Mâu thuẫn trong Cố gia đã lắng xuống phần nào, nhưng sóng gió ở bên ngoài lại không vì vậy mà dừng lại.
Nguyên nhân vì Cố Khải Châu và Cố Hồng Quân chính là hai người nổi tiếng mà đến cả người qua đường cũng biết, một đôi không thể có liên quan gì trong mắt mọi người bỗng nhiên nhận người thân, tin khủng này cần phải vài ngày mới có thể hạ nhiệt.
Đương sự cũng biết công chúng có rất nhiều nghi hoặc với chuyện này, bởi vì có rất nhiều ngọn nguồn mà không thể giải thích rõ khi phát sóng trực tiếp.
Vì thế ở đoạn phỏng vấn sau khi kết thúc buổi ghi hình, đạo diễn Chu và một nhà Cố Khải Châu đã thương lượng thật tốt, quyết định sẽ giải thích đại khái một chút về vấn đề mà mọi người tò mò trên màn ảnh.
Trong sân biệt thự nhà họ Cố, Cố Khải Châu và thành viên trong gia đình cùng ngồi xuống nhận câu hỏi phỏng vấn.
Đạo diễn Chu: "Có thể cho biết vì sao anh luôn không công khai quan hệ giữa mình và cha anh không?"
Cố Khải Châu suy nghĩ rồi giải thích đơn giản chuyện nhiều năm xa cách của ông và Cố Hồng Quân, cuối cùng kết luận: "Thật ra bây giờ nhớ lại, đây cũng không phải chuyện lớn không thể tha thứ gì, nhiều năm như vậy không thể hòa giải không phải vì ba tôi và tôi, mà là vì tôi vẫn luôn tự mình trốn tránh, không muốn liên lạc."
Kỳ thật mọi người đều nhìn ra được, hôm nay quan hệ giữa Cố Khải Châu và Cố Hồng Quân đã có dấu hiệu phá băng, ít xa cách hơn.
Nhưng mà rốt cuộc thì hai người đều không phải đứa trẻ như U U, náo loạn cãi nhau xong, nói một câu xin lỗi là có thể bắt tay chơi với nhau như xưa, muốn chân chính vượt qua vướng mắc này, e là cần hai người phải tự nỗ lực.
Mở đầu đã nói về chủ đề nặng nề này, đạo diễn Chu lại hỏi chuyện khác.
"Vậy Lan tỷ có thể nói một chút là đạo diễn Cố của chúng ta bây giờ có cần về nhà quỳ lên vỏ sầu riêng không?"
Úc Lan khoanh tay, trên mặt hiện vẻ ý vị thâm trường, cười nói: "Tôi là loại người sẽ phạt chồng quỳ sầu riêng khi anh ấy phạm lỗi sao?"
U U ngồi bên cạnh nghiêm túc gật đầu.
Mẹ rất giống người như vậy, thật sự rất giống.
"Chắc chắn sẽ không đến mức quỳ vỏ sầu riêng." Úc Lan hơi mỉm cười, ôn hòa nói: "Chẳng qua mấy ngày này dì Trương muốn đưa Tiểu Minh đi tham gia giải Vật lí cấp tỉnh nên xin nghỉ vài ngày, khoảng thời gian này việc nhà đều giao cho anh hẳn là không thành vấn đề đi?"
Cố Khải Châu đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tỏ lòng trung thành như vậy: "Không thành vấn đề, việc nhà có là gì đâu, mấy ngày qua anh đều làm..."
"Nhưng mà nếu là trừng phạt thì không thể sử dụng người máy quét rác hỗ trợ đi?" Úc Lan hiền lành vỗ vỗ vai: "Em cảm thấy anh tự mình lau từng viên gạch trong nhà mới tính là có chút thành ý, anh thấy thế nào?"
Cố Khải Chấu: "..."
Chưa tính tầng hầm thì trong nhà có ba tầng, lại tính chút diện tích và số lượng phòng, Cố Khải Châu lập tức cảm giác được eo đau chân mỏi.
Đạo diễn Chu không nghĩ tới vấn đề nghiêm trọng này, đương nhiên là chỉ nặng nề đối với Cố Khải Châu, ông nén cười, chuyển sang phỏng vấn vấn đề cuối cùng.
"Sau khi livestream hôm nay kết thúc, người xem trên mạng đều gọi đạo diễn Cố và Cố tổng là cha chồng quốc dân và ông nội quốc dân, mọi người có biết chuyện này không?"
Cố Khải Châu:??
U U nghiêng đầu, tò mò hỏi: "Chú Chu, cha vợ là gì ạ?"
Đạo diễn Chu cười tủm tỉm: "Cha của vợ thì gọi là cha vợ."
U U suy nghĩ về loại quan hệ này nửa ngày, lại mờ mịt nói: "Vậy còn cha vợ quốc dân ạ?"
"Chính là tất cả mọi người đều gọi cha của cháu là cha vợ nha."
Vốn dĩ đại quân "Tổ đội trộm bé con nhà họ Cố" đã đông đảo, hiện tại bỗng nhiên truyền ra tin tức Cố Khải Châu là con trai nhà giàu, U U là cháu gái nhà giàu số một, các dân mạng ao ước U U đã lâu sôi nổi tỏ vẻ:
【Chào ba vợ!】
【Khi nào phim mới của cha vợ chiếu! Con rể sẽ ủng hộ đầu tiên!!】
【Ba vợ à, ba xem trong nhà có thiếu một người con rể từng học đại học, biết cách tiêu tiền, còn có thể ở rể không?】
Còn có người chạy đến dưới trang của tập đoàn Cố thị mà nhắn:
【Ông nội người hãy nhìn con đi! Con chính là cháu rể tương lai của người đấy!】
【Cháu rể đến báo danh +1. Ông nội ơi, sau này con mua đồ của Cố thị với thân phận cháu rể thì có được giảm giá không?】
【Mấy người cũng không tự soi gương xem mình là cái dạng gì, một câu bảo mình là cháu rể còn cần mặt mũi không? Các người đây là thích U U sao? Rõ ràng là đang thèm muốn mỏ vàng nhà bé! Ông nội người xem con mắng bọn họ như thế có được không? Ngài chưa hết giận thì con tiếp tục mắng!】
Đạo diễn Chu còn tri kỷ đưa mấy trang Weibo có đóng dấu (như tích xanh của facebook) đến trước mặt Cố Khải Châu - người vẫn chưa có thời gian lên mạng sau một ngày bận ghi hình.
"Đây... là chuyện ảo diệu gì vậy?"
Trên trán Cố Khải Châu nổi gân xanh, trịnh trọng tuyên bố với màn ảnh: "U U và Diệu Diệu của chúng ta sẽ không yêu đương trước khi tốt nghiệp đại học, kết hôn thì ít nhất cũng phải đến 30 tuổi, nếu muốn làm con rể của tôi thì đợi hai mươi năm nữa đi."
Thời điểm chiếu đến đoạn này, người xem đều sôi nổi đánh dấu chấm hỏi chật kín bình luận:
【??? Không được yêu đương trước khi tốt nghiệp đại học rất quá đáng đi????】
【Kháng nghị! Kháng nghị!】
【Ba vợ không cần người con rể như con sao!】
U U ngồi một bên nghe được thì mơ mơ màng màng, hỏi Cố Diệu Diệu: "Chị ơi, vì sao ba không cho em và chị yêu đương ạ?"
Cố Diệu Diệu ngạc nhiên nói: "Em biết thế nào là yêu đương à?"
"Hừ, cái này thì có gì mà không biết!" Bé đã xem qua không ít phim truyền hình đấy!
Úc Lan nghe xong thì cười nhạo nói: "Con mà biết thế nào là yêu đương? Với cái đầu ngốc của con chắc chắn sẽ lập tức bị lời ngon tiếng ngọt của đám con trai lừa! Bị người ta bán đi cũng không biết!"
Cố Diệu Diệu và Thẩm Tịch Xuyên gật đầu phụ họa theo.
Cố Diệu Diệu: "Đám con trai đó ngoài mặt thì giả vờ an phận thành thật, không chừng sau lưng bạn gái có cả một nhóm chơi mạt chược!"
Thẩm Tịch Xuyên: "Bọn họ lừa tiền của em, lừa tình em, trong miệng không có câu nào là thật, căn bản là không đáng tin!"
U U thấy bộ dạng nghiêm túc của anh chị, dường như cũng bị mấy lời nặng nề này làm chấn động, nghĩ ngợi một lát mới nói: "Đâu, đâu phải người nào em cũng tin tưởng."
Cố Diệu Diệu và Thẩm Tịch Xuyên nhìn bé với ánh mắt hoài nghi.
U U ưỡn cao ngực: "Em chỉ tin tưởng anh đẹp trai!"
"..." Em chỉ có chút tiền đồ này đi.
Thấy ánh mắt khinh bỉ của anh chị, U U liền muốn biện minh: "Ánh mắt của em rất cao! Đẹp bình thường không lừa được em, ít nhất cũng phải đẹp như anh Ung Trạch vậy!"
Nếu có thể ngắm khuôn mặt đẹp như anh Ung Trạch mỗi ngày, bé có thể ăn được hai chén cơm!
Lừa hay không lừa cũng không sao, dù sao anh Ung Trạch vừa có tiền vừa đẹp, bé không hề thiệt chút nào!
Úc Lan liếc mắt nhìn bé một cái: "Ít nhất? Nếu dựa theo tiêu chuẩn của con, sợ rằng đến 99% chàng trai đều đã bị loại sạch, hơn nữa, con có muốn bị lừa cũng chưa chắc người ta nguyện ý lừa con đâu."
Ánh mắt của Úc Lan rất thâm độc, bà vừa nhìn đã biết Ung Trạch là kiểu thiếu niên không cần phải mang đồ hiệu, cũng không cần ra vẻ lạnh lùng cao ngạo đã tự thân mang vẻ quý khí, bối cảnh của nhà cậu khẳng định là không tầm thường.
Cơ bản chính là một cái đùi lớn chất lượng ngàn người có một.
Còn U U nhà bọn họ thì sao?
Thật ra cũng là một tồn tại mà ngàn người mới có một, nhưng không phải là loại chất lượng tuyệt vời mà là đầu dưa ngốc trong số một ngàn đó.
U U nghe vậy thì tức giận khoanh tay, vô cùng bất mãn với sự xem thường của mọi người.
Bé đã dễ bị lừa như vậy, tại sao anh ấy lại không muốn lừa bé?
Có còn là bạn tốt nữa hay không?
Đoạn phỏng vấn buổi tối cuối cùng cũng kết thúc, một nhà năm người Cố Khải Châu ở lại biệt thự, chuẩn bị ở lại thêm một ngày ngày mai rồi trở về.
Quay hình vất vả cả ngày, U U đã sớm tắm rửa xong và về phòng.
Úc Lan còn ở phía sau nói "tóc còn chưa sấy khô", bé đã vội bước chân ngắn chạy về phòng, nằm bịch lên giường rồi lập tức lấy đồng hồ thông minh ở đầu giường gọi điện cho Ung Trạch.
"--Là U U à?"
Một giọng nói quen thuộc truyền đến sau tiếng rè thật nhỏ.
Bên cạnh tiếng nói réo rắt trong trẻo của thiếu niên hình như còn có từng đợt tiếng gió vang lên bên đầu dây, khiến âm thanh của cậu có chút mờ mịt xa xôi, tựa như sương mù bay ra từ núi xa.
Đã lâu rồi U U chưa gọi điện với Ung Trạch, chủ yếu là vì bé còn phải đi học, cuối tuần thì phải quay chương trình, mà dường như Ung Trạch cũng rất bận, thường phải đi máy bay, nhiều lần đều không gọi được cho cậu.
Khó lắm hai người mới gọi điện được, U U cũng quên mất ban đầu muốn nói gì, vì thế cứ ríu rít kể lại lộn xộn việc ba mẹ cãi nhau, còn có ông nội đột nhiên xuất hiện từ trên trời, cuối cùng mới nói về sân cỏ siêu khổng lồ ở nhà ông nội.
Ung Trạch không xen lời, vẫn luôn im lặng lắng nghe, nhưng mà khi cậu nghe được miêu tả của U U, đặc biệt là nghe bé bảo nhìn thấy sư tử hàng xóm kế bên nuôi lúc ở trên cây thì bỗng nhiên cậu nhận ra gì đó.
"U U... Có phải bọn em đang ở phụ cận trang viên Phong Sơn không?"
"Đúng vậy!" U U kinh ngạc nói: "Anh Ung Trạch thật thông minh, đến cái này cũng đoán được!"
Lúc này ở một đỉnh núi khác, Ung Trạch đi đến cạnh cửa sổ, nhìn biệt thự đối diện đang sáng đèn.
Hóa ra U U là cháu gái của ông lão kia?
U U còn chưa biết Ung Trạch đang cách bé không xa, dựa vào giường mà lải nhải oán giận: "Anh Ung Trạch có phải có rất rất nhiều việc phải làm mỗi ngày không? Cuối tuần cũng không nghỉ ạ? Thì ra học sinh trung học vất vả như vậy, mà mà em chỉ là học sinh tiểu học..."
"Vậy còn nghỉ đông? Nghỉ đông thì anh có thời gian về chơi với em không? Em muốn chơi trốn tìm, chơi với anh chị hai không vui chút nào, lần nào em cũng bị bắt được, còn em thì tại sao không bao giờ tìm thấy họ..."
"Nếu anh Ung Trạch có thể chơi với em thì tốt rồi."
U U nằm trên giường bĩu môi, trong lòng có chút buồn.
Lần trước bé hỏi chị vì sao anh Ung Trạch luôn bận rộn như vậy, hiếm khi có thời gian chơi với bé.
Chị nói rằng anh Ung Trạch đã trưởng thành, vốn dĩ sẽ không chơi trẻ con, thường xuyên bồi bé chơi mấy trò ấu trĩ đó mới không bình thường.
Tựa như nghe được sự buồn bã trong lời của U U, Ung Trạch chần chờ trong chốc lát mới nói: "Em mệt à?"
"Em không mệt! Em có thể tiếp tục nói chuyện!"
Mí mắt vốn đang ngủ gà ngủ gật của U U lập tức dựng thẳng lên.
Ung Trạch: "Vậy em chờ một chút, anh sẽ nhanh chóng đến đó."
Nói rồi cậu cúp máy.
Bên này U U không biết vì sao lại bị ngắt điện thoại, cũng nghe không hiểu bé phải chờ cái gì, càng không rõ vì sao cậu muốn nhanh một chút.
Nhưng mà nếu anh Ung Trạch đã nói bé chờ một lát, U U vẫn thành thật bò dậy, bé có chút mệt nên đẩy cửa ban công ra, định hóng gió ở sân thượng để tỉnh táo hơn phần nào.
Ánh trăng đêm thu rất sáng, gió cũng ôn nhu.
Trên mặt cỏ có gió thổi qua, dường như U U loáng thoáng thấy được một bóng hình quen thuộc.
Sư tử sắc vàng nện bước mạnh mẽ, chạy nhanh từ bên kia bãi cỏ mênh mông bát ngát đến, ở dưới ánh trăng tựa như một cảnh tượng đồng thoại khó có thể tưởng tượng.
U U xoa xoa mắt.
Không sai, bé biết con sư tử độc nhất vô nhị kia.
Dưới ánh trăng chiếu rọi trên bầu trời đêm, nó dùng một lực nhảy kinh người nhảy lên, nháy mắt đã xuất hiện trước mặt U U, mà khi rơi xuống đất thì con sư tử cũng đồng thời hóa thành hình dạng con người, uyển chuyển nhẹ nhàng đáp đất bằng tư thế nửa ngồi xổm.
U U nhìn đến thất thần, vô thức oa một tiếng: "Em nhất định sẽ bị lừa!"
Ung Trạch:?
"Nếu mấy cậu trai gạt người đều giống anh Ung Trạch, em nhất định sẽ mắc mưu!"
Ung Trạch:??
Mới vừa gặp mặt đã thấy U U nghiêm túc nói như vậy, Ung Trạch không hiểu ra sao.
"Vì sao sẽ bị lừa?"
"Mẹ và anh chị nói! Bọn họ bảo rằng con trai đều là kẻ lừa đảo!"
Tuy đầu óc Ung Trạch thông minh, nhưng chỉ số thông minh cao không có nghĩa là khía cạnh nào cậu cũng giỏi, vì vậy khi nghe lời này cậu nói: "Anh sẽ không lừa em."
U U nghiêm mặt nói: "Không sao, anh có thể gạt em, em nhất định sẽ tin anh." Anh đẹp trai thì có quyền được lừa người!
??
"Tuy anh rất vui khi em tin anh như vậy." Ung Trạch nhìn vào hai mắt bé, ánh mắt chân thành tha thiết: "Nhưng anh thật sự sẽ không lừa em."
"Vì sao không lừa em?" U U truy vấn: "Anh không xem em là bạn bè sao? Mẹ nói rằng em rất dễ bị lừa, có phải anh cũng xem thường em không?"
Ung Trạch thật sự muốn mở đầu nhỏ của U U ra, xem xem bên trong chứa cái gì.
Nhưng mà cậu cũng chỉ bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng: "Như vậy sao có thể là xem thường em? Anh thích em nên sẽ không lừa em."
Ánh mắt thiếu niên trong suốt, không xê dịch chút nào mà nhìn chăm chú vào bé.
Ung Trạch không hề hay biết lời mình vừa nói mang tính trọng đại cỡ nào.
U U cũng hoàn toàn không cảm thấy câu nói kia rất kinh người.
Bé chỉ cảm thấy lời này khiến bé rất vui vẻ.
U U nghĩ nghĩ: "Vậy được, em cũng thích anh."
"Ừ, anh biết."
"Em thật sự rất thích anh! Bởi vì anh quá đẹp trai!"
Ung Trạch cười nói: "Anh biết."
"Cho nên anh gạt em cũng không sao! Em sẽ tha thứ cho anh!"
Ung Trạch dở khóc dở cười, vì sao quanh quẩn một lát lại vòng về vấn đề này?
Vì thế hai người cứ xoay quay vấn đề "thích anh" và "anh có muốn lừa em không" mà vòng tới vòng lui, lặp đi lặp lại, hoàn toàn không biết động tĩnh của bọn họ đã khiến bên ngoài chú ý tới.
Trước khi ngủ, Cố Hồng Quân định hỏi U U có phải thích trượt băng hay không, muốn nói rằng mùa đông năm nay, ở đất trống sau biệt thự sẽ xây một sân băng, nhưng ông ấy gõ cửa không thấy phản ứng gì, lại nghe thấy bên trong có tiếng nói chuyện thì mở cửa ra, vừa hay nghe được...
"Em thích anh!"
"Anh cũng thích em."
"Vì sao anh có thể đẹp trai như vậy!"
"Em cũng rất xinh."
Cố Hồng Quân: "..." Thằng nhóc thối, ông đây sẽ vặt lông mày.