Đô Thị Bình Thường Cuộc Sống

Chương 74: 74





- Ta không có ....!Ta không có biến xấu ...!ô ô ....!Hạo Thiên ngươi phải tin tưởng ta ....!
Lý Minh Nguyệt lập tức bật khóc.

Liên tục lắc đầu nói.


Hạo Thiên liếc nhìn nàng một cái , sau đó đứng dậy.

Lần này hắn cũng không có ý định dỗ dành gì nàng.


Hắn làm sao không biết nàng là bởi vì hắn mới như vậy.

Nhưng nam nhân mà , có đôi khi luôn luôn thay đổi thất thường , luôn muốn nữ nhân làm theo ý mình.


Lúc trước kia cùng Lý Minh Nguyệt đùa giỡn một chút , thấy nàng ngượng ngùng cùng xấu hổ dáng vẻ , hắn cảm giác đặc biệt vui vẻ.


Hiện tại Lý Minh Nguyệt hoàn toàn thay đổi giống như , lúc trước ngây ngô bao nhiêu thì hiện tại dâm đãng bấy nhiêu.

Nàng càng lúc càng quá mức.

Hạo Thiên sợ nếu cứ như vậy phát triển , tương lai Lý Minh Nguyệt sẽ thành một cái dâm oa đãng phụ.


Đã biết là nàng vô cùng yêu thích hắn , mới nói cho hắn làm cái kia lỗ.

Nhưng mà nàng không biết là hắn cảm thấy hiện tại nàng đặc biệt không được.



Hắn vẫn là ưa thích Lý Minh Nguyệt lúc đầu.

Khi hắn khẽ chạm vào nàng , nàng xấu hổ , nàng đỏ mặt ...!
Ôi nam nhân ...!
Như vậy thay đổi thất thường cũng chính là nam nhân.


Ai nói cho các ngươi là chỉ nữ nhân mới thay đổi thất thường.

Ở trong đây ta dám nói là nam nhân cũng như vậy.


................................!
Tắm gội xong sau đó , Hạo Thiên đi ra ngoài.


Lý Minh Nguyệt lúc này vẫn ngồi trên ghế khóc.

Hai mắt nàng đã đỏ hoe , trên mặt thấm đẫm nước mắt.


Nàng hiện tại như vậy còn không phải đều là do ngươi ?
Thở dài một hơi.

Hạo Thiên đi tới ôm lấy nàng , nhẹ giọng nói :
- Tốt rồi bảo bối.

Đều là do ta không tốt.


- Hạo Thiên ...!Ngươi đừng như vậy không quan tâm đến ta được không.

Ngươi không muốn ta cùng nàng học xấu ...!Như vậy ta sẽ không nói chuyện với nàng ...!Ngươi muốn ta làm thế nào ta liền làm theo ....! Ngươi đừng không để ý tới ta ...!Hu hu ...!
Lý Minh Nguyệt ôm chặt lấy Hạo Thiên vừa khóc vừa nói.

Vừa rồi khoảnh khắc kia , nàng tưởng bản thân mình sẽ mất đi hắn mãi mãi.


Nàng sợ , nàng thật sự sợ.

Cùng hắn ở chung lâu như vậy , mỗi lần nàng khóc hắn đều sẽ tận lực dỗ dành , khiến cho nàng vui vẻ trở lại.

Duy chỉ có vừa rồi khoảnh khắc , hắn không nói gì mà quay người bước đi.

Thời khắc đó nàng kinh hoảng , sợ hãi ...!Nàng giống như muốn sụp đổ.

Thế giới của nàng cũng giống như muốn sụp đổ vậy.


- Bảo bối ...!Là ta không tốt.


Không lên nói ngươi như vậy.


Hạo Thiên vuốt ve nàng mái tóc , không ngừng an ủi.


.......................................................!
Hơn nửa giờ sau Lý Minh Nguyệt mới dừng khóc.

Nàng hai mắt đã sưng húp lên , cả người dựa trong ngực hắn.


Hạo Thiên phía trước ngực áo ướt đẫm Lý Minh Nguyệt nước mắt.

Hắn không chút nào để ý , cánh tay vẫn tiếp tục vuốt vuốt nàng mái tóc.

Cười nói :
- Bảo bối , ngươi cuối cùng cũng ngừng lại.

Nếu ngươi còn tiếp tục , ta thế giới sẽ bị nhấn chìm bởi nước mắt nha.


Phốc ...!
Lý Minh Nguyệt bật cười.

Thanh âm mang theo tiếng nấc
- Thế giới lớn như vậy , làm sao có thể bị nước mắt nhấn chìm nha.

Ngươi cái gạt người quỷ.


- Bảo bối , ngươi nhìn vào ta con mắt.


Cùng nàng bốn mắt nhìn nhau , Hạo Thiên mỉm cười nói :
- Thấy được sao bảo bối.


Bên trong mắt ta hình ảnh chính là ta thế giới.


- Ta giống như thấy được.

Ngươi cũng nhìn thấy ta thế giới sao ?
Ở trên môi nàng hôn nhẹ vài lần.

Hạo Thiên cười xấu xa nói :
- Không có a.

Ta mắt kém , nhìn không thấy ngươi thế giới.


- Ngươi.

...!
- Ta chỉ thấy một cái nam nhân soái khí khuôn mặt nha.

Không lẽ cái này nam nhân chính là của ngươi thế giới.


- Hừ ...!Cho ngươi đùa giỡn ta ...!Đùa giỡn ta ...!
Lý Minh Nguyệt ở trên người hắn đánh nhẹ vài cái.

Sau đó cứ như vậy ôm chặt lấy hắn.