Uyển cũng đi về, đi ba bước quay đầu nhìn một lần, cô vẫn hy vọng Sở Thiếu Tự có thể thay đổi quyết định, nhưng cuối cùng chỉ là thất vọng.
Khương Tiểu Lạc nhét đầy thức ăn trong miệng, thản nhiên hỏi: “Tiếu Danh bị làm sao thế?”
“Bị loại bỏ rồi. Thôi, kệ anh ta, em lo ăn cơm đi.”
“Ừm, anh thấy đồ ăn ở đây thế nào?”
“Không ngon như đồ ăn mấy hôm trước em mang về nhà.”
“Thật ư?!” Khương Tiểu Lạc mừng rỡ rồi lập tức ho khan hai tiếng, cảm thấy mình phản ứng hơi quá. “Em mua ở nhà hàng mới mở gần đây đó.”
Khương Tiểu Lạc cúi đầu ăn cơm, khoé miệng không giấu được ý cười.
Bởi vì tay phải của Sở Thiếu Tự vẫn còn đau, không thể nâng được vật nặng, vì vậy hai người đi ra được đều gọi taxi hoặc đi xe bus. Ăn xong, trên đường về nhà, Khương Tiểu Lạc nắm tay phải của anh, xem đi xem lại, ít nhất thì nhìn bề ngoài không giống như đã từng bị thương.
Khương Tiểu Lạc nắm chặt một chút, Sở Thiếu Tự lập tức hỏi: “Em có thù oán với nó ư?”
Thấy anh nhăn mày, cậu lập tức buông lỏng tay, xoa xoa tay anh: “Anh đau lắm à?”
“Hơi đau.”
“Tới lúc nào anh mới khỏi đây? Gần đây ra ngoài thật bất tiện.”
“Em có thể tự lái xe mà.”
“Không đâu, em là sát thủ xa lộ.” Khương Tiểu Lạc có bằng lái từ hồi năm hai đại học, lần cuối cùng lái xe chính là lúc thi lấy bằng lái, thời gian qua lâu như vậy, cậu đã quên hết thao tác khi lái xe. Bằng lái của cậu đưa cho Sở Thiếu Tự để trừ điểm(1), chứ cậu không dám tự mình lái xe ra đường đâu.
Nhà cửa đã quét dọn sạch sẽ, quần áo đã phơi ngoài ban công, Khương Tiểu Lạc ngồi trên ghế mở nhóm chat ra xem thì thấy nội dụng không thích hợp với trẻ nhỏ.
Chuẩn bị – Ba cậu: @Đường Đường – Kỳ Meo @Đào Hạ – Cối xay gió, trong topic có fan yêu cầu chúng ta làm luôn phiên ngoại toàn H.
Tuyên truyền – DD: =口=
Trang trí – Mẹ cậu: Ai?
Đường Đường – Kỳ Meo: Tôi kháng nghị, phản đối thu âm H không có cốt truyện.
Đào Hạ – Cối xay gió: Cô nên lo phát hành kịch kỳ ba trước đi.
Ở mặt này, hai người hiếm khi có cùng ý kiến.
Hai vai chính đều không đồng ý phối hợp, Ba cậu đành phải từ bỏ.
Chuẩn bị – Ba cậu: Đệch mợ, tôi sẽ tìm một truyện có hai CP, ngạo mạn điên cuồng mạnh mẽ bá đạo cao phú soái – Sở thiếu công X dịu dàng ngoan ngoãn nghe lời – Kỳ Meo thụ, dịu dàng công tử nhà giàu – Cối xay gió công X quyến rũ lẳng lơ kiêu ngạo – Song Mộc Lâm thụ, sao hả? ﹁_﹁
Lạc Lâm – Song Mộc Lâm: Cô có thể tự viết ﹁_﹁
Đường Đường – Kỳ Meo: Không thể không nói, trí tưởng tượng của Ba cậu thật phong phú.
Chuẩn bị – Ba cậu: o( ̄ヘ ̄o#)
Ba cậu bị mọi người ném đá đành phải lặn xuống nước.
Anh Á Chỉ Là Một Tên Cặn Bã: Cậu nghĩ sinh nhật thì nên tặng cái gì mới được?
Kỳ Meo: =血=
Anh Á Chỉ Là Một Tên Cặn Bã: Sao thế?
Kỳ Meo: Tôi hoàn toàn quên mất sinh nhật của Sở thiếu, thấy anh hỏi mới nhớ ra.
Anh Á Chỉ Là Một Tên Cặn Bã: Lúc nào?
Kỳ Meo: Khoảng một tháng trước? Hay là nửa tháng trước gì đó? Tôi quên rồi =口=
Anh Á Chỉ Là Một Tên Cặn Bã: Chậc chậc, cẩn thận Sở thiếu đâm lén sau lưng trả thù cậu.
Kỳ Meo: Tối nay anh cho tôi mượn nhà đi.
Anh Á Chỉ Là Một Tên Cặn Bã: Để làm gì? Nhà tôi có phải khách sạn đâu ﹁_﹁
Kỳ Meo: Tôi chỉ nấu ăn cho Sở thiếu thôi!!! Gần đây anh ấy toàn ở nhà, tôi muốn tạo bất ngờ cũng khó. Quyết định thế đi, tối nay tôi sẽ đến, anh mua sẵn nguyên liệu giúp tôi nhé.
Anh Á Chỉ Là Một Tên Cặn Bã: Cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tôi.
Kỳ Meo: Vấn đề của tôi khẩn cấp hơn, câu hỏi của anh để sau đi nha, ngoan nào =3=
Mặc kệ kháng nghị của Song Mộc Lâm, Khương Tiểu Lạc tắt máy tính, thay quần áo chuẩn bị ra ngoài. Lúc đi ngang qua phòng sách, cậu báo với Sở Thiếu Tự rằng mình ra ngoài gặp bạn học.
Khương Tiểu Lạc thuộc phái hành động, nhờ Song Mộc Lâm đi chợ hộ, sẵn tiện còn có cu li miễn phí. Có lẽ khả năng nấu nướng của cậu tiến bộ tới mức làm Song Mộc Lâm sợ hãi, từ đứng bên cạnh cậu kinh ngạc quan sát biến thành bé ngoan tò mò xem cậu nấu ăn.
Tới lúc làm xong, cũng vừa lúc Sở Thiếu Tự gọi điện thoại hỏi sao cậu chưa về nhà. Khương Tiểu Lạc báo địa chỉ để anh tự bắt xe qua đây.
“Em muốn làm anh bất ngờ thôi, mau đến đây đi.”
Khương Tiểu Lạc cúp máy, thấy Song Mộc Lâm đi lên lầu, vừa đi vừa nói: “Tôi ra ngoài ở một đêm vậy, nhà tôi cho hai người mượn đấy. Cứ thoải mái tự nhiên lăn từ trên gác xuống dưới tầng, thích làm gì thì làm, phòng ngủ thì vẫn là phòng lần trước cậu ở.”
“Sao miệng anh chẳng nói được cái gì hay ho vậy?”
Trước khi đi Song Mộc Lâm còn tranh thủ trêu chọc cậu hai câu, cái gì mà làm nhẹ nhàng chút, cơ thể Sở thiếu mới hồi phục thôi, cái gì mà chịch xong nhớ dọn dẹp vệ sinh sạch sẽ nhé.
Thật ra, một buổi chúc mừng sinh nhật đơn thuần bị Song Mộc Lâm làm cho mờ ám như vậy. Nhưng mà không sao, sắp tới sinh nhật của Cối xay gió rồi, đến lúc đó cậu sẽ báo đáp Song Mộc Lâm thật tử tế.
Khi Sở Thiếu Tự tới, phòng khách không bật đèn, chỉ có mấy ngọn nến trên bàn ăn được thắp sáng, rất có không khí sinh nhật. Nhưng anh không chịu phối hợp, Khương Tiểu Lạc đành phải kéo anh qua, bảo anh thổi nến.
Đây là thủ tục tất yếu của sinh nhật.
“Em tặng quà cho anh luôn đi.”
Khương Tiểu Lạc bật đèn lên, anh lập tức vồ lấy cậu như muốn bóc quà sinh nhật. Khương Tiểu Lạc vỗ vỗ vào tay anh, chỉ lên bàn ăn… Toàn là đồ chay.
“Em nấu đấy, trông không tệ chứ hả?”
Sở Thiếu Tự kinh ngạc, Khương Tiểu Lạc đắc ý vô cùng.
“Em học nấu ăn từ khi nào vậy?” Sở Thiếu Tự ăn thử. “Hương vị này…”
Khương Tiểu Lạc búng tay, “Đoán đúng rồi. Đồ ăn mấy hôm trước em gói mang về đều do em làm đấy.” Khương Tiểu Lạc tự đắc, thoải mái đón nhận ánh mắt sùng bái của Sở Thiếu Tự.
Nhưng thật ra đó là ánh mắt nghi ngờ.
“Em giỏi không? Giỏi hơn anh rồi chứ hả?” Khương Tiểu Lạc tỏ vẻ muốn được khen ngợi.
Sở Thiếu Tự chỉ vào bánh kem trên bàn: “Cái này cũng do em làm à?”
Khương Tiểu Lạc thành thật lắc đầu: “Bánh kem là em mua ở cửa hàng.”
Cậu chuẩn bị rất đầy đủ, thậm chí còn có rượu do Song Mộc Lâm hào phóng tặng. Sở Thiếu Tự nhấp một ngụm, nhắc nhở Khương Tiểu Lạc: “Em uống cẩn thận kẻo say.”
Cậu lắc đầu phản bác: “Uống say cũng không sao đâu, em say cũng ngoan lắm.”
Sở Thiếu Tự nhớ lại đêm hôm cậu uống rượu say với bạn học… Vậy mà là ngoan hả?
Có lẽ rượu vang đỏ có vị ngọt nên Khương Tiểu Lạc coi nó như nước trái cây mà uống khá nhiều, sau hai ly thì mặt cậu đã đỏ bừng.
“Tiểu Lạc?” Sở Thiếu Tự vẫy vẫy tay trước mặt cậu, Khương Tiểu Lạc không phản ứng, chỉ “ậm ừ” một tiếng.
Uống vậy mà đã say rồi.
Sở Thiếu Tự kéo cậu lên để cậu ôm cổ mình, tay trái anh nâng mông cậu, đồ ăn trên bàn đành để ngày mai lại dọn.
Anh đặt cậu xuống giường, rồi vào phòng tắm xả nước ấm. Lúc anh quay lại định ôm cậu, Khương Tiểu Lạc đột nhiên vùng lên đè anh xuống giường. Cậu nửa quỳ ở trên người anh, hai mắt sáng lên, cười gian xảo.
Sở Thiếu Tự híp mắt nhìn cậu.
Khương Tiểu Lạc khẽ cười: “Sở thiếu, chúng ta mượn rượu làm loạn đi.”
Sở Thiếu Tự vỗ vỗ mông cậu, Khương Tiểu Lạc bò đến đầu giường, ngoan ngoãn nằm xuống. Lúc anh định đứng lên, chợt nghe Khương Tiểu Lạc kêu to.
“Có cái gì cưng cứng chọc vào mông em.” Cậu nhấp nhổm nằm không yên được, Sở Thiếu Tự thò tay xuống lấy một vật lên.
Bên trên dán một tờ ghi chú.
– Sở thiếu, chúc anh ăn cơm vui vẻ =3=
Sở Thiếu Tự bóc ghi chú ra, đó là một thứ được đóng gói kín đáo, hoá ra là một chai gel bôi trơn.