"Anh Thịnh, phần hợp tác này chúng ta cứ như vậy mà định nhé? Chia đôi! Anh cứ ngồi yên đó chờ nhận lợi nhuận thôi!" Lưu Chí Cường kính Thịnh Thế một ly rượu, khách khí nói.
Thịnh Thế bưng ly rượu lên, giơ giơ, uống một hơi cạn sạch, chỉ là gật đầu một cái, không nói gì.
Hạ Phồn Hoa và Quý Lưu Niên đều ở đây.
Hạ Phồn Hoa ngậm một điếu thuốc, nghe nói như thế, liền liếc mắt quan sát Thịnh Thế một chút, sau đó mở miệng cười nói: "Tứ thiếu mới nhất của thủ đô xuất hiện rồi, Nhị Thập, sắp xếp theo giá trị con người, cậu nói xem sao cậu lại không có chứ!"
Tô Kiều Kiều đặc biệt quan tâm chọn món ăn cho Thịnh Thế, đưa đến khoé miệng Thịnh Thế, Thịnh Thế nghiêng đầu há mồm nuốt vào.
Quý Lưu Niên bưng ly rượu chậm rãi lắc lư hai cái, cười châm biếm mở miệng nói: "Tứ thiếu của thủ đô sao có thể có Nhị Thập, nếu đề cử chọn Tứ mỹ nhân, dám chắc Nhị Thập trúng tuyển."
Tiếng nói của Quý Lưu Niên vừa dứt, liền rước lấy một ánh mắt hàm chứa cảnh cáo của Thịnh Thế.
"Cậu chán sống rồi à!" Hạ Phồn Hoa lập tức chỉ vào Quý Lưu Niên hả hê cười to: "Nhị Thập ghét nhất người khác nói cậu ấy là mỹ nhân!"
Vẫn tựa vào bên cạnh Thịnh Thế, Tô Kiều Kiều khéo léo nhu thuận nâng mắt, cẩn thận quan sát Thịnh Thế một cái.
Ngồi trong một nhóm người ở đây, rõ ràng thân phận anh hiển hách, tuy nhiên lại không có bất kỳ dáng vẻ đứng đắn nào, nhất định duy trì tư thế phong độ nhanh nhẹn, từng cử động cực kỳ kín kẽ.
Rất dễ nhận thấy, anh đang cố ý duy trì khiêm tốn.
Sắc mặt của anh có chút nhạt nhẽo, đường cong hoàn mỹ của chiếc cằm giờ phút này đang kéo chặt khuôn mặt có chút lạnh cứng, toàn thân tản ra hơi thở người rảnh rỗi chớ quấy rầy, nhưng tất cả những thứ này đều không ảnh hưởng đến sự tuấn mỹ của anh.
Đó là một loại tuấn mỹ độc nhất.
Đôi mắt sáng, sóng mũi cao, hình dáng lập thể, vóc người hoàn mỹ, khí chất cao quý.
Anh đến nơi nào, liền có thể tạo phong cảnh hồn nhiên của nơi đó thành chói mắt, làm cho người ta trong phút chốc dừng chân trầm ngâm, quên thở, quên tồn tại.
Chói mắt và khiêm tốn, từ ngữ hai thái cực, lại trình diễn trên người đàn ông này vô cùng thần kỳ.
Tô Kiều Kiều nhìn có chút mất hồn, quả thật dung mạo của Thịnh Thế rất xuất sắc, tuy nhiên nó không phải là kiểu đẹp của xinh đẹp.
Trong lúc Tô Kiều Kiều đang nghi ngờ, Quý Lưu Niên lại mở miệng, giải quyết nỗi băn khoăn: "Lúc Tiểu học và Trung học cơ sở, dáng dấp của Nhị Thập trắng trắng mềm mềm, mi thanh mục tú, giống hệt như một cô gái, lúc ấy mấy người chúng tôi nói giỡn đều gọi cậu ấy là người đẹp, sau đó trưởng thành, da cũng đen đi một chút, cũng không còn hơi thở giống phụ nữ nữa, chỉ là thật sự rất muốn chọn ra tứ mỹ nhân của thủ đô, Nhị Thập có chọn hay không không quan trọng, nhà cậu ấy nhất định có thể đưa ra một người."
"Cố Lan San sao?" Vẫn trầm mặc không nói gì, Lưu Chí Cường chợt mở miệng chen vào một câu.
Tô Kiều Kiều nghe thấy tên Cố Lan San, lập tức dựng lỗ tai lên.
Khi cô ta và Thịnh Thế quen nhau, Thịnh Thế chỉ cho cô ta một điều kiện, chính là không cho phép trêu chọc Cố Lan San.
Sau đó, cô ta phí nhiều công sức tức mới biết được, Cố Lan San chính là vợ của Thịnh Thế.
Cho tới nay cô ta đều muốn nhìn thấy Cố Lan San, nhưng không chỉ không nhìn thấy, mà ngay cả một chút tin tức về Cố Lan San cũng không tìm hiểu được.
Thịnh Thế vẫn trầm mặc chợt ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về phía Lưu Chí Cường.
Hạ Phồn Hoa không nghĩ tới thế nhưng nơi này sẽ có người biết Cố Lan San, lập tức thuận miệng hỏi: "Cậu quên Lan San?"
Thịnh Thế giống như vô tình ngồi một bên, lúc nghe nói như vậy, ngón tay nắm chặt ly rượu trong tay.
"Tôi biết cô ấy, nhưng cô ấy không biết tôi. Trước kia chúng tôi học chung một trường." Lưu Chí Cường thành thật trả lời.