Đô Thị Bình Thường Cuộc Sống

Chương 82: 82





- Hạo Thiên bạn học , ngươi biết hay không ngươi dạng này nhìn chằm chằm lão sư , thế nhưng là không có phép lịch sự ?
Giáo viên văn phòng bên trong , Liễu Tình Tư xụ mặt nhìn Hạo Thiên hỏi.

Người này từ khi vào cửa ánh mắt không ngừng dò xét lấy thân thể của nàng đâu.


- Lão sư ? Tốt.

Vậy xin hỏi Lão sư gọi học sinh tới làm gì đâu ? Không lẽ không phải để nhìn lão sư ngươi ?
Hạo Thiên cười cười nói.

Vừa rồi mới học hết tiết thứ hai , Liễu Tình Tư đã gọi hắn tới văn phòng.


- Ngươi là cái hỗn đản.

Ngươi đối với ta cái gì cũng làm rồi , còn lâu như vậy không thèm đến thăm ta.

Hôm nay nếu như ta không gọi ngươi tới đây , ngươi liệu có liếc mắt nhìn ta một cái ?
Mộ Tình Tư ủy khuất nói.


Ặc ....!
Tốt , Hạo Thiên nhất thời không có gì để phản bác.

Thời gian gần đây hắn đúng là không có chú ý tới nàng.


Trên lớp ngoại trừ thời gian cùng Mộ Khuynh Thành đùa giỡn ra , còn lại là dùng để ngủ.

Hoàn toàn không có chú ý tới nàng.


- Nói a.

Ngươi làm sao không nói a.

Bình thường không phải rất biết hoa ngôn xảo ngữ sao ?
Liễu Tình Tư thấy hắn im lặng , nàng càng thêm cảm thấy ủy khuất.


Hạo Thiên nhìn nàng dáng vẻ , quay đầu hướng cửa phòng bước đi
- Hỗn đản ngươi đi ...!
Lời còn chưa nói hết , Liễu Tình Tư thì thấy Hạo Thiên dừng lại trước cửa , đem cửa phòng chốt khoá lại.

Sau đó hắn cười tủm tỉm đi lại chỗ mình.


Hạo Thiên sau khi chốt khoá cửa phòng.

Hắn đi tới Liễu Tình Tư vị trí ngồi , không nói câu nào mà đưa tay tập kích ngực nàng.


Bị hắn bất ngờ động tác , Liễu Tình Tư kêu lên một tiếng kinh hãi.

Nàng khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng , nói :
- Hỗn đản , ngươi làm gì ? Không mau buông tay ra, bị người ta nhìn thấy thì ....!
- Lão sư , cửa phòng ta đã khoá lại.


Sẽ không có ai nhìn thấy.


Hạo Thiên cười tà nói , từ phía sau hai tay ôm lấy bộ ngực nàng , ra sức vân vê nhào nặn.


Liễu Tình Tư trên người hôm nay mặc một cái áo sơmi màu trắng , nửa mình dưới thì là một cái màu đen quần dài.


Đen nhánh mượt mà tóc dài tùy ý buông xoã ở sau lưng.


Áo sơ mi trắng, quần tây đen, tóc dài xõa trên vai phối hợp , tài trí , phong tình không chút che giấu nào bày ra ở hắn trước mặt.


- Lão sư , ngươi hôm nay rất đẹp.

Học sinh không phải là bận rộn , mới không có thời gian đến thăm ngươi nha.


Mộ Tình Tư hừ hừ một tiếng , nói :
- Hừ ...ngươi thì có việc gì bận rộn nha.

Hơn nữa không phải có điện thoại sao , không gọi cho ta một cuộc , không nhắn cho ta một tin.

Ta nhắn tin cũng không trả lời.

Ngươi có phải hay không định ăn xong lau sạch ?
- Thật xin lỗi a , lão sư.

Lần sau ta nhất định sẽ chú ý.


Hạo Thiên ở bên tai nàng nhẹ giọng nói.

Sau đó không ngừng nịnh nọt , xin lỗi nàng.


Vài phút sau đó , Liễu Tình Tư tâm trạng tốt hơn một chút.

Nàng đưa tay đập đập bàn tay hắn , nói :
- Ngươi còn không buông tay ? Ta thế nhưng là ngươi lão sư ? Ngươi cái học sinh nhưng như vậy đối với lão sư ?
- Buông tay ? Không có khả năng a , Lão sư.


- Ngươi tin hay không ta gọi ngươi phụ huynh đến trường học.

Trả về ngươi người học sinh này ...!
- .....!
- Làm sao không nói rồi ?
- ...!
Thấy hắn vẫn im lặng , Mộ Tình Tư vốn là muốn nói thêm gì đó.

Nhưng nàng chợt nhớ ra , Hạo Thiên là cái cô nhi.

Nàng xinh đẹp trên mặt hiện lên một chút bối rối.



Nàng thế nhưng quên mất việc này.


Ở đầu năm học thời điểm , nàng liền biết rõ Hạo Thiên hoàn cảnh.


- Hạo Thiên , thật xin lỗi.

Ta quên mất ngươi nhưng là không có phụ huynh.


- Lão sư , ngươi nhưng không tốt.

Đả thương ta mềm yếu tâm linh , hiện tại có phải hay không là lên làm ra đền bù ?
Hạo Thiên cười xấu xa nói.

Đối với Liễu Tình Tư nhắc đến mình gia đình chuyện , hắn cũng không có chút nào để ý.


Dù sao từ nhỏ cũng đã như vậy.

Gần hai mươi năm trời trôi qua , hắn đã sớm quen thuộc.


Đền bù ?
Liễu Tình Tư làm sao không biết hắn nói tới đền bù là như thế nào.


Nàng từ trên ghế đứng dậy , hai tay vòng qua ôm lấy cổ hắn , chủ động hôn môi hắn.


Gặp lão sư như thế chủ động , Hạo Thiên cũng nhiệt tình đáp lại.

Hai tay một lần nữa leo lên trên ngực nàng , nhẹ nhàng mà vân vê , xoa nắn.


Liễu Tình Tư thân thể run lên.

Từ ngực truyền tới một trận cảm giác tê dại khoái cảm, khiến nàng sảng khoái vô cùng.


- Chết hỗn đản.

Có người nhìn thấy thì làm sao bây giờ ?
Môi rời môi , Liễu Tình Tư đỏ mặt nói.

Mặc dù không phản đối cùng hắn thân mật , nhưng đây dù sao cũng là trường học.

Hơn nữa còn là giáo viên trong văn phòng.


- Không sao , lão sư.

Cửa ta đã khoá lại , hơn nữa lần trước không phải cũng là như vậy ?

Hạo Thiên cười nói, một tay ở nàng trên ngực dần dần đi xuống , nhẹ nhàng chạm tới cặp mông tròn vểnh cao của nàng.


- … Hỗn đản ...!Ngươi xấu ...!
Liễu Tình Tư nhẹ giọng nói.

Nhớ tới lần trước loại kia cảm giác , nàng không tự chủ được cũng trở nên hưng phấn , chờ mong.


Tần Thiên thấy nàng dáng vẻ , liền đưa tay từ từ cởi bỏ trên thân nàng từng cái cúc áo sơ mi.


Cúc áo nhanh chóng bị cởi bỏ , để lộ ra bên trong trắng muốt da thịt cùng một cái màu trắng áo lót.


Gặp Liễu Tình Tư không có chút nào muốn ngăn cản ý tứ.


Hạo Thiên giật luôn ra chiếc áo lót màu trắng , giải phóng hai ngọn núi tròn trịa kia.


Hắn bàn tay nhanh chóng bao trùm ở bên trên , nhẹ nhàng xoa nắn , đùa nghịch lấy.


Liễu Tình Tư nhẹ rên lên một tiếng , thân thể run run, cảm giác tê dại khiến nàng không nói nên lời.


Vài phút sau đó , Hạo Thiên cúi đầu , há miệng ngậm lấy một bên núm vú của nàng , đầu lưỡi không ngừng đảo qua đảo lại hạt anh đào nhỏ.


- A.


Liễu Tình Tư không kiềm chế được kêu lên một tiếng sung sướng.


Hạo Thiên càng nút mạnh thêm , thỉnh thoảng cạ cạ hàm răng vào cái kia hạt anh đào.

Này nhưng khiến Liễu Tình Tư càng thêm kích động.

Đôi tay không tự chủ được đã lần mò sang người hắn , đem quần áo của hắn từ từ cởi bỏ.


Hạo Thiên ngẩng đầu , nhìn nàng say mê vẻ mặt , cười nói :
- Lão sư ?
- Ân ?
- Hiện tại không sợ có người tới rồi ?
Gần như đã chìm vào bể dục Liễu Tình Tư , còn làm sao biết được sợ hãi ?
Nàng không nói gì mà hơi kiễng chân lên , cùng hắn hôn môi.


Hạo Thiên một tay cởi bỏ nàng khoá quần dài , sau đó một tay luồn vào trong , cách quần lót nhẹ nhàng trêu chọc nàng tư mật bộ phận.


Liễu Tình Tư đã không thể nhịn được run lên bần bật.

Đào nguyên u cốc nước suối nhanh chóng tràn ra , ướt đẫm chính nàng quần lót.


Một lúc lâu sau , Hạo Thiên mới buông ra nàng , cười xấu xa nói :
- Lão sư , ngươi cũng nên đền bù ta một chút a.


- Thối bại hoại ...!
Liễu Tình Tư lườm lườm hắn một cái.

Đem chính mình đã tụt xuống đầu gối quần dài cởi bỏ.


Sau đó ngồi xuống trước mặt hắn , chậm rãi đưa tay đem hắn quần lót cởi bỏ.


- A ...!
Nương theo một tiếng kêu sợ hãi , Hạo Thiên đã cương cứng tiểu huynh đệ bật ra.

Không ngừng vung vẩy trước mặt Liễu Tình Tư.


- So với lần trước còn lớn hơn ?
- Lão sư ngươi không thích ?
- Quỷ mới thích cái này xấu xí đồ vật.


Liễu Tình Tư mặc dù nói như vậy , nhưng nàng si mê ánh mắt cùng hành động lại hoàn toàn ngược lại.


Chỉ thấy nữ lão sư bàn tay ở trên Hạo Thiên tiểu huynh đệ vuốt ve vài lần , sau đó quyến rũ liếc mắt nhìn Hạo Thiên.


Ở hắn chăm chú dưới ánh mắt , chậm rãi hé miệng , đem cái kia to lớn gậy gộc ngậm vào trong miệng.


..........!
Gần hai giờ sau đó.


Liễu Tình Tư thân thể trần truồng , toàn thân vô lực tựa ở trên người Hạo Thiên.

Nàng thanh âm yếu ớt nói :
- Bại hoại ngươi nhưng thoả mãn đi.


- Lão sư ngươi nghĩ học sinh đã thoả mãn hay chưa ?
Hạo Thiên cười cười nói.

Hắn lúc này ngồi ở Liễu Tình Tư bình thường làm việc ghế ngồi.

Mà Liễu Tình Tư thì ngồi trên đùi hắn.

Tiểu huynh đệ vẫn còn đang ngâm ở nàng bên trong đào nguyên u cốc.


- Bại hoại , vừa rồi ngươi còn đem rèm cửa mở ra.

Nếu như có người phát hiện , ngươi bảo ta sau này làm sao còn có mặt mũi gặp người.


Liễu Tình Tư hiện tại nhớ lại mới có chút sợ hãi nói.


Vừa rồi hai người quá điên cuồng , Hạo Thiên thậm chí còn đem cả rèm cửa kéo lên , khiến nàng có thể nhìn thấy bên ngoài các học sinh khác tình huống.


- Trách ta rồi ? Vừa rồi người nào đó còn không phải là kích thích muốn điên lên ? Nếu không phải ta kịp thời ngăn chặn lời nói , chỉ sợ là cả cái Thành Đô trường đại học này cũng nghe thấy những tiếng tiêu hồn kia đi.


Hạo Thiên cười cười.

Vừa rồi mê ly mất đi khống chế Liễu Tình Tư , thanh âm rên rỉ đặc biệt lớn.

Nếu không phải là hắn còn tỉnh táo , dùng bàn tay bịt miệng nàng lại , chỉ sợ hiện tại hai người cũng không thể thoải mái ngồi đây như thế này.