Đoạt Huyết

Chương 10: Đạm Nhã Đình (Hạ)



"Quân trở lại, vì sao không nhìn thiếp."

Nhìn như Ôn Chu Hân đang cùng những câu chữ khắc bên động khẩu kia thầm thì. Có đôi chút giống như nàng đang cùng chính mình trần thuật. Lại không khác gì nàng đang cùng Du Tử Dạ truy vấn. Dáng vẻ vô vàn ủy khuất, thập phần ỷ lại này của Ôn Chu Hân duy nhất chỉ có trước mặt một mình vị này tiểu lang quân Du Tử Dạ mới hiển hiện ra.

Khi Ôn Chu Hân quay lại nhìn thấy đôi con ngươi màu hổ phách chất chứa tâm tình không thể nói thành lời. Sắc mặt không đổi chỉ vì muốn che lấp tâm tư trùng trùng, điệp điệp giằng co. Nàng chỉ có thể buông nhẹ tiếng thở dài, người này luôn biết cách làm đau lòng nàng. Tháo xuống mạn che mặt, giương lên nụ cười khuynh đảo chúng sinh, khó khăn trấn an lòng mình, lại không dễ kéo về hồn phách người trước mặt. Không nhận thì không nhận, ta bồi ngươi liền hảo.

Tiểu nữ hài năm xưa, đã biến hóa thành tiểu mỹ nhân trước mắt, đôi mắt phượng huyền sắc không ngừng xao động lòng người, cánh mũi thanh tao cao ngạo hơn thế nhân, đôi môi hồng sắc vừa hé mở ngay lập tức chúng sinh liền đảo điên. Dung nhan nàng như họa, lại không phải là họa. Nếu thật là họa, vì sao Du Tử Dạ họa nhiều năm như vậy lại không họa được dáng vẻ tuyệt sắc của nàng.

- ----------------------------

Vào sinh thần lần thứ sáu của Lạc Vương Du Tử Dạ, Uyên Đế hạ chiếu ngự ban quốc yến, thiếp mời từ Vĩnh Quốc lần lượt phân tán đưa đến các nước lân cận phía bắc có Kha Quốc, Ly Quốc, phía đông có Chu Quốc, phía nam có Đại Hạ. Suốt năm ngày năm đêm bãi miễn thượng triều, không bàn quốc sự, yến tiệc ca múa không ngừng nghỉ. Quan viên khắp nơi nối đuôi nhau, lũ lượt kéo về tề tựu Đông Đô Hoàng cung, hướng Lạc Vương dâng lên vô vàn lễ vật trân quý. Dân chúng nhà nhà hoan hỉ kết hoa ngũ sắc. treo đèn lồng đỏ. Đông Đô năm đó bách tính an cư, dân chúng lạc nghiệp, cảnh tượng phồn hoa một mảnh.

Uyên Đế thiết yến đãi chư thần tại Minh Đăng điện, nơi đây thường chỉ được dùng để thiết yến vào những dịp lễ tiết quan trọng như đại điển đăng cơ của hoàng đế, lễ chúc thọ, mừng năm mới... Minh Đăng điện là một trong những nơi xa hoa bậc nhất trong Hoàng cung Đông Đô lúc bấy giờ, chỉ xếp sau Thái Bảo điện của hoàng đế. Nói đến Minh Đăng điện, xa hoa không nằm ở bên ngoài lợp ngói lưu ly, bên trong trạm trỗ giác vàng, mà đáng nhắc đến nhất phải là thềm bạch ngọc.

Nếu lấy Minh Đăng điện làm trung tâm, từ bốn cửa đông tây nam bắc của Minh Đăng điện nhìn ra bên ngoài sẽ là bốn cảnh tượng hoàn toàn khác biệt, tương ứng lần lượt là Tùng Lâm Viên, Trúc Diệp Viên, Cúc Hoa Viên, Mai Chi Viên. Tất cả các lối dẫn vào các khu vườn này đều được lót bằng bạch ngọc.

Khi màn đêm buông xuống bao trùm khắp mọi ngóc ngách nơi cung cấm, thì tại Minh Đăng điện cứ cách mười bước chân lại thắp sáng một đôi minh đăng dọc theo hai bên lối đi bạch ngọc, sáng rực cả một góc trời.

Người đến Minh Đăng điện, không ít thì nhiều đều sẽ quên mất lối về, chính vì vậy trong dân gian mới câu lưu truyền như thế này:

"Lỡ chân lạc bước Minh Đăng điện,

Lầm chân bước lạc bạch ngọc thềm.

Bạch ngọc lối dẫn trì chân bước,

Minh đăng dẫn lối vẫn lầm lạc."

Lạc Vương gia Du Tử Dạ tại Minh Đăng điện chống chọi qua hai ngày yến tiệc đã lực bất tòng tâm. Định Vương gia cùng Định Vương phi cùng không khá hơn là mấy. Vừa đúng thời điểm đó, Định Vương nhận được cấp báo từ Đông Doanh, đêm ngày thứ hai Định Vương cùng Định Vương phi đã phải dẹp đường hồi phủ.

Nhi tử là nhân vật chính của quốc yến không thể vắng mặt, phu phụ bọn họ chỉ đành lưu lại một mình Du Tử Dạ trong cung cấm. Vào lúc xế chiều ngày thứ ba của yến tiệc, nhân vật chính Lạc Vương gia Du Tử Dạ cũng đã trốn mất biệt.

Phía tây Minh Đăng điện, bên trong Trúc Diệp Viên có một nhánh sông Vận Thủy chảy qua êm đềm, theo tháng năm đọng lại một hồ nước tĩnh lặng. Qua các đời tiên đế, từ trên mặt hồ mọc lên hòn giả sơn bất động với thời gian.

Khi ánh mặt trời tà tà ngả về tây, chiếu vào bên trong hòn giả sơn, phả lên gương mặt búng ra sữa của tiểu hài tử đang ngủ say sưa, vô thức đưa lên bàn tay vẫn còn óng ánh nước đường đo đỏ của mứt quả quệt qua chỗ gương mặt nơi bị ánh chiều tà chiếu đến. Mơ hồ có chiếc bóng thuộc về một bàn tay non nớt phủ lên gương mặt tiểu hài tử, che đi ánh nắng đang dần dần chiếu đến đôi mi dài thanh tú. Cho đến khi ánh sáng hoàn toàn bị đêm tối hòa tan, ánh trăng tròn vằng vặc lặng lẽ trèo lên nơi cao cao trên bầu trời, Du Tử Dạ mới từ trong cơn say ngủ tỉnh giấc. Mở ra đôi con ngươi màu hổ phách, Du Tử Dạ liền bắt gặp tiểu nữ hài một thân váy áo thanh thủy sắc, ngồi dưới ánh trăng bàn bạc, quay đầu nhin về phía Du Tử Dạ.

"Rốt cuộc cũng chịu tỉnh? Không nghĩ ngươi một thân cẩm bào đai ngọc lại có thể màn trời chiếu đất ngủ một mạch liền hai canh giờ.", tiểu nữ hài chớp động đôi con ngươi huyền sắc tựa như đang đánh giá tiểu hài tử trước mặt.

"Tiểu cung nữ, ngươi thật to gan. Dám vô lễ với bản vương.", Du Tử Dạ bị tiểu hài tử nói có chút xấu hổ, chỉ đành đem vương quyền ra áp bức người. Nếu không phải quốc yến ròng rã ba ngày không được nghỉ ngơi tốt, Du Tử Dạ như thế nào sẽ trốn tới nơi này làm bạn với Chu Công a.

"Ai nói ngươi ta là tiểu cung nữ. Ta là...", tiểu nữ hài chưa kịp nói hết câu đã bị bàn tay dính đầy mứt quả của Du Tử Dạ chặn lấy, ra dấu để nàng giữ im lặng, có người đến. Tiểu nữ hài sao có thể dễ dàng thuận theo một tiểu hài tử nhỏ tuổi hơn mình, tinh nghịch nhe răng cắn lấy bàn tay đô đô thịt đang bịt lấy miệng mình, vô tình nếm được vị ngọt của mứt quả còn lưu lại. Du Tử Dạ ăn đau buông ra tay, tự mình cắn chặt hàm răng để không phát ra thanh âm. Đôi mắt màu hổ phách cau chặt, mười phần cảnh cáo chạm tới đôi con ngươi màu huyền sắc phảng phất mang mười phần tiếu ý. Bất giác tiểu nữ hài giương lên nụ cười rạng rỡ động lòng người đối diện.

- ----------------------------

Giá như không có những chuyện xảy ra sau đó, không có những biến cố xảy ra năm đó... Nhưng không phải tất cả đến cùng đều đã xảy ra sao, chúng ta cùng nhau đều không có năng lực có thể vãn hồi. Một đời này e rằng không có biện pháp. Thật sự không có biện pháp. Những chuyện đã qua, cùng không cần nhắc lại.

Du Tử Dạ lắc đầu bất lực, từ trong ký ức hoàn hồn thì Ôn Chu Hân đã đi vào bên trong Đạm Nhã Đình ung dung ngồi xuống. Du Tử Dạ cũng không nhiều lời nối gót theo chân nàng. Trà trên bàn đều đã nguội lạnh, Ôn Chu Hân tẩy qua trà cụ, khêu lên ngọn lửa trên bếp lò, đun sôi ấm nước, thành thục lưu loát pha một ấm trà mới. Nàng rót vào một chén ngào ngạt hương khí, đưa đến trước mặt Du Tử Dạ, một chén nàng tự rót cho chính mình. Đưa tay thủ thế mời Du Tử Dạ ẩm trà, Ôn Chu Hân lại nâng lên chén của nàng lặng im thưởng trà.

Lục sắc ánh vàng, nhiệt khí vừa phải, hương khí không quá nồng, vị vừa đúng với sở thích của nàng. Từ đầu đến cuối trọn một vị đắng chát, ẩn chút vị ngọt khó phân biệt, lại không thể nào nhầm lẫn, đủ thanh thuần, nhưng chưa đủ để thoát tục, cũng không cần phải thoát tục. Đã là tục nhân, nhục thân lưu nơi phàm tục, tâm trí dù thoát tục, suy cho cùng cũng không thể thoát khỏi nhục thân, hà tất vọng tưởng.

"Trà này hương vị thật khác biệt, trước đây ta chưa từng ẩm qua. Mạng phép thỉnh giáo tỷ tỷ danh trà cùng xuất xứ.", Du Tử Dạ từng ẩm qua vô số danh trà, trong đó có không ít loại trà thượng hạng hàng năm từ khắp nới tiến cống, nhưng hương vị này đây là lần đầu tiên Du Tử Dạ nếm qua.

"Viên Ẩm trà, xuất từ Chu Quốc. Là chữ viên trong đoàn viên. Loại trà này ở Chu Quốc chỉ có hoàng tộc mới có đặc quyền hưởng dụng. Chu Quốc cùng Vĩnh Quốc nhiều năm bất hòa, không giao thoa, cũng không thông thương. Tiểu lang quân chưa từng nếm qua vị này trà cũng là điều dễ hiểu.", Ôn Chu Hân đạm nhạt giải thích.

"A nương ta nhiều năm ly khai Chu Quốc, vẫn luôn nhớ mãi không quên hương vị của Viên Ẩm trà. A nương tại Ôn gia, vẫn luôn tìm đọc rất nhiều văn thư từ Chu Quốc viết về Viên Ẩm trà, từ cách gieo trồng, chăm sóc cây trà, đến thu hoạch lá, phơi lá trà, cùng trà kỹ. Phụ thân ta không đành lòng a nương tưởng nhớ cố hương, đã tặng nàng cả một sơn trang, nơi đây chỉ chuyên dùng để trồng Viên Ẩm trà. Từ sau khi a nương ta qua đời, sơn trang này truyền đến tay ta, Viên Ẩm trà chính là hương vị ngươi vừa nếm qua. Có thể đã bất đồng cùng quá khứ, nhưng những gì vốn dĩ vẫn giữ được vẹn nguyên.", Ôn Chu Hân nhìn thấy người đối diện trầm ngâm, chén trà trong tay xoay vòng khuấy đảo. Thầm nghĩ hôm nay nàng chuẩn bị loại trà này có phải chưa suy tính chu toàn.

"Bàn cờ bên trong động khẩu kia, tiểu lang quân đã từng xem qua chưa. Chẳng hay tiểu nữ có thể thỉnh giáo cao kiến của tiểu lang quân.", Ôn Chu Hân chủ động xoay chuyển đề tài, nàng không muốn làm người trước mặt vì chuyện của mẫu thân nàng mà khiến y phải khó xử.

"Cờ là ta hạ, nếu bản...thân có cao kiến, ta cũng không cần phải hạ cờ, cầu kỳ ngộ a.", Du Tử Dạ mặt không đổi sắc, thẳng thắn thừa nhận. Du Tử Dạ không muốn nói dối vị trước mặt này.

Nhanh như vậy liền nhận, không đánh liền tự khai. Du Tử Dạ như vậy, Ôn Chu Hân có chút trở tay không kịp. Nàng đã soạn sẵn bảy lần bảy bốn mươi chín kế, định sẵn sẽ cùng người trước mặt phân cao thấp nếu như y không thừa nhận, như bây giờ hoàn toàn không có chỗ để dùng a. Bàn cờ thì ngươi khảng khái nhận, riêng ta thì ngươi nhất quyết không nhận. Thật tức chết người khác mà. Ôn Chu Hân trong lòng đã âm thầm chữi qua Du Tử Dạ bao nhiêu lượt, đến nàng cũng không đếm nổi nữa.

Cho đến khi Ôn Chu Hân nhìn đến một bàn điểm tâm trước mặt đều hết sạch vương vãi chút vụn bánh, còn sót lại duy nhất một viên mứt quả cuối cùng, nàng mới ít nhiều nguôi ngoai. Một bàn điểm tâm này là nàng dụng tâm đích thân vì người mà chuẩn bị. Vị này lại chẳng thay đổi, vẫn luôn thích đồ ngọt. Phàm là thứ vị này càng thích, sẽ càng để lại đến sau cùng, đơn giản đến dễ đoán. Nàng có thể đoán được nhưng chưa chắc có thể nắm bắt được.

Du Tử Dạ nhìn thấy người đối diện hết nhìn mình rồi nhìn bàn điểm tâm trước mặt. Nàng khi nãy nghẹn khuất không nói nên lời, giờ đã đổi thành chết lặng. Nghĩ đến chính mình vừa thanh lý sạch sẽ điểm tâm trên bàn, mà nàng thì chưa từng động qua. Trong lòng Du Tử Dạ có chút chột dạ, trên bàn chỉ còn lại duy nhất một viên mứt quả, dủ là món bản thân ưa thích cũng đành phải hi sinh thôi. Nghĩ như thế nào thì liền làm như vậy, những ngón tay trái như ngọc kẹp lấy viên mứt quả cuối cùng trên bàn, phóng đến bên cánh môi của Ôn Chu Hân, khi vừa chạm đến liền dừng lại.

Ôn Chu Hân bị hành động bất ngờ của Du Tử Dạ khiến cho mặt đỏ, tai hồng. Đôi con ngươi huyền sắc có chút hoảng loạn ngước nhìn đôi con ngươi màu hổ phách đang kề cận thật gần, nửa thân người đối diện đang đổ hướng về phía nàng. Người này luôn như vậy không có đạo lý, không thể nói đạo lý, bá đạo không cho người khác có cơ hội cự tuyệt, nàng cũng chưa hề muốn cự tuyệt y. Trong lúc quẫn bách, Ôn Chu Hân hé mở đôi môi ngậm lấy mứt quả trong tay Du Tử Dạ, rồi thật nhanh đóng lại cánh môi. Ôn Chu Hân lúc này thật không khác gì đang vụng trộm, chậm một chút thì lo sợ sẽ bỏ lỡ, không nhanh lại sợ bị người bắt gặp. Nên không những phải nhanh mà còn phải thật nhanh, chính vì quá nhanh nên hàm răng trắng sữa, thẳng tắp của nàng không biết vô tình hay cố ý cắn trúng những ngón tay của Du Tử Dạ.

Bị ăn đau Du Tử Dạ vội rút lại tay, chu mỏ phồng má cố gắng thổi khí cũng không mấy hiệu quả. Trên ngón tay còn đọng lại chút mứt quả, dính dính thật không dễ chịu, nhưng ngon ngọt như vậy, thật đáng tiếc. Du Tử Dạ bất giác đưa tay lên miệng nếm qua một lượt, sẵn tiện làm diụ cơn đau.

"Ngươi... vô lại.", nhìn thấy Du Tử Dạ cử chị, Ôn Chu Hân mặt đỏ hơn mứt quả, tức giận mắng người.

"Vô lễ. Ngươi dám mắng bản vương.", Du Tử Dạ cũng ủy khuất một bụng. Ta chỉ uy nàng ăn mứt quả, nàng như thế nào không nói lý lẽ. Không những cắn người còn mắng người a.

"Từ cổ chí kim, người không biết không có tội.", lại dám cùng nàng xưng bản vương, ngươi hảo.

"Vậy để hôm nay bản vương nói cho ngươi biết. Bản vương là đương kim vương gia Lạc Vương. Họ Du tên Tử Dạ, Tử trong tử sắc, Dạ trong minh dạ. Còn ngươi.", không phải nàng không biết, là nàng biết rõ lại cố tình không muốn hỏi đến.

"Tiểu nữ họ Ôn tên Chu Hân, Chu trong chu toàn, Hân trong hân hoan. Báikiến vương gia.".
— QUẢNG CÁO —