“Lâm lão đệ, thằng nhãi này thật thích quấy phá, hoàn toàn không xem gia chủ ngươi ra gì, gia phong nhà họ Lâm các ngươi cần phải chỉnh lại.” Lý Khuynh Thọ giở giọng châm chọc mà bật cười, sau đó bắt đầu đổ dầu vào lửa, vội vàng muốn nhìn thấy Lâm Lăng bị trừng phạt một trận.
Nghe vậy, lửa giận trong mắt Lâm Hoành Khang càng sâu, ông ta đã từng trải qua quá nhiều chuyện, tất nhiên cũng nhìn ra dụng ý của Lý Khuynh Thọ.
Như muốn thể hiện thành ý trước mặt Lý Khuynh Thọ, ông ta quát lạnh về phía Lâm Lăng: “Bổn gia chủ nói lại lần nữa, ngươi có làm theo lời ta nói hay không!”
“Ta cũng nói lại lần nữa, bảo ta xin lỗi con heo trọc này, không có cửa đâu!” Lâm Lăng ngẩng đầu lên, rất kiên cường mà trả lời.
Nghe vậy, Lý Khuynh Thọ theo bản năng duỗi tay sờ lên đầu, lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên. Thằng nhãi này không phải mù sao, tạo sao biết mình trọc?
Nhưng nghe mình bị Lâm Lăng gọi là ‘Con heo trọc’, ông ta lập tức tức muốn hộc máu, lạnh lùng nói: “Lâm gia chủ, hôm nay nếu ngươi không cho ta một lời giải thích thì vụ làm ăn của hai nhà chúng ta cũng không cần bàn nữa.”
“Chết tiệt!”
Vừa nghe liên lụy đến lợi ích của gia tộc, lần này rốt cuộc cũng làm lửa giận bị đè nén trong lòng Lâm Hoành Khang hoàn toàn bị bừng cháy.
Oanh ——!
Chỉ trong chốc lát, một luồng dao động linh lực khủng bố cực đoan trực tiếp bùng nổ từ trên người Lâm Hoành Khang.
Sau đó linh lực này hình thành một trường năng lượng nặng như núi cao, hung hăng giáng thẳng xuống người Lâm Lăng. Thân thể Lâm Lăng chấn động, hai đầu gối đột nhiên cong lại, thiếu chút nữa đã quỳ xuống đất.
Chiến sĩ cấp 6! Trường năng lượng hùng hồn đè ép xuống kia đã hoàn toàn thể hiện được tu vi thực lực của Lâm Hoành Khang.
Cơ bắp cả người Lâm Lăng căng chặt, cố gắng chống cự lại trường năng lượng đang đè ép quanh thân.
Trong nhất thời, khớp xương cốt cách toàn thân Lâm Lăng không ngừng truyền ra tiếng kẽo kẹt dưới sức nặng khủng bố này.
“Nhất định phải chống chịu!”
Linh lực trong cơ thể Lâm Lăng điên cuồng chuyển động, cố hết sức chống lại sức đè muốn ép hai chân hắn quỳ xuống kia.
Tới hiện tại, Lâm Lăng mới biết rốt cục chênh lệch giữa chiến sĩ cấp 1 và chiến sĩ cấp 6 khổng lồ đến cỡ nào.
Chỉ dựa vào một trường năng lượng vô hình đã đủ để hắn khó có thể chịu đựng.
Nếu như ra tay thật thì chỉ sợ hắn sẽ bị hạ gục trong nháy mắt.
Nhưng muốn hắn quỳ xuống xin lỗi con heo trọc già ngay trước mặt mọi người thì có chết hắn cũng không chịu! Trong lòng đang cực kỳ căm phẫn, Lâm Lăng đột nhiên dẫn dắt sức mạnh tinh thần trong cơ thể, kết hợp với linh lực để chống cự.
Công Phu Tiểu Dăng, Lang Chu và Nghĩ Nhân đã sớm chia nhau ra tứ phía để nhắm vào bóng dáng của Lâm Hoành Khang. Chỉ cần Lâm Lăng ra lệnh một tiếng thì chúng sẽ cùng khởi xướng công kích ngay lập tức!
“Hả?”
Ánh mắt Lâm Hoành Khang hơi nghiêm túc lên, nhìn thấy Lâm Lăng lại không quỳ xuống dưới sự đè ép linh khí của mình, ông ta không khỏi hơi kinh ngạc.
“Trên người hắn có dao động linh lực, chẳng lẽ Lâm Lăng đã đả thông linh mạch? Còn có sức mạnh tinh thần!”
Đôi mắt Lâm Hoành Khang rất nhạy bén, đồng thời cũng nhận thấy trên người Lâm Lăng tràn ngập ra sức mạnh tinh thần.
“Chiến pháp song tu...”
Thấy tình cảnh này, Lâm Hoành Khang chấn động trong lòng, trong mắt xuất hiện một chút kinh ngạc nghi ngờ. “Hay là trên người thằng nhãi này ẩn giấu loại bảo khí phòng ngự nào đó?”
Ông ta dùng ánh mắt kinh dị nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng, hiển nhiên cũng không tin lắm.
Làm sao tên vô dụng ngày xưa của gia tộc có thể trở thành một thiên tài võ đạo chiến pháp song tu chỉ trong nửa năm ngắn ngủn!
Vì nghiệm chứng suy nghĩ trong lòng, ánh mắt Lâm Hoành Khang trở nên sắc bén, dưới sự dâng trào không ngừng nghỉ của linh lực, sức đè nén của trường năng lượng kia cũng càng ngày càng mạnh.
“Liều mạng!”
Lâm Lăng cảm thấy xương cốt cả người như sắp tan thành từng mảnh, sắp chống đỡ không nổi nữa.
“Mở ra long hóa!”
Hắn lập tức đưa ra quyết định, trực tiếp dẫn động Phệ Long Kiếm trong túi trữ vật.
Bởi vì Phệ Long Kiếm đã nhận chủ, tâm linh tương thông, mặc dù kiếm không có trong tay, nhưng vẫn có thể dẫn dắt sức mạnh long hồn trong đó. Chỉ chốc lát, một năng lượng hắc ám cực đoan cuồn cuộn bùng nổ trong cơ thể Lâm Lăng, mãnh liệt như thủy triều.
Trong sự vờn quanh của luồng khí đen nồng đậm, cơ bắp trên người Lâm Lăng bỗng căng phồng lên, một lớp vảy màu đen cũng hiện lên trên lớp da hai tay, tỏa ra khí tức hung hãn khiến người ta giật mình.
Rống!
Cảm nhận được linh lực điên cuồng tăng vọt trong cơ thể, Lâm Lăng nhịn không được ngửa đầu điên cuồng gào thét, lại phát ra tiếng gầm tương tự như dã thú, làm mọi người chung quanh kinh sợ.
“Hả...”
Lâm Lăng đột nhiên điên cuồng hét lên làm Lý Khuynh Thọ sợ tới mức thịt mỡ trên mặt rung động vài cái, vội vàng lui đến phía sau Lâm Hoành Khang.
Sau khi thực lực tăng vọt, Lâm Lăng chỉ cảm thấy sức đè trên người mình nhẹ đi mấy lần, chân phải đột nhiên giậm một cái lên mặt đất. Chỉ nghe ‘Phanh’ một tiếng, sàn nhà hắn đang đứng trực tiếp bị dẫm nát.
Tuy rằng thực lực của Lâm Lăng sau long hóa đủ để sánh ngang với chiến sĩ cấp 3, nhưng Lâm Hoành Khang vẫn mạnh hơn hắn quá nhiều. Có điều ông ta đã không thể trấn áp hắn nếu chỉ dựa vào một trường năng lượng mà thôi.
“Võ học luyện thể thật mạnh mẽ!”
Thấy thế, trong mắt Lâm Hoành Khang tràn ngập cảm xúc chấn động, cho rằng biến hóa về mặt thể chất của Lâm Lăng là nhờ tu luyện võ học luyện thể độc đáo nào đó.
Lúc này, ông ta đã hoàn toàn tin tưởng, Lâm Lăng thật sự bước vào ngạch cửa võ đạo, không còn là thứ vô dụng mà mình biết trước kia.
Nhưng điều làm Lâm Hoành Khang cảm thấy ngạc nhiên chính là, rốt cục một người mù tu võ như thế nào, thậm chí còn là chiến pháp song tu. Chẳng lẽ sau lưng Lâm Lăng có cao nhân chỉ điểm?
Trong nháy mắt, trong lòng Lâm Hoành Khang hiện ra rất nhiều suy nghĩ, lập tức thu trường năng lượng kia lại.
Lâm Uyển Dung bên cạnh ngơ ngẩn nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Lâm Lăng, trong đôi mắt xinh đẹp tràn ngập kinh ngạc.
“Nửa năm không gặp, ngươi thay đổi rất nhiều.” Lâm Hoành Khang nhìn chằm chằm Lâm Lăng bằng ánh mắt thật phức tạp, trầm giọng mà nói.
Trong giọng nói cũng không có lửa giận ngập trời như vừa rồi, thái độ rõ ràng đã dịu đi không ít.
“Ít nhiều cũng nhờ ông ban tặng.” Lâm Lăng lạnh nhạt nói.
Khi nói chuyện, hắn thu lại hình thái long hóa trên người.
Quần áo trên người lại vì vừa rồi cơ bắp cả người phồng to nên căng rách một ít.
“Tiểu Dung, cùng Lâm Lăng đi lấy những vật của hắn trước, lát nữa lại dẫn hắn đến phòng sách gặp ta.” Khóe mắt Lâm Hoành Khang nhìn về phía Lý Khuynh Thọ, sau đó lên tiếng sai bảo Lâm Uyển Dung. “Vâng, nghĩa phụ.”
Lâm Uyển Dung khẽ gật đầu, sau đó nắm tay Lâm Lăng, dùng sức kéo hắn bước nhanh rời đi.
Lâm Lăng cũng không kháng cự khi bị Lâm Uyển Dung lôi kéo, cánh tay hắn cứ cọ qua thân thể mềm mại của nàng mà đi về hướng Bắc viện.
“Lâm lão đệ, đây là lời giải thích của ngươi dành cho ta đấy à?!” Nhìn thấy vị hôn thê của mình lại lôi kéo Lâm Lăng rời đi, Lý Khuynh Thọ rất khó chịu, nhíu mày chất vấn.
“Lý gia chủ, chắc ngươi cũng biết hiện giờ Lâm Lăng là cô gia của Triệu phủ.”
Lâm Hoành Khang cười nặng nề một tiếng rồi nói: “Cho nên dựa theo quy tắc, ta không còn tư cách để khiển trách hắn.”
“Huống chi Lâm Lăng và Uyển Dung từ nhỏ đã thân như tỷ đệ, nếu ngươi tìm mọi cách làm khó dễ hắn thì chỉ sợ Uyển Dung sẽ có thành kiến với ngươi.” Nghe thấy lời này, Lý Khuynh Thọ khẽ gật đầu.
“Vậy cũng phải, cũng không thể vì tên mù này mà làm ảnh hưởng thú vui trong đêm động phòng hoa chúc giữa ta và Tiểu Dung.”
Nói xong lời cuối cùng, trên mặt Lý Khuynh Thọ lộ ra một ý cười tà dâʍ không hề che giấu.
Nghe vậy, Lâm Hoành Khang hơi nhíu đôi mày rậm lại, nhưng lại nhanh chóng giãn ra.
Gia tộc đã suy yếu hơn một trăm năm, muốn khôi phục sự huy hoàng thì phải có hy sinh!
Ánh mắt Lâm Hoành Khang hơi trầm xuống, trước sau vẫn kiên trì niềm tin trong lòng.