[Đoản Văn Đam Mỹ] Các Thể Loại Siêu Dễ Thương!!!!

Chương 39: Chương 3́8



Cho đến thời điểm hiện tại, đợi lúc Phong Lục đã tỉnh lại Phạm Hạo mới ngồi một bên nói chuyện cùng với người thân y. Anh nhìn qua một lượt sắc mặt mọi người trong phòng, chậm rãi nói: “Hiện tại nếu tình trạng tiếp tục đi xuống xấu như thế này, để an toàn chỉ có thể tiến hành phẫu thuật bỏ đi đứa trẻ. Đứa trẻ ở trong bụng cậu đây dinh dưỡng không đủ không lớn được, để tiếp tục rất có thể sẽ chết, mà bản thân cậu cũng vì vậy mà sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”

Đứa trẻ này tính cho cùng không nên tồn tại, trước đây không thể phá được, hiện tại nó đã không thể sống tiếp, như vậy bỏ đi cũng tốt. Mẹ y vốn là không nói gì, chỉ nghe cha y lạnh giọng nói: “Như vậy thì phiền bác sĩ làm phẫu thuật bỏ đi đứa trẻ vậy.”

Phong Lục chỉ thấy trong lòng hiện lên một cỗ vị chua xót, Phạm Hạo nghiêng mặt sang nhìn y nói: “Chuyện này thực ra cũng không phải không còn cách cứu vãn, chỉ cần cậu ấy cố gắng nghĩ dưỡng cùng tẩm bổ hợp lý, nếu tình hình tốt hơn có thể không cần phải bỏ đi đứa nhỏ.”

Thế nhưng cha y vẫn một mực nói: “Như vậy có quá nguy hiểm không, thôi thì cứ cắt bỏ đi cho an toàn.”

Ông vốn là không muốn thấy đứa trẻ này chào đời, Phạm Hạo dường như có thể nhận ra được vài điều chỉ nói: “Có phá hay không, tốt nhất nên để cậu đây quyết định, nếu cậu ấy không đồng ý, chúng ta cũng không thể quyết định được.”

Phạm Hạo lại ôn nhu nhìn Phong Lục hỏi: “Cậu có muốn làm phẫu thuật bỏ đứa trẻ đi hay không?”

Phong Lục nghĩ một lúc lắc đầu quay mặt đi, cha y vừa nhìn thấy phản ứng này chỉ thấy rất tức giận muốn mắng y, đột nhiên Phạm Hạo nói: “Nếu cậu đây đã không muốn chúng ta cũng không thể cưỡng ép, hiện tại chỉ có thể cố gắng chăm sóc tốt cho cậu ấy hồi sức. Hơn nữa phải nhập viện ở đây một thời gian để tôi theo dõi thêm tình hình thai nhi.”

Mẹ y từ tốn nói: “Cảm ơn bác sĩ.”

Phạm Hạo chậm rãi đứng dậy hướng bà nói: “Gia đình đi làm thủ tục nhập viện cho cậu ấy. Tôi phải đi trước.”

Ngay sau đó Phạm Hạo rời khỏi phòng, không gian nơi này bỗng trở nên lạnh lùng đến khó có thể chịu được. Chính là cha y đã rất thất vọng đến không nói được gì liền quay đi, chỉ còn một mình Phong Lục cùng mẹ y ở lại.

Sau một lúc lâu vẫn không ai nói với ai lời nào, Phong Lục lại có thêm thời gian để suy nghĩ, nghĩ đến rất lâu cũng chưa tìm ra được câu trả lời, y chính là không hiểu được, chỉ hỏi: “Mẹ à, vì sao mỗi lần xảy ra chuyện mẹ đều đưa con vào đây làm gì?”

Một câu hỏi có quá nhiều ngu ngốc, bà cũng chỉ đành lắc đầu nói: “Không vào đây, tình trạng nguy hiểm như vậy không lẽ để ở nhà chết?”

Y như vậy càng không hiểu hỏi: “Chết? Như vậy có gì không tốt? Ít ra đứa trẻ này cũng đâu ai cần tới. Như vậy nó cũng không thể chào đời được, không phải rất tốt sao?”

Một lời đạm mạc nói ra có đến mười phần bi quan, mẹ y cũng như nghẹn lời nói: “Làm thế nào tốt được, nếu vậy không phải chỉ mình đứa trẻ chết, mà cả mày cũng chết…”

Lục Phong hiểu ý mẹ chỉ nói: “Cả con cũng chết có gì không tốt? Mẹ không phải là không cần con nữa sao?”

Mẹ y trong một lúc dường như chết lặng. Phải, đúng là có lúc nào đó bà hình như không cần đến đứa con trai này nữa. Thế nhưng mỗi lúc nó xảy ra chuyện, ruột gang bà đều đau đến không chịu được, cũng không thể đành lòng nhìn nó ra như vậy, chỉ khó khăn nói: “Có người mẹ nào lại không cần con đây?”

Phải, có người mẹ nào lại không cần con của chính mình đây?

Phong Lục chỉ cười nói: “Mẹ à, mẹ cũng nói, có người mẹ nào lại không cần con. Đứa trẻ này… là con của con. Sao con có thể không cần đến nó? Dù nó có thế nào cũng làm sao đành lòng cắt bỏ? Chúng ta về nhà đi có được không?”

Chợt hiểu ra, bà chỉ có thể khóc, Phong Lục cũng biết tình trạng hiện tại của bản thân muốn lưu giữ đứa con này thật sự rất khó, thế nhưng y cũng không thể vứt bỏ nó để chính mình tự do sống tiếp.

Mỗi ngày qua trong buồn tủi lạnh nhạt, y có thể nghe thấy rất rõ ràng từng cử động dù chỉ là nhỏ bé trong bụng chính mình. Nó như muốn nói với y rằng, y không cô đơn, y vẫn còn có nó bên cạnh, nó sẽ luôn ở bên y, chỉ cần y đừng từ bỏ, nó sẽ mãi mãi không rời xa y. Nó cần y như vậy, làm sao y có thể vứt bỏ nó? Thế cho nên nếu đã không thể vứt bỏ, thì chỉ có thể cùng nó sống chết.

Y như vậy mới không cảm thấy lương tâm chính mình cắn rứt.

Nhìn Phong Lục một lúc lâu, bà đã hiểu ra rồi, cũng thôi không khóc nữa, chỉ nắm tay y ân cần nói: “Chúng ta ở đây cùng cố gắng có được không? Không bỏ đứa nhỏ nữa, cố làm cho nó sống có được không?”

Phong Lục nhẹ gật đầu “ân” một tiếng mệt mỏi cũng không nói gì thêm, như vậy dần dần liền đi vào giấc ngủ sâu.

Bà vẫn ngồi một bên im lặng nhìn y, trước mắt kia không phải là con trai bà nữa. Mà là một thai phụ gầy yếu xanh xao. Trong nét mặt khi ngủ còn hiện rõ lo sợ, bất an, cùng sự kiên cường muốn lưu giữ lại đứa con của chính mình. Bà nghĩ bà đã sai rồi. Nếu ngay từ đầu bà chấp nhận nó, chấp nhận đứa cháu này thì cả hai chúng nó sẽ không lâm vào tình cảnh như vậy. Cũng sẽ không túng quẩn đến mức khó tìm được cách cứu vãn. Bi kịch này chính là đều do một tay bà tạo ra, vậy cho nên bà đã khóc, nắm lấy bàn tay gầy yếu của Phong Lục mà khóc rất nhiều.

Nó dù là con trai, dù là có lúc gây ra lầm lỗi để mang cái họa lớn như thế này, nhưng nó vẫn còn quá nhỏ để hiểu hết chuyện đời, bà làm sao có thể đành lòng bỏ mặc nó tự sinh tự diệt đây?

Bây giờ ân hận có phải đã quá muộn?



Mấy ngày ở trong viện, được bác sĩ tận tình cứu chữa cùng nghĩ dưỡng đầy đủ, sức khỏe Phong Lục dần có khởi sắc.

Phạm Hạo mỗi ngày đều ra vào thăm hỏi y rất tận tình, thậm chí còn dẫn y ra ngoài hít thở không khí trong lành mỗi khi rảnh rỗi hoặc sau giờ nghỉ.

Lúc đó anh đã hỏi Phong Lục rất nhiều, thế nhưng y cái gì cũng không nói. Phạm Hạo như vậy cũng chỉ có thể cười khổ. Mãi đến sau này mới được nghe mẹ của y tâm sự lại đôi chút. Anh lúc nghe qua vừa cảm thấy thương xót, vừa cảm phục ý chí kiên cường của y. Mặc dù vẫn có lúc bi quan, thế nhưng xem ra cậu nhóc cũng dần hiểu được tầm quan trọng của tình mẫu tử. Nói ra dù có hơi không đúng thật, nhưng ít ra y thật sự có biết.

Nói cho nên, Phạm Hạo từ dạo đó ngày ngày lúc nào rảnh rỗi đều đến tìm y, lúc Phong Lục sắp được xuất viện, anh có phần luyến tiếc, nhân lúc còn sớm liền đưa y ra ngoài sân dạo mát một lúc nói: “Em về nhà nhớ phải tự chăm sóc cho mình có biết không?”

Phong Lục chính là gật đầu không nói, sau đó cả hai dừng lại ngồi ở một băng ghế đá thoáng mát. Phạm Hạo nhìn về phía cái bụng y nói: “Còn phải biết chăm sóc cho con em nữa.”

Phong Lục một lần nữa gật đầu, dạo gần đây mẹ đối xử với y thật sự tốt hơn trước. Còn cấm y đủ thứ, lúc nào cũng bảo phải cẩn thận coi chừng đứa nhỏ. Xem ra mẹ y đã thực sự chấp nhận đứa trẻ này rồi. Phong Lục nghĩ đến cũng có chút vui, theo bản năng liền đưa tay sờ vào bụng mình.

Phạm Hạo ngồi một bên cứ nhìn mãi, ngay cả cái bản năng sờ bụng của mấy bà bầu, cậu nhóc này cũng có. Thật rất có dáng làm mẹ nha. Anh dù không biết làm thế nào một cậu con trai sau khi hoan ái xong lại có thể thụ thai. Thế nhưng trên thế giới cũng có những chuyện hy hữu đến khó tin, đây chính là một chuyện như vậy. Phạm Hạo nhìn mãi cũng chỉ thấy cậu nhóc này thật khả ái, thật rất đáng mến.

Anh làm khoa sản, đã từng khám thai cho rất nhiều sản phụ. Cũng đã chứng kiến rất nhiều cái bụng to như này. Thế nhưng cũng là lần đầu tiên muốn chạm tay vào cái bụng hơi to to trước mặt mình. Có cảm giác giống như nó là nhịp đập của chính bản thân anh. Phạm Hạo nghĩ đến có chút không đúng, mặt cũng một trận hồng lên. Đây đương nhiên không phải con anh. Thế nhưng có một lúc nào đó, anh nghĩ muốn nó là con anh. Thật có chút hoang đường. Chỉ là nữa tháng kề cận cùng hai người này, nó đã cho anh cảm giác như vậy.

Anh là bác sĩ sản khoa, cái kia của phụ nữ anh đương nhiên nhìn nhiều, nhiều đến mức lại mất đi hết cảm giác muốn chạm tay đến. Có lẽ là tác dụng phụ của việc nhìn quá nhiều nên bội thực. Khi xưa, anh muốn theo khoa sản là vì cảm giác lần đầu tiên đỡ đẻ cho đám tiểu cẩu nhà anh, anh cảm thấy chính mình khi đó thật là vĩ đại. Từ đó anh quyết tâm đi theo khoa sản, cho nên vì vậy anh đến bây giờ vẫn còn độc thân.

Nhưng hiện tại, nhìn người trước mặt cùng cái trống to to ấy, anh lại ước muốn có gia đình. Muốn có vợ hiền cùng con ngoan. Có lẽ anh ước muốn quá nhiều nên nước dãi đã tự động muốn chảy ra, tay cũng tự động đặt lên trên cái trống to to ấy…

Phong Lục vốn không để ý đến, bất giác bị người này sờ bụng, một cái kiểu sờ rất là có ý dê xồm, y ngay lập tức đứng bật dậy cả kinh nói: “Anh- anh làm gì vậy?”

Phạm Hạo rất có ý vô tội vạ liền giơ hai tay lên nói: “A… anh muốn kiểm tra đứa trẻ có vấn đề gì không? Để xem… xem chiều nay em xuất viện được chưa mà. Em… em ngồi xuống đi.”

Phong Lục nhíu mày nhìn qua người này vẻ rất nghi ngờ nói: “Vậy sao?”

Phạm Hạo cười hì hì nói: “Phải, phải…”

Phong Lục cũng không nói gì, nhẹ nhàng ngồi xuống, trông bộ dáng có vẻ nặng nề khó khăn. Y hiện tại đã phải đội thêm một cái tóc dài giả, nhìn mặt y bình thường vốn đã rất thanh tú khả ái, cho nên hiện tại trông y thật sự rất có nét duyên dáng của một thai phụ chân chính, làm người ta ưa nhìn. Phạm Hạo cũng không ngoại lệ, đây là lần đầu tiên anh bị một cái nam sắc dẫn dụ đến thiếu kiềm chế.

Thấy Phong Lục thần sắc dần giản ra, anh cười hì hì nói: “Cho anh mượn xem chút nhé?”

Phong Lục không nói gì chỉ gật gật đầu, Phạm Hạo được thế liền quang minh chính đại đưa tay đến sờ bụng y. Này tay vừa chạm đến liền cảm nhận được một cú đá rất nhỏ đập vào tay anh. Đây hẳn là đứa trẻ phản ứng, anh chỉ cảm nhận được một chút mà người bên cạnh đã đau đến lợi hại.

Đương nhiên là đứa trẻ chắc có linh tính, biết đây là một tên bác sĩ sản khoa có sẵn máu háo sắc trong người, lợi dụng khám bệnh để sờ soạn thai phụ nên tiện cước mà đá.

Anh ngay lập tức rất biết điều mà thu tay về thầm mắng: “Đụng một chút làm gì dữ vậy a.”

Phong Lục đương nhiên không hiểu, chỉ tự xoa xoa bụng chính mình hỏi: “Sao tự nhiên lại đạp mạnh như vậy…”

Phạm Hạo như vậy cười khổ nói: “Không sao đâu, đứa trẻ hiện tại như vậy là khỏe lắm.”

“Ân.”

Cả hai từ lúc đó liền yên lặng không nói gì, Phạm Hạo ngồi nghĩ một lúc mới nhớ đến hỏi: “À phải rồi, em cho anh số điện thoại đi, sau này trở về nhà rồi, anh vẫn có thể thăm hỏi theo dõi tiếp tình hình của em.”

Phong Lục nghe qua nghĩ một lúc nói: “Không cần đâu, em không sài điện thoại.”

“Không sài sao?”

“Ân.”

Phạm Hạo đương nhiên có luyến tiếc cũng không nói gì, chỉ là chiều ngày hôm đó, trước lúc Phong Lục xuất viện. Anh đã đến đưa cho y một chiếc điện thoại rất mới, chỉ nói: “Em sau này sài cái này tạm đi, để anh tiện liên lạc.”

Phong Lục đương nhiên không muốn nhận, cái điện thoại trước kia y thật sự đã đem ra bãi rác quăng rồi, cũng không muốn sử dụng đến nữa. Thế nhưng người ở trước mặt đây nhất định một mực cưỡng ép, y thực từ chối không được chỉ đành phải mang về nhà để đó.

Từ đó, anh ta rất có giờ giấc, đúng giờ liền nhắn tin đến nhắc nhở y ăn uống. Đến cả nữa đêm cũng nhắn tin chúc ngủ ngon. Rảnh rỗi liền chạy đến nhà y thăm hỏi, riết rồi không biết từ bao giờ anh ta giống như một thành viên thân thiết của gia đình y vậy.

Phong Lục rất có ý không muốn, thế nhưng anh ta cứ bảo là vì đứa nhỏ. Thật sự là vì đứa nhỏ sao? Chỉ thấy anh ta quan tâm đến mức thái quá vượt xa sự cần thiết của một bác sĩ dành cho một thai phụ.

Thời gian như vậy qua rất nhanh, mới đó đã bước đến tháng thứ tám.

Hình như cái ngày cận kề lâm bồn càng đến gần, đứa nhỏ càng quậy hơn, hại Phong Lục khổ sở không chịu được. Đi đứng đã nặng nề khó khăn muốn phiền đến chết được, như vậy mà bên tai lại còn phải nghe nam bác sĩ sản khoa độc thân theo quan tâm đến quá mức thừa thải không cần thiết.

Chỉ là dần dần Phạm Hạo rất tự nhiên đi vào cuộc sống y, anh không hề hỏi nhiều đến cha đứa nhỏ kia là ai, cũng dường như không quan tâm đến chuyện của y khi xưa. Anh cũng chỉ biết y của hiện tại, rồi lại không ngừng động viên y tiếp tục phấn đấu.

Từ ngày đó đến hiện tại, sau những chuyện bi kịch vừa qua, mọi người trong gia đình hình như đã bắt đầu thông cảm hơn cho y, họ cũng quan tâm đến y nhiều hơn trước

Phong Lục cũng không còn nhiều lo lắng, y nghĩ mai này, có lẽ sau khi sinh xong y sẽ bận rộn hơn, y phải chăm nom con nhỏ, như vậy sau này chắc khó mà đi học được nữa. Nhưng y sẽ học bổ túc văn hóa, lấy bằng tốt nghiệp rồi đi thi đại học, dành một ít thời gian để học, sau này còn có công việc tốt đi làm kiếm tiền nuôi con.

Như vậy có lẽ cũng tốt, y sẽ một mình nuôi dạy con, xem như đứa trẻ này không có mẹ, chỉ có y là cha của nó, y sẽ cố gắng chăm sóc nó thật tốt.

Ngày nọ bước sang tháng thứ chín.,,

Phong Lục cảm thấy trong người rất lo lắng, chính là lúc này đứa trẻ sắp chuyển dạ, nó muốn được chào đời, nó càng muốn ra ngoài nhìn thấy cuộc đời…

Buổi sáng hôm nay Phạm Hạo nghỉ làm một bữa, biết nhà Phong Lục đều đi vắng cả, anh cũng chỉ muốn đến thăm hai mẫu… phụ tử nhà kia.

Vừa đến nơi đã thấy Phong Lục rất không vừa ý ra mở cửa lãnh đạm nhìn anh không nói, Phạm Hạo một tầng mồ hôi lạnh xuất ra, tự nhiên bước vào bên trong, y như vậy thực hảo dọa chết người nha.

Anh cũng chỉ là hảo tâm hỏi một tiếng: “Em sáng giờ đã ăn gì…?”

Hảo ý như vậy mà nhận ngay một cái liếc của Phong Lục, đã vậy cậu nhóc cũng không hề trả lời anh, Phạm Hạo thấy lạ bước đến ngồi kế bên hỏi: “Em sao vậy? Cảm thấy trong người không tốt sao?”

Y ngồi lặng một lúc nói: “Bụng thấy khó chịu…”

Phạm Hạo có chút lo lắng, kéo tay y lên bắt mạch, vừa nhận ra được nhịp đập, trong đầu anh giống như đang bắn pháo hoa cười to nói: “A… tiểu Phong Lục sắp…”

“Anh nói cái gì?” Phong Lục vừa nghe qua tức giận nói: “Anh nói cái gì tiểu… aa —”

Phong Lục lời còn chưa dứt đã nhận ngay một cú đạp mãnh liệt liên hồi từ đứa trẻ trong bụng, liền đưa tay xoa xoa cái bụng chính mình nói: “Đau quá, đừng đạp nữa…”

Chính là lúc này… đau bụng đẻ a…

Phạm Hạo đương nhiên biết, ngay lập tức dìu y đứng dậy nói: “Mau lên, anh đưa em đến bệnh viện.”

“Ân… aa —”

Phong Lục chỉ mới gật đầu nói một tiếng liền chỉ thấy trong bụng đau đến khó nhịn, mồ hôi lạnh từ từ tuôn xuống ướt cả mặt, Phạm Hạo thấy y đã muốn đi không nổi nữa liền gọi taxi đến, nhanh nhạy ẩm y ra xe.

Được giữa đường, phía trước vừa xảy ra tai nạn, đám đông trong một lúc khó giãn ra được liền nghẹt thành một đoàn. Người bên trong xe bụng đau đến khó nhịn lại cố cắn chặt môi không rêи ɾỉ, môi sau một lúc bị cắn đã xuất huyết. Phạm Hạo nhìn người trong lòng mình càng lúc càng không ổn, sắc mặt tái xanh đến không còn thấy chút khí sắc. Phía trước xe lại bị kẹt không thể di chuyển, anh ngay lập tức kéo tay Phong Lục lên xem mạch tượng, quả nhiên tiếp tục như thế này không ổn, sẽ rất nguy hiểm.

Không tiện nghĩ nhiều nữa, Phạm Hạo ngay lập tức rời khỏi xe rồi đem Phong Lục cổng trên lưng mà chạy. Anh vốn cao 1m86, nhưng mà phải cõng một sản phụ sắp lâm bồn quả là có chút khó khăn. Thế nhưng không biết cái sức mạnh thần kỳ nào đã giúp anh,Phạm Hạo không hề thấy mệt mỏi, anh không ngừng hướng đến bệnh viện trung ương mà chạy. Chỉ cần nhìn đến an nguy của người trên lưng này, mệt mỏi gì anh cũng liền thấy tiêu tan.

Phong Lục lúc này dù đã gần đi vào mê man cũng biết có người đang vất vả cõng mình trên lưng, chỉ thấy xót xa.

Người kia không quản khó khăn, cõng y đến bệnh viện trung ương, cũng không màn gì mệt nhọc liền bắt tay vào phẫu thuật lấy đứa nhỏ ra.

Chính là lúc này, các y tá phụ việc đều rất bất ngờ khi chứng kiến một nam sản phụ, thế nhưng hiện tại cũng không phải là lúc nghĩ nhiều, cần phải nhanh chóng làm phẫu thuật mang đứa bé ra. Bọn họ ngay lập tức tiêm thuốc gây mê lên người y rồi bắt đầu công việc.

Qua hết nữa ngày, cuối cùng tiểu Phong Lục cũng chào đời. Tiếng khóc của đứa trẻ chưa bao giờ mạnh mẽ đến vậy. Từ rất xa phòng phẫu thuật cũng có thể nghe thấy tiếng khóc vang trời này, đứa trẻ như vậy sau này chắc sẽ làm nên nghiệp lớn.

Phạm Hạo tay nâng đứa trẻ lên cười đến sáng lạng, anh lần đầu tiên cảm thấy hạnh phúc như vậy. Giống như lần đầu tiên đỡ đẻ cho đám tiểu cẩu nhà anh ấy.

Đứa trẻ đỏ hỏm, lông vẫn còn đầy trên người, bộ dáng nhăn nheo. Thế nhưng anh cảm thấy đứa trẻ này thật sự rất khả ái, nói không chừng thật chính là tiểu Phong Lục con nha.

Phong Lục sau đó liền được đưa về phòng hồi sức. Đứa trẻ được chính tay Phạm Hạo tắm rửa cùng mang đến phòng dưỡng nhi. Đây đúng ra là chuyện của y tá, thế nhưng đứa trẻ này anh phải tự tay làm.

Lúc này từ bên ngoài cha, mẹ, cùng em Phong Lục mới vội vàng chạy vào thăm. Họ thật sự rất giận, lúc gặp Phạm Hạo mặt đờ đẫn ngồi bên giường, cha y đã thật sự nổi giận xốc áo anh lên nói: “Cậu như thế nào con tôi như vậy cũng không gọi thông báo giùm một tiếng?”

Trong lời trách giận còn có cả một tia cảm kích sâu sắc, chỉ nghe mẹ Phong Lục không ngừng cúi đầu nói: “Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ rất nhiều.”

Phạm Hạo chỉ cười nói: “Mọi chuyện ổn rồi.”

Bảo Ngọc đứng một bên nhìn quanh hỏi: “Cháu em đâu rồi? Sao em không thấy?”

Một câu hỏi ngớ ngẫn làm mọi người trong phòng đều bật cười, đứa trẻ đương nhiên ở phòng dưỡng nhi, làm sao có thể ở đây?

Chính là bà đứa trẻ cũng có chút sốt ruột hỏi: “Đứa trẻ để ở đâu, tôi muốn nhìn mặt nó.”

Phạm Hạo chỉ đường cho bà đi, ngay sau đó bà cùng Bảo Ngọc đi ra ngoài. Trong phòng lúc này chỉ còn hai người, cùng một người đang mê man chưa tỉnh, Phạm Hạo sau một lúc suy nghĩ, hỏi: “Bác không đi thăm đứa trẻ sao?”

Ông chậm rãi lắc đầu: “Trước sau gì cũng thấy, hiện tại tôi có chuyện muốn hỏi cậu.”

Phạm Hạo chính là cười nói: “Cháu thật cũng có chuyện muốn hỏi bác.”

Ông có chút khó hiểu hỏi: “Cậu nói trước đi.”

Anh không một chút ngần ngại mà nắm lấy tay Phong Lục, lại quay sang nhìn cha y nghiêm túc hỏi: “Cháu có thể làm cha đứa bé kia, cũng có thể làm một thành viên trong gia đình bác được không?”

Ông nghe xong chính là cứng cả người không biết nói gì, chỉ nghe Phạm Hạo một bên nhẹ giọng nói: “Cháu từ ngày gặp được người này đã rất muốn nói điều này. Hy vọng bác đồng ý cho cháu cơ hội, dù sao như vậy cũng tốt cho Phong Lục cùng đứa trẻ hơn.”

“Anh—”

Ông chính là thở dài không nói. Sau đó ông đã nhìn, nhìn thật kỹ cái người trước mặt mình, cùng người đang nằm mê man bên cạnh.

Từ ngày đó, cái ngày ông ở bên ngoài phòng nghe mẹ con nó nói chuyện. Lúc đó nó hỏi một câu khiến cho mẹ nó ngơ ngẩn, mà ngay cả ông cũng như sét đánh ngang tai. Ông làm gì cũng là muốn tốt cho nó. Nó còn quá trẻ để phải chịu một cái thiệt thòi lớn như vậy, hơn nữa làm thế nào một người con trai suốt ngày cứ phải ôm cái bụng to đến cả mấy tháng trời rồi phải vất vả sinh con. Nên ông chỉ muốn nó bỏ đứa trẻ đi, thế nhưng nó đã không nghe lời ông.

Trước đây ông nghĩ nó làm mất mặt mình, vì thế ông bỏ mặc nó không màn, rồi mẹ nó cũng bỏ mặc nó. Thế nhưng nó vẫn cắn răn chịu đựng không nói, không trách cũng không than. Một mình ôm đứa nhỏ khổ sở cùng sống cùng chết. Hai sinh mạng kia từ lâu đã gắn liền với nhau. Khi đó, ông nghĩ mình sai rồi. Dù gì thì đó cũng là cháu ông, sao có thể đành lòng bỏ nó cùng đứa con của chính mình. Trên đời này chỉ có con cái bỏ quên cha mẹ, làm sao có cha mẹ nào lại bỏ rơi con cái. Cho nên từ đó, ông dù không nói ra nhưng cũng đã ngầm chấp nhận. Ông chấp nhận nó như vậy, sau này cũng mặc nó như thế nào, có là gay cũng được chỉ cần nó hạnh phúc ông đều chấp nhận.

Ông nghĩ một lúc thở dài lắc đầu nói: “Thôi thì tùy anh, từ ngày đó đến giờ tôi thấy anh như vậy cũng đã biết rồi. Gia đình tôi vốn đã mang ơn anh, đứa con này vốn đã chịu nhiều khổ cực, nếu anh đã như vậy thì mong anh hãy đối xử tốt với nó.”

Biết rằng được đồng ý, Phạm Hạo trong lòng hoan hỉ nói: “Cảm ơn bác, cháu đương nhiên sẽ đối tốt với em ấy cùng đứa trẻ kia.”

“Còn nữa…”

“Sao ạ?”

“Còn phải đợi nó đồng ý?”

“Cháu biết ạ.”

“Đợi nó học xong rồi muốn làm gì thì làm, nó hiện tại vẫn còn quá nhỏ.”

“…”

Đợi đến ngày đó chắc phải mất rất nhiều năm nữa, anh đã hai mươi tám tuổi rồi nha. Nhưng mà không sao, anh sẽ đợi. Nói cho nên anh đã đợi Phong Lục tỉnh dậy mà dõng dạc tuyên bố: “Từ hôm nay, anh sẽ là chồng chính thức của em, cũng là cha của đứa trẻ, em phải ngoan ngoãn theo anh.”

“Anh nói cái gì?” Phong Lục mới vừa tỉnh lại nghe qua chỉ thấy đầu ong ong, đây hẳn là cái hung tin sốc nhất y từng được nghe, chính là giận dữ nói: “Anh mơ sao, tôi như thế thế nào làm vợ anh?”

Phạm Hạo cũng không nhiều lời nói: “Nhạc phụ đại nhân gả em cho anh rồi, em nhất định không được cãi lời.”

“Anh—”

Phong Lục chỉ cảm thấy rất ức chế, y chỉ là mới bất tỉnh có một lúc, sao lại thành ra như thế này? Thế nhưng khi nhìn lại người đàn ông trước mắt y. Anh ta là bác sĩ sản khoa, dù đẹp trai phong độ nhưng hai mươi tám tuổi rồi vẫn còn độc thân. Anh ta đã không ngại khổ cực cõng y trên lưng chạy bộ đến đây. Nhìn anh có hơi ngốc nhưng cũng rất chân thành, nói cho cùng thì cũng rất đáng yêu.

Phong Lục đột nhiên nở nụ cười một chút rồi quay mặt đi, giống như đã chấp nhận một cái gì đó tự nhiên đến, tự nhiên chui vào cuộc sống riêng của chính mình. Sau này có lẽ sẽ còn có nhiều chuyện xảy ra hơn nữa, chính là xuất hiện người này cùng đứa trẻ kia liền có thêm chút hương vị kỳ lạ, y sẽ dũng cảm đối đầu với số phận.

Phong Lục lặng một lúc, đột nhiên nhìn xuống cái trống to to của chính mình trước giờ, chỉ mới một lúc đã xẹp xuống rồi. Cũng không thấy nặng nữa, đứa trẻ sau bao nhiêu sóng gió cuối cùng cũng có thể chào đời.

Phong Lục đột nhiên cảm thấy phúc.

Hình như mọi người cũng đều hạnh phúc.

Chỉ là một chút hạnh phúc nhỏ nhoi, một cái nhịp đập nho nhỏ cũng đủ cứu rỗi một sinh mệnh.

Từ nay phải sống thật tốt con nhé.

Cũng xin lỗi vì trước đây đã đối xử không tốt với con.

Chúng ta hiện tại cùng làm lại từ đầu đi, Tiểu Phong Lục… Tiểu Lục…

– Hạnh Phúc Mong Manh –

~ Toàn Văn Hoàn ~

30/8/2021
— QUẢNG CÁO —