Triệu Hương Nông trợn tròn mắt nhìn bao tiền rỗng tuếch, mới chỉ vài giờ mà khoản tiền một triệu đô kia đã bay sạch không còn đồng nào! Ánh mắt hung dữ lập tức bắn về phía Tống Ngọc Trạch.
Tên khốn, còn nói chỉ cá cược nhỏ thôi, không mất quá nhiều đâu.
Anh chàng đẹp trai bị đám phu nhân giàu có lén sờ mông bao nhiêu lần, nở nụ cười miễn cưỡng. Thực ra anh cũng đang xót khoản tiền một triệu đô của mình đúng không?
"Tống Ngọc Trạch, chúng ta về kiểu gì bây giờ?" Triệu Hương Nông hung hăng ném bao tiền rỗng vào mặt Tống Ngọc Trạch.
Tống Ngọc Trạch tằng hắng vài tiếng, nói: "Triệu Hương Nông, em quên mất những lời tôi nói ở sân vận động rồi."
Vẻ mặt Tống Ngọc Trạch viết đầy chữ "Tôi chẳng có gì cả, nên tôi chẳng sợ gì cả!" Anh tỏ vẻ mình có thể làm được, cô phải tin tưởng anh.
"Anh thật sự có thể ư?" Triệu Hương Nông hoài nghi hỏi.
"Đương nhiên." Tống Ngọc Trạch nhấn mạnh một lần nữa. Anh năm lần bảy lượt cam đoan với cô rằng chỉ trong nháy mắt là anh có thể kiếm lại một triệu đô, sau đó đưa cô đến nhà hàng nổi tiếng nhất New Orleans quẩy một bữa đã đời.
Nửa tiếng sau, kết quả cuộc kiểm nghiệm đã có: Hôm nay bọn họ đích thị là kẻ đen đủi không hơn không kém. Đám phu nhân giàu có đã dạy cho hai tay mơ một bài học nhớ đời, tiếp sau đó chính là màn cởi đồ còn hấp dẫn hơn cả trò cá cược.
Tối nay, Triệu Hương Nông phát hiện Tống Ngọc Trạch không chỉ lắm mưu nhiều kế mà anh còn có cái miệng dẻo quẹo. Chỉ mấy phút anh đã thuyết phục được mấy vị phu nhân giàu có rằng không cần anh cởi đồ mà họ vẫn có thể hưởng thụ kích thích thị giác hơn cả màn cởi đồ.
Tống Ngọc Trạch chỉ cần cởi chiếc áo jacket xuống để lộ ra áo sơ mi trắng bên trong; chỉ cần anh xắn tay áo sơ mi trắng lên khuỷu tay; chỉ cần anh vuốt những lọn tóc rủ trước trán anh về phía sau; chỉ cần anh quay mặt về phía những người phụ nữ trên mặt viết đầy vẻ cô đơn kia rồi mỉm cười với họ, lập tức có thể khiến những người phụ nữ đó không tự chủ được mà lấy tay che lại đôi môi tô son đỏ chót kia, tỏ vẻ rằng bọn họ không giống như vẻ ngoài của mình đâu, họ chỉ đang cô đơn mà thôi.
Trong phòng đánh bạc VIP có đàn piano, có nghệ sĩ tinh thông các loại nhạc cụ. Tống Ngọc Trạch bước về phía đàn piano, những ngón tay thon dài trắng trẻo lướt trên từng phím đàn.
Tiếng đàn du dương vang lên, tất cả mọi người như được dẫn vào trong thế giới âm nhạc. Nghệ sĩ thổi saxophone đến bên đàn piano, để tiếng kèn saxophone hòa cùng tiếng piano tạo nên một màn ứng đối đẹp đẽ, biếng nhác, tùy hứng, giống như thành phố mang tên New Orleans này.
Bàn tay đang lướt trên những phím đàn trắng đen kia đã lấy lòng được những người ở nơi này, từ sự xem thường ban đầu, đến cuối cùng ánh mắt của Triệu Hương Nông không thể rời khỏi đôi bàn tay trên phím đàn nữa. Sau đó đôi bàn tay ấy còn tấu lên một bản nhạc giống như mưa rền gió thét: Mặt biển an tĩnh trong đêm trăng, con thuyền đơn độc lênh đênh trên mênh mông sóng nước; những vị khách trên con thuyền ấy đang nhàn nhã đàm luận về rượu ngon cùng mỹ nhân, cơn gió đêm bỗng nổi lên thổi bay tà váy của nữ khách. Đôi tay đeo bao tay lơ đãng kéo tà váy, nàng nghĩ rằng đó chỉ là một cơn gió vu vơ nghịch ngợm. Và rồi, có người kêu lên, tầm mắt của nữ khách men theo tiếng kêu của những người nọ. Chỉ thấy, con sóng khổng lồ che mất ánh trăng bạc trên bầu trời, ào ạt cuộn trào về phía họ. Nàng không kiềm chế được mà há miệng...
Sau đó, mọi thứ giống như được ma thuật phù phép, người đưa mọi người ra biển bằng tiếng đàn lại đột ngột dừng lại ở đoạn nhạc cao trào nhất, mang mọi người đến nơi cao nhất mà quên cả rơi xuống, mọi ánh mắt đều si mê ngắm nhìn đôi tay trên phím đàn kia.
Anh đứng dậy, tiện tay rút bông hồng trong lọ hoa đặt cạnh chiếc đàn. Anh cầm bông hồng đó đến trước mặt một vị phu nhân, gài nó lên vành tai của người đàn bà, mỉm cười: "Thưa quý bà, bà có ngửi thấy mùi thuốc súng được tạo ra từ phím đàn trong bông hồng này không?"
Người đàn bà gật đầu như vừa bừng tỉnh từ giấc mộng, khác hẳn dáng vẻ trên bàn đánh bài vừa rồi. Rõ ràng, chàng trai có đôi mắt trong sáng, khoác chiếc áo sơ mi ngập mùi nắng, cùng với những ngon tay thon dài tạo nên một thế giới khác của anh đã lấy lòng được bà ta.
Hoàn hồn lại, Triệu Hương Nông mới hiểu hóa ra Tống Ngọc Trạch lại giở ngón nghề "Thịt tươi" rồi.
Khi rời khỏi sòng bài, đêm đã về khuya, trong túi của Triệu Hương Nông có 50 nghìn đô. Một bông hồng của Tống Ngọc Trạch đã đổi lại được khoản tiền này. Số tiền 50 nghìn đô này có thể giúp họ mua được hai tấm vé máy bay quay về Chicago, ăn một bữa no say, sau đó tìm một quán bar quẩy thâu đêm.
Sau khi thần kinh luôn căng như dây đàn cả tối nay được giải tỏa, nụ cười của Triệu Hương Nông lại bắt đầu chực nở, là tiếng cười ha hả tùy hứng không chịu bất kỳ gò bó nào. Vừa nghĩ đến cảnh Tống Ngọc Trạch suýt bị lột sạch quần áo thì cô lại cười như điên, Tống Ngọc Trạch càng làm mặt thối thì cô càng cười dữ hơn.
"Triệu Hương Nông, em mà còn không ngậm miệng là tôi ném em vào đài phun nước đó. Đừng tưởng tôi không dám." Tống Ngọc Trạch dừng bước, vẻ mặt sa sầm.
Đài phun nước? Ừm, trước mặt đúng là có đài phun nước. Có điều, Triệu Hương Nông biết Tống Ngọc Trạch không dám làm chuyện như vậy với cô, bởi vì cô đang che chở cho anh mà.
Thế là, Triệu Hương Nông cũng dừng phắt lại, cô bắt đầu học theo bộ dạng ở sòng bài của Tống Ngọc Trạch, vừa cười vừa nhại giọng anh: "Thưa quý bà, bà có ngửi thấy mùi thuốc súng được tạo ra từ phím đàn trong bông hồng này..."
Tiếng "Không" giống như một tiếng hét thất thanh giữa trời quang.
Tên khốn Tống Ngọc Trạch, lại dám dọa dẫm cô, còn vác cô lên vai như vác một cái bánh mì. Anh còn làm ra vẻ như sắp ném cô vào đài phun nước đến nơi. Tên khốn này không định ném cô vào đài phun nước thật chứ?
"Tống Ngọc Trạch, anh dám..."
Chữ "dám" kia biến mất trong làn nước.
Mực nước trong đài phun nước cũng không quá sâu, chỉ cao đến eo, Triệu Hương Nông loạng choạng đứng dậy. Gần đó có mấy người đang nhìn cô, Triệu Hương Nông biết mấy người đó đang nhìn cô giống như một trò hề. Nhất định mấy người đó cho rằng cô và Tống Ngọc Trạch là người yêu, sau đó thầm nghĩ cô gái kia không được chàng trai kia yêu thương nên anh ta mới nỡ lòng ném bạn gái mình vào hồ nước giữa ban đêm như này, chắc nước lạnh thấu tim luôn rồi.
Nước thật sự rất lạnh, Triệu Hương Nông đứng trong nước, nước chảy dài trên gò má. Tên khốn Tống Ngọc Trạch căn bản không hiểu gì cả, anh không hề biết vừa rồi cô cười như điên dại như vậy chính là để che giấu nỗi buồn khi hai người sắp chia xa. Bốn ngày ở New Orleans là bốn ngày cô sống với thân phận Triệu Hương Nông, mà không phải người thừa kế nhà họ Triệu, cũng không phải vợ sắp cưới của Bách Nguyên Tú, hay là bản sao của ai kia.
Tống Ngọc Trạch đứng ở bên ngoài, trưng lên vẻ mặt "Tôi cho em biết tay tôi"
Làn nước lạnh lẽo, những người kia vẫn đang đứng hóng chuyện.
Tên khốn Tống Ngọc Trạch lại nỡ ném cô vào làn nước lạnh lẽo như vậy, nỡ lòng để mấy người kia đến xem dáng vẻ đầy xấu hổ của cô. Không phải nói thích cô sao? Vừa nghĩ đến đây, nước mắt của Triệu Hương Nông càng rơi nhiều hơn. Bởi khi trời vừa sáng thì cô và anh sẽ phải rời khỏi nơi này, một New Orleans có bia, có ngô và đậu tương.
Triệu Hương Nông cúi đầu nhìn bộ dạng mình dưới nước, bóng dáng đầy vẻ bơ vơ lẻ loi. Trong căn nhà rộng lớn đó của cô, bóng cô lúc nào cũng lẻ loi phản chiếu trên bức tường nơi hành lang. Nhà của Bách Nguyên Tú cũng là nơi lầu cao cửa rộng. Tháng ba tới cũng là lúc cô chuyển từ căn nhà rộng lớn này sang một căn nhà rộng lớn khác. Hơn nữa, căn nhà rộng lớn khác còn không có dì Thanh, người phụ nữ vẫn luôn đứng trên bậc tam cấp chờ cô về nhà bất kể gió mưa.
Phải để dì Thanh ở lại với mẹ, mẹ cũng muốn có dì Thanh để bầu bạn.
Triệu Hương Nông khịt mũi, nước mắt rơi lã chã xuống mặt nước.
Ở phía đối diện, Tống Ngọc Trạch gọi một tiếng thăm dò: "Triệu Hương Nông."
Triệu Hương Nông vẫn cúi gằm mặt nhìn bộ dạng mình dưới nước.
Sau đó, có tiếng nước vang lên, có người đang bước vào trong đài phun nước. Mấy bước sau, người nọ bắt đầu chạy đến khiến bọt nước bắn tung tóe, rồi dừng lại trước mặt cô.
Dưới mặt nước, Triệu Hương Nông nhìn thấy một bóng dáng khác, bóng Tống Ngọc Trạch lay động theo ánh đèn neon trong đài phun nước.
Khi anh vươn tay cầm lấy tay cô, cô lập tức giấu tay ra sau lưng.
"Triệu Hương Nông, tôi xin lỗi. Tôi không nên ném em vào trong nước. Giờ cứ về với tôi đã, về rồi em muốn phạt tôi thế nào cũng được." Tống Ngọc Trạch nói khẽ khàng.
Triệu Hương Nông vẫn không nhúc nhích, tay vẫn giấu tịt sau lưng, cúi gằm mặt. Tống Ngọc Trạch vươn tay định ôm eo cô, Triệu Hương Nông lập tức lùi người về phía sau. Cô vừa lùi lại vừa lạnh lùng bật thốt lên: "Đừng chạm vào tôi"
"Triệu Hương Nông, em đang khóc à?" Tống Ngọc Trạch rút tay về.
Lời của Tống Ngọc Trạch khiến lòng Triệu Hương Nông trở nên hoảng loạn. Cô không muốn để Tống Ngọc Trạch phát hiện cô đang khóc. Triệu Hương Nông quay đầu, chạy về phía khác của đài phun nước. Chỉ vài bước chân, cô đã bị Tống Ngọc Trạch kéo lại. Trước tiên là bàn tay, rồi chỉ một cái kéo nhẹ, cả người cô bị động xoay lại, đột ngột đối diện với khuôn mặt của anh.
"Em khóc thật rồi này." Tống Ngọc Trạch thầm thì.
Triệu Hương Nông càng khóc nức nở hơn: "Anh đừng nói linh tinh, đó là nước, là nước hiểu không. Là nước chảy từ tóc xuống đó chứ đồ ngốc..."
Đôi tay anh ôm lấy mặt cô, ép cô ngẩng mặt lên.
"Tống Ngọc Trạch..." Những tiếng quát mắng anh biến thành những tiếng nấc nghẹn ngào, những lời trách mắng anh cũng biến thành những lời đầy đáng thương: "Tống Ngọc Trạch, anh có biết anh làm vậy khiến tôi cảm thấy rất mất mặt không. Tống Ngọc Trạch, anh có biết nước lạnh lắm không. Tống Ngọc Trạch, sao anh lại nỡ ném tôi vào hồ nước lạnh như vậy... sao anh lại nỡ..."
"Xin lỗi em." Anh khàn giọng: "Về sau, tôi sẽ không ném em vào trong nước nữa."
Vừa nói anh vừa kề gần mặt về phía cô, rõ ràng...
Đồ khốn, vừa ném cô vào nước giờ lại muốn hôn cô, mơ đi!
Đợi đến khi anh cách cô thật gần, Triệu Hương Nông dùng hết sức lực, đập trán vào trán anh thật mạnh.
Tên khốn Tống Ngọc Trạch này, đầu anh ta làm bằng sắt sao? Triệu Hương Nông ôm trán, dường như người bị đụng mới là cô, giờ đầu cô đang kêu ong ong từng hồi.
Tay bị kéo ra khỏi trán, giọng nói đầy vẻ quan tâm của Tống Ngọc Trạch vang lên bên tai: "Để tôi xem nào."
Xem cái gì mà xem hả tên khốn! Triệu Hương Nông ra sức giẫy khỏi tay anh, cuộn tay lại thành nắm đấm, đánh vào người anh từng cái không chút lưu tình, còn anh thì đứng im cho cô trút giận.
Đánh đến lúc tay cũng mỏi, từ từ buông lơi. Triệu Hương Nông đứng lặng ở đó, để mặc đôi tay anh bưng lấy mặt cô. Cô mở mắt ra nhìn anh, khi thấy rõ cơn bão giông nổi lên trong đáy mắt anh, cô nghiêng mặt về phía sau theo phản xạ.
Lần này, anh không cho cô cơ hội trốn tránh.
Ngay tức khắc, anh cúi xuống choát lấy đôi môi cô, tham lam cắn mút.
Có chút gì đó khác thường, cho dù đứng trong làn nước lạnh lẽo, cô vẫn cảm thấy cơ thể đang rung động. Sau lưng cô là pho tượng trong đài phun nước, khi hai đôi môi đang triền miên quấn quít, cô dần dần bị đẩy về phía sau, tựa lưng lên pho tượng, bàn tay đang bưng lấy mặt cô của Tống Ngọc Trạch nhanh chóng rời xuống dưới...
Triệu Hương Nông bị giam cầm giữa người Tống Ngọc Trạch và pho tượng, chỉ có đôi tay vẫn còn tự do. Cô duỗi tay kéo bàn tay đang đặt trên mông cô của Tống Ngọc Trạch. Dáng vẻ mạnh mẽ của Tống Ngọc Trạch khiến cô cảm thấy sợ hãi. Đây là nơi công cộng đấy đồ khốn!
May mắn thay, ánh sáng chói mắt chiếu trên mặt bọn họ cùng với giọng trầm đục của đàn ông đã khiến Tống Ngọc Trạch thôi sờ soạng đùi trong của cô. Anh buông môi cô ra, cúi đầu nhìn cô.
Giọng đàn ông trầm đục đang hô hoán hai người, từ nội dung trong những tiếng hô hoán đó có thể đoán được anh ta là bảo vệ sòng bài. Anh ta cảnh cáo hai người lập tức ra khỏi đài phun nước rồi ngoan ngoãn nộp tiền phạt.
"Nhớ này, chốc nữa tôi bảo chạy thì em phải chay ngay đi nhé." Tống Ngọc Trạch cúi đầu nói khẽ với cô.
Triệu Hương Nông gật đầu.
Tống Ngọc Trạch kéo tay cô chậm rãi bước ra khỏi đài phun nước. Khi đứng trước mặt người bảo vệ, Triệu Hương Nông nhanh chóng túm lấy túi tiền 50 nghìn đô dưới ánh mắt ra hiệu của Tống Ngọc Trạch. Khi Tống Ngọc Trạch hô một tiếng "chạy!" cô lập tức co chân chạy về phía chiếc xe.
Sau khi chạy được một đoạn, Triệu Hương Nông nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của bảo vệ. Chỉ mười mấy giây sau, bàn tay cô nằm trọn trong một bàn tay khác, anh kéo tay cô chạy thật nhanh về phía ngọn lửa đỏ rực của anh.
Triệu Hương Nông lại nghe thấy tiếng gió vút qua bên tai. Cô mỉm cười, nắm ngược lại tay anh.
Tiếng động cơ xe vang lên, Triệu Hương Nông áp sát vào người Tống Ngọc Trạch. Cô ngoảnh mặt lại, dựng ngón giữa với người bảo vệ đang đuổi theo hai người.
Ngọn lửa đỏ rực băng qua ngàn ánh sao ở New Orleans, con đường thẳng tắp như dẫn đến tận cùng của bóng đêm, Triệu Hương Nông áp mặt lên lưng Tống Ngọc Trạch.
"Tống Ngọc Trạch, chúng ta về nhà thôi."
Không đến những nơi chen chúc bóng người mà trở về căn nhà chỉ có hai người và lũ gà con.