Đô Thị Bình Thường Cuộc Sống

Chương 18: 18





Bởi vì Lý Minh Nguyệt nói hôm nay tan học vào viện thăm baba , cho lên Hạo Thiên lúc trở về chỉ có một người.


Nhớ tới ba tên cực phẩm bạn cùng phòng , sau khi ăn trưa ở nhà ăn trường học , hắn liền trở về ký túc xá.


Vừa mở cửa hắn liền trợn tròn mắt há hốc mồm.


Chỉ thấy trong phòng bừa bộn vô cùng , nào là vỏ hộp đựng đồ ăn , vỏ chai bia , rượu , quần áo ....!vất lung tung trên nền nhà.


Ở giữa nhà , vốn dĩ là nơi đặt sách vở , máy tính các loại cái bàn tròn giờ phút này xếp đầy các loại bia rượu.


Trong phòng lúc này không khác gì một cái bãi rác.

Mùi bia rượu nồng nặc.


Mà ba tên cực phẩm bạn cùng phòng kia đâu.

Bọn họ hiện đang nằm bò ra trên mặt bàn , ngủ như chết , khò khò tiếng ngáy quanh quẩn quanh phòng.


Hạo Thiên tay bịt chặt mũi , sau đó nhịn thở lách qua trên mặt đất lung tung đồ vật đi tới chỗ cửa sổ.

Cửa mở ra , bên ngoài cửa trong lành bầu không khí theo từng cơn gió lùa vào trong phòng , từng chút từng chút một xua tan đi bên trong phòng chướng khí.


Hắn đứng đó đợi bầu không khí trong lành một chút , sau đó mới đi tới chỗ ba người kia , giơ chân đá đá bọn họ vài cái.

Ý đồ gọi bọn họ dậy.


Nhưng mà để cho hắn im lặng chính là cả ba tên này chỉ mơ màng rên rỉ một tiếng , sau đó tiếp tục ngủ.


Bất đắc dĩ hắn đành phải đi xuống bếp , cầm lấy một cái xoong inox cùng cái muỗm múc canh , sau đó đi tới chỗ ba người bắt đầu dùng sức gõ.

Miệng còn không ngừng la hét.


Cheng Cheng Cheng .....!
- Cháy nhà rồi ....!
Cheng Cheng Cheng ....!

- Cháy nhà rồi ....!
- .....!
Một loạt tiếng chói tai cùng tiếng hét lớn vang lên , ngủ say như chết ba tên bạn cùng phòng lần lượt tỉnh lại.


Ba người đầu tiên là hoảng hốt , nhìn nhau hỏi :
- Cháy ? Ở đâu cháy.


- Mặc kệ ở đâu cháy.

Chạy mau.


- Cháy nhà ? Chúng ta có phải hay không lên từ cửa sổ thoát ra cho an toàn.


- Hạo Thiên ? Ngươi trở về từ khi nào ?
- Đúng vậy ?
- Đúng cái gì , còn không mau chạy , cháy rồi.


Đứng ở phía sau bọn họ Hạo Thiên nhịn không được gầm lên.


- Cháy cái đầu các ngươi.


Hắn nhịn không được tay cầm cái xoong gõ mỗi người một cái.

Sau đó nói :
- Bây giờ tỉnh chưa ? Còn không nói cho ta cái chuồng lợn này là như thế nào.

Không cho ta lời giải thích hợp lý thì gọi cấp cứu dần đi.


- Hạo Thiên ngươi quá mức.

Dám gõ ta đầu.

Ta ....!
Rầm !!!
Mập mạp bàn tử hai tay ôm đầu mình , liếc liếc Hạo Thiên nói.

Nhưng mà hắn chưa kịp nói hết thì thấy Hạo Thiên cúi người xuống nhặt lên một cái vỏ chai bia sành , rồi vung vẩy hướng về phía hắn lao tới.


Bàn tử sợ hãi , vội vàng xoay người lại ý đồ chạy trốn.

Vừa chạy được hai bước thì hắn dẫm trượt vỏ chai bia rồi rầm một tiếng , cả thân thể nặng nề đầy mỡ nhã nhào xuống nền nhà.


- Đau chết ta.

Tên khốn kiếp nào vất đồ vật lung tung vậy.


Bàn tử nằm vật ra trên nền nhà , không ngừng kêu đau.


- Ngươi còn dám nói.

Không phải lũ các ngươi bày ra đây sao ?
- Ặc.


Bàn tử nhất thời á khẩu không nói gì được.


- Được rồi.

Cho các ngươi mười phút.

Mười phút sau ta muốn thấy trong phòng gọn gàng sạch sẽ như cũ.


Hạo Thiên một tay cầm vỏ chai bia , một tay cầm cái xoong , uy hiếp nói
- Nghe rõ sao ?
- Rõ ràng , rõ ràng.


- Chúng ta lập tức dọn dẹp.



Dâm tặc cùng Hầu tử hai người tự nhiên biết lỗi do mình , nhanh chóng khúm núm nói.

Bộ dạng hèn mọn vô cùng , nhất là Dâm tặc cái tên kia.


- Mập mạp chết bầm , ngươi thì sao ?
Chenggg ....!
Hạo Thiên cười cười nhìn mập mạp hỏi.

Trên tai hắn vỏ chai cùng xoong nhẹ nhẹ va chạm vào nhau.


- Lập tức lập tức dọn.

Hai người các ngươi lũ khốn kiếp , còn không lại đỡ ta.


Mập mạp bàn tử vội vàng gật đầu , sau đó nhìn Dâm tặc cùng Hầu tử hét to.


Hạo Thiên thấy bọn họ như vậy , hài lòng bước ra khỏi phòng.


Mười phút sau
- Nói , các ngươi bị làm sao ?
Hạo Thiên sau khi kiểm tra một vòng phòng ở , cảm thấy đã sạch sẽ , sau đó ngồi xuống ghế , nhìn ba tên bạn cùng phòng hỏi.


- Chúng ta đâu có bị làm sao.

Chẳng qua là vui vẻ thì uống một chút.


- Đúng vậy nha.

Phải không Bàn tử.


- Không sai , không sai.

Sự thật chính là như vậy.


Ba người bắt đầu kẻ hát người đệm , chẳng qua là Hạo Thiên thừa hiểu lũ này bạn cùng phòng.

Hắn nhíu mày nói :
- Không nói ? Uổng công ta coi các ngươi là huynh đệ.

Tốt , đã các ngươi không muốn nói , vậy ta đi trước.


Nói xong đứng dậy , hướng phía cửa đi tới.


- Hạo Thiên ngươi bình tĩnh.



- Không phải chúng ta không muốn nói , mà là chuyện này ....!
Dâm tặc cùng Hầu tử vội vàng kéo hắn lại , sau đó có chút xấu hổ , không dám nói.


Hạo Thiên nhìn nhìn ba người một chút , sau đó nói :
- Liên quan tới nữ nhân ? Lại tỏ tình thất bại ?
Thấy ba người gật gật đầu , Hạo Thiên đưa tay vỗ vỗ đầu , sau đó chỉ vào ba người lớn tiếng nói :
- Các ngươi một lũ ngu ngốc.

Cmn vì một cái nữ nhân mà thành như vậy.

Chúng ta trường học nhiều như vậy nữ sinh , không có người này thì có người khác.

Cần thiết phải như vậy sao ?
- Các ngươi đừng nói với ta là tỏ tình thất bại sau đó đau lòng vì tình.

Cũng đừng nói cái gì tình yêu , các ngươi đơn thuần chỉ muốn ngủ người ta.

Vài ngày lại tỏ tình , các ngươi có dám nói là yêu họ.


- Đã không phải là thật lòng yêu thì đau lòng cái rắm a.

Các ngươi không soi gương xem hiện tại các ngươi thành cái gì.

Xấu xí , nhem nhuốc ....!Các ngươi nói các ngươi vốn dĩ đã như vậy , xấu thì không có người yêu ?
- Ta nói cho các ngươi biết.

Không có thật lòng yêu thì còn có dùng tiền yêu.

Các ngươi không có yêu thật lòng , hiện tại lại không có tiền , như vậy cũng còn không biết tự mình phấn đấu , tương lai sau này có tiền rồi không phải muốn nữ nhân có nữ nhân tự đưa lên giường.


- Không muốn bị nữ nhân từ chối sao ? Cách đơn giản nhất , tỷ lệ thành công cao nhất chính là dùng tiền nện vào mặt nàng.

Xem nàng có hay không yêu ngươi.

Vẫn không yêu lời nói , tiếp tục nện , nện đến khi nào yêu thì thôi.


- Giờ ở đây mà khóc than , không bằng từ giờ bắt đầu cố gắng.