Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 11



Edit: Tuyết – nguyethoadatuyet

Cố Lan San mở to mắt, nhìn chằm chằm tờ chi phiếu trong tay da.nlze.qu;ydo/nn. Ánh mắt cô trở nên mịt mờ, dường như thấy được quá khứ của mình đằng sau dãy số...

........

Cố Lan San vốn không mang họ Cố.

Họ của cô vốn là họ Diệp, tên cô là Sở Sở.

Sở Sở đáng yêu, Sở Sở khiến ai nấy đều động lòng.

Người cũng như tên. Lúc còn nhỏ, cô rất đáng yêu, đôi mắt to tròn long lanh, con ngươi đen huyền, sâu thẳm khiến người ta vừa nhìn đã thích.

Trước năm chín tuổi, Cố Lan San không ở Bắc Kinh. Cô sống trong một thị trấn nhỏ ở vùng sông nước Giang Nam, phong cảnh đẹp đẽ, không khí mát dịu.

Thân thế của Cố Lan San không được rõ ràng. Cô không biết mặt cha, từ nhỏ đã ở cùng mẹ.

Nghe người ta đồn, mẹ cô trước kia từng học đại học ở Bắc Kinh. Năm nọ, khi bà đang học năm thứ tư thì đột nhiên bỏ ngang, tới thị trấn nhỏ này, tám tháng sau thì bà sinh cô.

Năm Cố Lan San lên bốn tuổi, mẹ cô lấy một thầy giáo dạy trung học ở thị trấn, từ đó cô có ba.

Cố Lan San được năm tuổi, mẹ cô sinh ra một đứa con trai. Cả nhà hòa thuận, vui vẻ đầm ấm.

Năm Cố Lan San sáu tuổi, ba cô đột nhiên lâm bệnh nặng. Tiền chữa trị, thuốc thang kéo dài, gánh nặng kinh tế từ đó chất chồng.

Cố Lan San bảy tuổi đã có thể chăm sóc em trai, nấu cơm, giúp mẹ mình bán chút hàng hóa ở chợ đêm.

Cố Lan San lên tám tuổi, có người khi dễ em trai cô, cô liền đánh cho mấy đứa nhóc cùng tuổi một trận. Từ đó về sau, cô càng lúc càng hung dữ, tuổi nhỏ đi học mà đã biết không để bản thân mình chịu thiệt, ăn miếng trả miếng.

Năm cô lên chín, bệnh của ba cô đột ngột trở nặng, rất cần một số tiền lớn. Mẹ cô ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, cuối cùng nén lòng rồi lên DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn Bắc Kinh một chuyến. Lúc bà trở về, có một người đàn ông và một người phụ nữ đi theo cùng. Nam thì mặc đồ tây được ủi thẳng tắp, nữ thì mặc váy trắng sang trọng. Bọn họ xem Cố Lan San như một món hàng, nhìn từ trên xuống dưới để đánh giá. Mãi đến khi người phụ nữ kia hài lòng, người đàn ông mới đưa tờ chi phiếu cho mẹ cô. Mẹ cô nói hai tiếng xin lỗi với cô, sau đó quay người bỏ đi. Kế tiếp, cô bị hai người kia đưa vào một chiếc xe hơi sang trọng.

Chiếc xe ấy đưa cô rời khỏi vùng sông nước Giang Nam, nơi đã nuôi nấng cô từ thuở thiếu thời, rời xa cha mẹ, rời xa em trai còn nhỏ. Cô khóc. Từ nhỏ tới lớn, cô luôn tỏ ra mình rất mạnh mẽ, dù té đau đến mức nào cũng không thèm khóc. Nhưng mà lúc ấy, cô khóc đến khản cả giọng. Chiếc xe vẫn chạy không ngừng nghỉ, cứ thế mà hướng thẳng tới thành phố Bắc Kinh.

Nơi thành thị hoa lệ ấy có những tòa nhà cao tầng, có những luồng xe cộ đông đúc mà Cố Lan San chưa từng nhìn thấy, thậm chí còn có những khu biệt thự đẹp đẽ vô ngần.

Ngôi biệt thự xinh đẹp trước mắt chính là nhà mới của cô.

Một căn biệt thự ba tầng, cửa sổ làm bằng kính phản chiếu ánh sáng chói mắt.

Cố Lan San được hai người kia đưa vào trong. Phòng khách rất lớn, một người đàn ông và một người phụ nữ trung niên đang ngồi trên ghế sô pha. Hai người mang cô vào nhà gọi họ là, “Ông Cố, bà Cố.”

Bà Cố đeo vòng vàng nhẫn bạc, chỗ nào cũng có kim cương lóe sáng, khiến Cố Lan San nhìn đến chói mắt. Không biết qua bao lâu, bà ta Dieenndkdan/leeequhydonnn mới dịu dàn nói một câu, “Từ nay về sau, con là con gái của nhà họ Cố, tên là Cố Lan San.”
— QUẢNG CÁO —