An Hưng mặt mũi vô cùng sợ hãi, hoảng sợ duỗi tay chỉ về phía trước, đồng thời muốn đứng lên nhanh chóng rời đi, nhưng hai chân mềm nhũn khiến anh ta vùng vẫy trong vô vọng, bọt nước trên mặt sông gợn sóng nổi lên từng đợt.
Nhưng mà giây tiếp theo, anh ta kinh ngạc trợn to hai mắt nói: “Chuyện này là thế nào, tại sao không thấy nữa?!”
Thứ đồ vật quỷ quái kia? Chạy đi đâu rồi?!
Trước mắt An Hưng trống không.
Trong đêm tối, trên mặt sông đen nhánh và tĩnh lặng.
Chỉ vì vừa rồi giãy dụa lung tung, xung quanh anh ta có chút gợn sóng nhẹ, từng vòng từng vòng trôi xa rồi dần dần tiêu tán.
Điều này khiến anh ta nghi ngờ rằng tất cả những gì thấy lúc trước chỉ là một giấc mơ…
Nhưng làm sao có thể là mơ, hình ảnh đó chân thật, khủng bố đến kinh người.
Đồ vật quỷ quái kia tóc nhỏ giọt từng bọt nước, mặt mọc đầy vảy cá, miệng toàn là răng nhọn…
Anh ta nhìn thấy rất rõ ràng.
An Hưng vẫn còn sợ hãi khi nhớ về hình ảnh của nó.
“Ở nơi đó có gì sao?” Ngũ Hạ Cửu hỏi.
Cậu kéo An Hưng từ trong mặt sông đứng lên, quay đầu liếc mắt nhìn mặt nước, nhíu mày nói: “Tôi chỉ nhìn thấy anh vẫn luôn đi về giữa mặt sông.”
“Tôi vừa rồi thử gọi anh, nhưng anh không hề trả lời.”
Cho nên cậu mới dùng sức kéo mạnh An Hưng, lại không nghĩ đến An Hưng đứng không vững, trực tiếp ngã xuống sông, biểu tình anh ta vô cùng hoảng sợ.
An Hưng lảo đảo đứng lên, nước sông lạnh lẽo, quần áo trên người đã ướt đẫm, gió thổi qua khiến anh ta rùng mình vì lạnh.
Anh ta rùng mình một cái và nói:
“Quan chủ, cậu cái gì cũng không có nhìn thấy sao? Vừa, vừa rồi trong mặt sông có cái quỷ đồ vật gì đó.”
“Tôi nghĩ là người, muốn tới kéo ‘ nó ’, kết quả…”
Khuôn mặt trắng bệch của An Hưng đã là giải thích anh ta nhìn thấy gì.
Ngũ Hạ Cửu nói:
“Không có, tôi chỉ nhìn thấy mỗi anh.”
An Hưng không dám ở trong sông nhiều.
Ngay sau đó, cả hai người trở lại trên bờ.
Lúc này có rất nhiều người tỉnh dậy vì động tĩnh ầm ĩ lúc nãy của An Hưng, có người nhíu mày, có người nghi hoặc khó hiểu.
Ngũ Hạ Cửu có đôi tai và thị lực nhạy bén, có khả năng nghe thấy một số tiếng động hơn người bình thường, cậu vẫn luôn duy trì một phần đề phòng và cảnh giác khi đi ngủ.
Cho nên, sau khi nghe trên mặt sông có tiếng động kỳ quái, cậu tỉnh dậy trước, lúc này mới kịp thời phát hiện An Hưng có vấn đề.
“Chuyện gì đã xảy ra thế?” Diệp Tử tò mò hỏi.
An Hưng run rẩy ngồi trên tảng đá bên cạnh đống lửa, cố gắng sưởi ấm, giảm bớt cái lạnh của cơ thể và sự sợ hãi trong lòng.
Đồng thời, anh ta đứt quãng kể lại những gì xảy ra trên sông.
Cuối cùng anh ta nhấn mạng nói:
“Thật sự, tôi thật sự thấy, đó chắc chắn không phải là ảo giác!”
Thấy cảm xúc An Hưng trở nên kích động, ngài V chậm rãi nói:
“Đúng vậy, chúng tôi tin tưởng đó không phải ảo giác của cậu, phải biết rằng nơi này là địa phương nào.”
Đây là Xa Hạ Thế Giới, đầy rẫy những điều kỳ lạ và quỷ dị, cần phải luôn cảnh giác
Nghe vậy, sắc mặt An Hưng trắng bệch gật đầu, im lặng không nói gì thêm.
Đêm hôm nay hiển nhiên cũng không bình tĩnh, đầu tiên là cá mặt người, sau đó là An Hưng nhìn thấy quỷ đồ vật không biết tên…
Đó dường như là một điềm báo trước cho ngày mai, chuyến đi khám phá nơi ở bộ tộc người Quán tuyệt đối sẽ không dễ dàng, và hơn nữa, nguy hiểm nhất vẫn còn tồn tại ở nơi sinh sống của bộ tộc người Quán.
Trải qua đoạn nhạc đệm như vậy, tất cả mọi người không còn cảm thấy buồn ngủ.
Cho dù có, cũng không dám đi ngủ trong giờ phút này.
Ngọn lửa sáng ngời cũng không mang đến cảm giác an toàn, cũng không sưởi ấm được tâm trí bất an của họ.
Nhưng cũng may, Ngũ Hạ Cửu nhìn trời mau sáng.
Rạng sáng liền có ý nghĩa bọn họ sắp xuất phát. Ngũ Hạ Cửu đánh ngáp, thừa dịp trời còn chưa sáng nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát.
Nhưng những người khác lại thức trắng tới bình minh.
Sáng sớm hôm sau, Ngũ Hạ Cửu nhìn thấy hai quầng mắt thâm đen trên mặt An Hưng, Diệp Tử và Vũ Yến, thậm chí trên mặt Tiểu Dư cùng Tam Ma cũng có.
Hai người trầm mặc ít nói, bình thường chỉ đi theo phía sau Lỗ Thành hoặc Lão Hầu, nghe theo bọn họ phân phó.
Trước mặt đống lửa đã tắt, chỉ còn lại tro tàn chồng chất, nhìn không thấy xác cá mặt người.
Giáo sư Triệu dậy từ sớm, cúi đầu cẩn thận nghiên cứu tấm bản đồ trong tay, bảo đảm đường đi sắp tới luôn chính xác, không đi nhầm đường, không rẽ nhầm địa phương khác.
Ngũ Hạ Cửu đứng lên, tới bên sông rửa mặt một chút.
A Hữu cũng ở đây, âm thầm quan sát trên mặt sông, thấy cậu đi tới, quay đầu khẽ cười nói:
“Cậu nói xem, đêm qua An Hưng gặp quỷ đồ vật kia, ban ngày có thể xuất hiện hay không?”
Nước sông lạnh lẽo như băng tát vào người vô cùng thanh tỉnh.
Ngũ Hạ Cửu trợn to đôi mắt, lạnh đến mức rùng mình, cậu vươn tay lau những giọt nước còn sót lại trên mặt hai lần, nhanh chóng rửa mặt xong.
A Hữu đứng ở một bên xem nhịn không được cong khoé miệng lên, ngay sau đó, khi Ngũ Hạ Cửu đứng lên, anh ta quay đầu nhìn sang chỗ khác.
Ngũ Hạ Cửu nhìn anh ta xoay người đầu rời đi, cậu nhìn anh ta với ánh mắt đầy nghi ngờ.
Luôn cảm thấy người này có chút kỳ lạ…
Không lâu sau, mọi người thu hồi xong lều trại, thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuất phát —— ba chiếc bè gỗ tự chế, tổng cộng có mười sáu người, phân chia khá dễ dàng.
Năm người Lỗ Thành, A Hữu tự nhiên cùng một chiếc bè gỗ.
Về phía giáo sư Triệu, xét thấy hành khách mới không có kinh nghiệm, nhiều người sẽ không chèo được, liền cố tình phân bố một số người.
—— Ngũ Hạ Cửu, Tương Du, Vũ Yến, Tiểu Phương, A Mao một chiếc bè gỗ. Còn lại là ngài V, Lưu Kim Hỉ, An Hưng, Diệp Tử, giáo sư Triệu và Đào Bân một chiếc bè gỗ.
Chiếc bè gỗ chậm rãi tiến vào sông, rồi lần lượt xuất phát theo dòng nước.
Sau khi chiếc bè gỗ ổn trên mặt nước, giáo sư Triệu ngẩng đầu thở dài nói: “Đây là khe núi Thiên Huyền, hẻm núi cao đầy mây, người theo chim xuyên mây.”
“Chỉ có vào sâu khe núi này, mới có thể thực sự cảm nhận được độ sâu và độ dốc của khe núi Thiên Huyền.”
Hai bên ngọn núi gần như cao ngất trong mây, vách đá hiểm trở gập ghềnh, nhìn từ xa gần như đứng thẳng tắp, vô cùng dị thường hãi hùng khϊếp vía.
Mà giữa hai ngọn núi có một đường nước uốn khúc, nếu nhìn từ trên cao sự ràng buộc kín đáo.
Nhưng trên thực tế, mặt nước của con đường thuỷ này rộng thênh thang, nước sông xanh biếc sâu thẳm, nhìn không thấy đáy, nhìn xung quanh toàn bộ đều là màu xanh lục.
“Không được…… Xem nhiều choáng váng.”
A Mao liếc nhìn mặt sông liền lập tức thu hồi ánh mắt.
Cậu ấy mắc chứng sợ dưới nước, đặc biệt là sau khi nghe xong chuyện An Hưng xảy ra đêm qua, sau đó cậu ấy nhìn xuống mặt sông và càng thêm sợ hãi.
Cơn sốt đã bới đi, và sau một đêm ngủ, lúc này tinh thần cậu ấy khá hơn nhiều.
Vì vậy chờ một hồi, A Mao chủ động nhận lấy cây gậy gỗ dùng để chèo bè trong tay Ngũ Hạ Cửu, nói:
“Quan chủ, tôi tới chèo một lát, cậu nghỉ ngơi đi.”
Ngũ Hạ Cửu cũng không cự tuyệt, gật đầu.
Hiện tại, bè gỗ của năm người Lỗ Thành dẫn đầu, bè gỗ của năm người Ngũ Hạ Cửu, Tương Du ở bên trong, và bè gỗ của sáu người ngài V, giáo sư Triệu ở cuối cùng.
Cả ba cái xếp thành một hàng thẳng tắp.
Chèo bè là một động tác đòi hỏi nhiều sức lực, cho nên mọi người đều thực hiện thay phiên với nhau.
Ngũ Hạ Cửu nghỉ ngơi trước, Tương Du và A Mao chèo bè, Tiểu Phương ngồi xổm trên bè gỗ và cúi đầu nhìn trong mặt nước.
Trong tay còn cầm cây gậy gỗ đã làm đêm qua, thường thường đem gậy gỗ quấy vào trong nước một chút, không biết cậu ấy đang làm gì.
Vũ Yến xem kỳ quái, liền nói:
“Cậu đang xiên cá sao? Nhưng bằng cách này sẽ không bắt được cá.”
Dòng nước tuy rằng không chảy xiết, nhưng vẫn đang chảy, hơn nữa nước ở đây rõ ràng rất sâu, nhìn không thấu tình huống bên trong.
Cho dù cá có bơi lên, bơi tới bên cạnh bè gỗ cũng không phát hiện được, cũng bắt không được.
Đừng nói đến việc trong tay Tiểu Phương chỉ có một cây gậy gỗ không có tác dụng.
Tiểu Phương nhìn cô cười nói:
“Tôi đàn suy nghĩ, liệu có con cá nào đập vào tay tôi như đêm qua không, à không, là đập vào cây gậy.”
Nhắc tới cá mặt người tối hôm qua, sắc mặt Vũ Yến có chút không tốt, nhưng cũng không nói gì, chỉ là miễn cưỡng cười nhìn Tiểu Phương, sau đó không hề để ý đến nữa.
Tiểu Phương cũng không thèm để ý cô, cậu ấy quay đầu nhìn Ngũ Hạ Cửu, nói: “Quan chủ, cậu nghĩ như thế nào?”
Ngũ Hạ Cửu giọng điệu có lệ trả lời:
“Tôi cảm thấy, tùy thuộc vào duyên phận.”
Tiểu Phương phá lên cười, ha ha che bụng cười nói:
“Vậy thì tôi hy vọng sẽ có duyên phận sâu sắc hơn với nó, ngày hôm qua còn chưa nghiên cứu xong nó đã chết queo rồi.”
Sau khi A Mao nghe xong lời này nhíu mày nói:
“Không được, tốt hơn hết đừng gặp phải duyên phận này, cá mặt người không phải thứ gì tốt.”
“Có lẽ An Hưng gặp được…… Khụ, chính là nó đưa tới.”
Phía sau bè gỗ, An Hưng cũng nghe được cuộc nói chuyện của Tiểu Phương và Ngũ Hạ Cửu.
Chờ A Mao nói xong, anh ta liên tục gật đầu nói:
“Đúng vậy, tôi đoán nó có thể liên quan tới cá mặt người, thứ quỷ kia nhưng…… Hả? Thứ gì đang nhảy lên phía trước kia?!”
Chưa nói xong, An Hưng đột nhiên mở to hai mắt, hét to một tiếng, duỗi tay chỉ về phía trước.
Ngũ Hạ Cửu và những người khác quay đầu nhìn qua ——
Chỉ thấy trên mặt nước chỗ bè gỗ của Lỗ Thành năm người, không biết từ khi nào có rất nhiều cá lớn nhảy lên.
Nước bắn tung toé dưới ánh mặt trời, ánh lên màu sắc trong suốt như pha lê, những con cá dày đặc như măng mộc bơi về phía bọn họ, thực mau đã bơi tới phụ cận.
Từng con từng con bay lên bè của năm người Lỗ Thành, chúng nó vô cùng hung hãn.
Ngũ Hạ Cửu nhìn thấy rõ ràng, bộ dạng của những con cá đó rất giống với cá mặt người đêm qua, nhưng là thấy không rõ chúng nó có mặt người hay không.
Nhưng cậu không có thời gian để nghĩ những điều đó, bởi vì chúng nó đã lướt qua đám người Lỗ Thành và nhanh chóng bơi về phía bọn họ, và sau đó chuẩn bị bay lên bè gỗ công kích.
Khi đến gần, chúng nó trực tiếp tấn công lên mặt, trên người bọn họ, Ngũ Hạ Cửu vội vàng nghiêng người tránh né, con cá bay qua trước mặt, làm cậu có thể thấy rõ ràng bộ dáng.
—— mặt người, mặt người, vẫn là mặt người…
Trên thân màu sắc vảy cá cũng thực sự quỷ dị, so sánh với cá mặt người, bộ dáng đáng sợ cũng không thua kém
Những con cá đó tấn công bè gỗ đầu tiên, bè gỗ thứ hai, cái thứ ba tự nhiên cũng sẽ không bỏ qua.
Chỉ trong vài giây thời gian, ba chiếc bè gỗ bắt buộc phải dừng trên sông, trôi theo dòng sông, tất cả mọi người đều vất vẻ né tránh.
Nhưng bởi vì vị trí trên bè gỗ có hạn, các động tác chống trả của bọn họ bị hạn chế ở khắp nơi.