Đô Thị Bình Thường Cuộc Sống

Chương 17: 17





Hạo Thiên hôm nay đi học lúc về lại ngủ quên Và vẫn như lần trước , Mộ Khuynh Thành vẫn ngồi tại chỗ chờ hắn tỉnh dậy.

Có điều lần này nàng ngồi trên bàn đọc sách mà không phải gục xuống ngủ.


Thấy hắn tỉnh dậy , nàng nói :
- Tỉnh ? Thật không biết buổi tối ngươi ở nhà làm gì.

Ngày nào lên lớp cũng ngủ được.


- Ta không ngủ còn có thể làm gì.

Ngồi trên lớp quá nhàm chán a.


Bởi vì hắn cùng nàng lúc này đã khá quen thuộc , bình thường nói chuyện cũng thoải mái vô cùng.


Hạo Thiên nghiêng đầu , miệng ở sát bên tai nàng , trêu đùa một tiếng nói :
- - Mỹ nữ , muốn hay không cùng đi ăn ?
- Không đi.


Cảm nhận được Hạo Thiên nóng rực hơi thở , Mộ Khuynh Thành khuôn mặt nhỏ đỏ lên.


- Ta đang ăn kiêng.

Sợ béo.


- Không có việc gì , sau này không có ai thèm ngươi thì ta cố mà thu nhận ngươi nha.


Hạo Thiên cười cười , bộ dạng giống như không thèm để ý nói.


- Hừ , ta béo lúc đó ngươi liền không thèm nhìn ta chứ đừng nói thu nhận.

không ăn !

Mộ Khuynh Thành ngạo kiều hừ một tiếng , cánh tay nhỏ chống trên eo , nàng lúc này bộ dáng đáng yêu vô cùng.


Nàng bộ dáng này Hạo Thiên cũng mới chỉ nhìn thấy vài lần , đều là khi chỉ có hai người đấy.

Còn lại nếu như có người khác thì đều là lạnh tanh biểu lộ.


- Khuynh Thành a , ngươi thích nước sao ?
Hạo Thiên nghĩ nghĩ một chút , sau đó khẽ cười hỏi.


Mộ Khuynh Thành mặc dù không biết vì cái gì hắn tự nhiên hỏi như vậy , nhưng vẫn là gật gật đầu.


- Ngươi nói a.


- Thích.


- Như vậy chúc mừng ngươi , ngươi đã thích ta 70% rồi.

Haha
Hạo Thiên tự đắc cười lớn một tiếng.


Mộ Khuynh Thành lúc này mới kịp phản ứng lại , giương nanh múa vuốt hướng về phía hắn trên người đánh tới.

Tình cảnh này nếu có người ngoài gặp được , chắc chắn sẽ cho là bạn gái đang cùng bạn trai làm nũng.


- Đừng đừng đừng , ta sai rồi.


Mộ Khuynh Thành ra tay cũng không phải nhẹ , chuyên môn hướng hắn eo dùng sức mà ngắt.

Nàng giống như có cái biến thái sở thích là cấu véo giống như , hắn bị nàng như vậy tra tấn không ít lần.

Nặng thì tím bầm lên , nhẹ thì cũng đỏ lên cả ngày.


Đau đớn cảm giác khiến Hạo Thiên nhe răng trợn mắt , thấy xin tha không có hiệu quả , hắn một tay đem nàng ôm vào trong lòng.

Nói :
- Đừng cấu , ta sai còn không được sao !
Bị Hạo Thiên đột nhiên ôm lấy Mộ Khuynh Thành có chút kinh hoảng , vội vàng đẩy hắn ra , nhỏ giọng nói :
- Lần này bỏ qua cho ngươi.


- Đúng rồi , ta còn muốn hỏi ngươi một vấn đề , ba , mẹ , chồng.

Ba người này người nào cùng ngươi không có quan hệ máu mủ ruột thịt ?
Hạo Thiên cười xấu xa hỏi.

Mỗi lần nhìn thấy nàng , hắn đều muốn trêu chọc nàng một chút.


- Ngươi thấy ta ngốc lắm sao ? Như vậy cái vấn đề cũng hỏi.


Mộ Khuynh Thành khinh bỉ nhìn Hạo Thiên , đơn giản như vậy vấn đề cũng hỏi.

Xem nàng là ngu ngốc giống như ?
Hạo Thiên cố gắng nín cười , nói :
- Đã không ngốc thì ngươi trả lời a.


- Chồng a.


- Ukm , ngoan.



Hạo Thiên gật đầu.

Đưa tay xoa xoa đầu nàng , sau đó lại bắt đầu cười ầm lên.


Mộ Khuynh Thành ngây ngẩn cả người.

Gần một phút sau nàng mới bừng tỉnh.

Trên khuôn mặt xinh đẹp vù một cái xấu hổ đỏ bừng lên.


Nhìn ngay bên cạnh đang cười rũ rượi Hạo Thiên , nàng cầm lấy một tay hắn , miệng nhỏ mở ra , một ngụm liền cắn lấy hắn cánh tay.


- Aaaa ....!Ngươi là cẩu sao ? Học cắn người cái gì.

Mau nhả ra , nhả ra ....!
Hạo Thiên từ cười ha hả sau phút chốc biến thành thê thảm tiếng kêu.


Hơn hai phút sau trong phòng học thê thảm tiếng kêu mới dừng lại.


Hạo Thiên xoa xoa chính mình chỗ bị cắn , nước mắt chảy ròng ròng nhìn Mộ Khuynh Thành , nói :
- Mộ Khuynh Thành , ngươi quá đáng.


- Quá đáng sao ? Tin hay không ta cắn chết ngươi.


Mộ Khuynh Thành hừ nhẹ một tiếng.


Hạo Thiên gấp lên chính mình ống tay áo , chỉ thấy chỗ bắp tay hai hàng thật sâu dấu răng.

Mà xung quanh dấu răng thịt đã hoàn toàn tím lại , còn có rươm rướm đỏ tươi máu chảy ra.


Mộ Khuynh Thành ra tay ....!Ra miệng cũng không nhẹ.

Hắn cúi đầu phù phù thổi thổi chính mình vết thương , thỉnh thoảng lại dùng tay bên kia lau nước mắt.


- Xin lỗi.

Đau lắm sao ?
Mộ Khuynh Thành thấy hắn bộ dáng , lại nhìn trên tay hắn hậu quả do mình gây ra , cảm thấy bản thân có chút quá mức.

Mở miệng nhẹ giọng nói.



- Hừ .....!
Hạo Thiên chỉ hừ một tiếng , không có trả lời nàng.

Thấy nàng xích lại ý định thổi thổi cho mình , hắn di chuyển một chút vị trí , kéo dãn khoảng cách với nàng.


- Ngươi tức giận ?
- ...!
- Ta ...!Ta không phải cố ý cắn ngươi như vậy ....!Đều do ngươi chọc ta.


- ....!
- Ngươi nói chuyện a.

Nếu không ta cho ngươi cắn lại một cái.


Mộ Khuynh Thành giơ chính mình cánh tay nhỏ bé đến trước mặt hắn , nói.


Hạo Thiên thấy như vậy , cầm lấy tay nàng , miệng mở thật lớn ra ý đồ cắn xuống.


Mộ Khuynh Thành thấy hắn như vậy , sợ hãi nhắm chặt mắt lại , biểu cảm vô cùng đáng yêu.

Chỉ là vài giây sau nàng không có cảm nhận được đau đớn , hơi hé mắt ra thì thấy hắn đang cười cười nhìn mình.


- Ngươi không cắn ?
- Ta vợ đáng yêu như vậy , ta lỡ lòng nào cắn.


Hạo Thiên đưa tay nhéo nhéo má nàng , sau đó nhanh như chớp cầm lấy ba lô bỏ chạy.


Mộ Khuynh Thành ngây người ra trong phút chốc , sau đó thấy hắn bóng lưng đã biến mất ngoài cánh cửa , nàng nở nụ cười.

Rất đẹp một nụ cười.