Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 290: Còn có thể hèn hạ hơn chút nữa được không? (30)



Editor: Lovenoo1510

Anh mới ý thức được mình rốt cuộc nói những gì, cả người hóa đá một trận, sau đó trên khuôn mặt tuấn dật không tự chủ được mà phiếm hồng, có một vẻ đẹp tĩnh lặng không nói lên lời, Cố Lan San nhìn thấy có chút mất hồn, Thịnh Thế hơi hơi ngượng ngùng.

Ánh mắt anh nhẹ nhàng phiêu lãng khắp xung quanh, phát hiện Cố Lan San vẫn nhìn mình chằm chằm, trong lòng anh thấy vừa kỳ cục, vừa lúng túng, nên anh giả bộ như không có chuyện gì, ung dung bình tĩnh đứng lên, hắng giọng một cái, hướng tới Cố Lan San mặt không đỏ thở không mạnh nói: “Thời gian không còn sớm, tôi đi làm đây.”

Nói xong Thịnh Thế cũng không đợi Cố Lan San có phản ứng liền xoay người bước chân cứng ngắc nhanh chóng về phía cửa phòng ngủ rời đi.

Cố Lan San ngây ngô nhìn bóng lưng Thịnh Thế biến mất, cô trầm tư một hồi lâu mới mím môi, nở nụ cười nhàn nhạt.

Thì ra là……. Nhị Thập cũng biết xấu hổ, cũng biết ngượng ngùng nha………… Thế mà cô vẫn luôn không để ý đến!

*********************

Thịnh Thế đi từ phòng ngủ ra, vẻ mặt có thể dùng từ rạng rỡ để hình dung.

Nhưng người giúp việc lúc ở bữa sáng cũng ngửi được trên người anh tản mát ra hởi thở nguy hiểm. bây giờ nhìn thấy anh từ trên lầu khoan thai bước xuống bậc thang, họ lập tức tránh được thì tránh, chỉ sợ không cẩn thận trở thành nơi trút giận của anh.

Có người giúp việc vội chạy trốn làm rơi khăn lau trên sàn nhà.

Thịnh Thế thấy cảnh tượng này, vì tâm tình đang tốt nên nói một câu: “Chao ôi, khăn lau của ngươi rơi kìa!”

Người giúp việc làm rơi khăn lau dừng bước, đưa lưng về phía Thịnh Thế, vẻ mặt muốn than khóc, lần này xong rồi, ngàn tránh vạn tránh vẫn không thể tránh, người giúp việc chần chờ xoay người lại, không dám nhìn Thịnh Thế, chỉ cúi gằm đầu, luôn luôn đề phòng bị Thịnh Thế quát, vội vàng chạy tới trước khăn lau, người giúp việc còn chưa kịp khom người nhặt thì thấy có người giành trước một bước giúp cô ta nhặt lên.

Người này mặc tây trang đi giày da, trong biệt thự này mặc như vậy chỉ có một người là Thịnh Thế, người giúp việc lập tức không dám thở mạnh, giọng nói run rẩy kêu một câu: “Ngài Thịnh.”

Thịnh Thế cầm khăn lau đặt vào tay người giúp việc, rồi rút khăn giấy ở một bên ra, xoa xao tay của mình, ném vào trong thùng rác, mặt tươi cười đi ra ngoài cửa.

Người giúp việc đang cầm khăn lau hoàn toàn cứng ngắc đứng trong phòng khách.

Thịnh Thế ra khỏi phòng, người giúp việc gặp anh liền đứng từ xa lên tiếng chào hỏi: “Ngài Thịnh.”

Thịnh Thế hướng về phía người giúp việc chào hỏi gật đầu một cái, tặng cho người đó một nụ cười mỉm, và kèm thêm một câu: “Tốt!”

Sau đó làm một nhóm người giúp việc chấn động đến trợn mắt há mồm, tâm tình anh rất tốt để lại một đống rối tinh rối mù lên xe, từ từ vặn chìa khóa, đạp chân ga, không chút hoang mang lái xe ra khỏi biệt thự.

Thịnh Thế lái xe đến dưới bãi đậu xe của công ty, xe dừng hẳn thì thấy hộp quà tinh xảo mà Cố Lan San đưa cho, sau đó cầm lên tay, nhìn chằm chằm vào hộp quà suy đoán xem quà tặng là cái gì, anh suy nghĩ rất nhiều nhưng cuối cùng vẫn còn nghi vấn, sau đó cầm hộp quà trong tay, mặt mày hồng hào, tinh thần sảng khoái đi vào công ty, lúc anh từ phòng khách dành cho nhân viên tầng một vào thang máy, vẻ mặt anh quả thật có thể dùng từ hớn hở ra mặt để hình dung, dẫn tới các cô gái trong tầng đại sảnh đều lộ ra vẻ mặt si mê, bàn luận xôn xao ông về ông chủ của mình có phải đã tóm được công trình lớn hay không!

Thư ký Thịnh Thế ở trước bàn đã nhận được tin tức anh đến công ty,
— QUẢNG CÁO —