Cảm thấy nhang đèn và đồ cúng đã đổi xong, hai ông lão lê bước đến bên cạnh, ngón tay cậu khẽ đặt lên tấm mành, đẩy ra một khe hở nhỏ, nhìn ra ngoài...
Đồ cũng bên ngoài đã đổi mới, bàn thờ, hộp gỗ cũng được lau chùi qua một lượt, ngay cả trong lư hương cũng đổi tro và hương mới.
Nhưng hai ông lão vẫn chưa rời đi.
Ngoài đồ cúng mới, bọn họ còn xách theo hai cái túi vải, một đầy một trống không.
Ngũ Hạ Cửu nhìn thấy hai ông lão xách túi vải đến lư hương lớn ngay giữa lối đi, mở nắp ra rồi xúc tàn hương bên trong đó, cho vào chiếc túi vải trống.
Sau đó, một ông lão nhấc cái túi vải đầy lên, đổ đồ vật trong túi vào lư hương.
Ngũ Hạ Cửu chớp mắt khó hiểu, bên trong túi vải kia cũng là tàn hương.
Vẻ mặt hai ông lão không thay đổi làm xong tất cả, mang hai túi vải kia đi ra khỏi từ đường, cửa lớn lại được đóng chặt.
Lúc này, ba người A Miêu Mễ Thái Lý Thiên Thiên mới bình tĩnh lại được.
Chờ một lúc sau, Ngũ Hạ Cửu bước ra khỏi đằng sau tấm mành, ba người kia theo sát phía sau.
Mễ Thái hơi thở dồn dập:
“Sắp dọa chết tôi rồi, sao bên trong lại có nhiều bài vị như vậy?! Hù chết người…”
Đâu chỉ hù người, cảm giác như trái tim dường như bị người ta bóp nghẹt, ngột ngạt khó chịu, nhìn nhiều hai mắt cũng không thể chịu nổi, khiến người ta không dám ở trong đó lâu.
Ngũ Hạ Cửu cau mày, trong lòng dường như chợt lóe lên một suy nghĩ nào đó, mà lại không kịp bắt lấy.
Một lúc lâu sau cậu nói:
“Tìm chiếc chìa khóa trước đi."
Nhưng mà nơi lớn như từ đường, đồ vật đều bày hết ra ngoài, vị trí có thể gaiaus đồ vật gần như không có, tìm tới tìm lui cũng không tìm được.
Thậm chí ngay cả đằng sau mành vải Ngũ Hạ Cửu cũng đã tìm, vẫn không có gì cả.
“Trước mắt mặc kệ con rùa kích thước to hay nhỏ, tôi chỉ không hiểu vì sao người già trong làng lại đem một đoạn đuôi rùa vùi dưới lớp tro bên trong lư hương?”
“Chẳng lẽ điều này có ý nghĩa gì đó? Hay là, có nghi thức gì trong đó?”
Lý Thiên Thiên lắc đầu, cô cũng không hiểu. Ba người đồng loạt nhìn về phía Ngũ Hạ Cửu.
A Cửu: “…”
Cậu nói: “Tôi đoán, thứ này có khả năng liên quan đến phong thủy của làng và Phật giáo.”
Ba con mắt lập lòe tràn ngập hóng hớt.
Ngũ Hạ Cửu ngừng một chút rồi nói:
“Lúc mới xuống tàu hỏa, cũng chính là trước khi tiến vào trong làng.”
“Tôi quan sát phương hướng của dãy núi và mạch đất gần ngôi làng, phát hiện núi sông xinh đẹp trong sạch, có thể tàng phong tụ khí*, nhưng mà khí lại tan rã không đọng lại được, lộ ra mấy phần quái lạ.”
*thuật ngữ phong thủy: tức là khí vận chuyển cần thông thoáng, tránh bị xung đối hay bị ngăn chặn