Đoạt Thế Tranh Thiên

Chương 31: 31





Hắc y nhân Nhập Đạo Cảnh nọ đang lúc tròng mắt đầy thoả mãn, nghe đến một đám người léo nhéo hỏi, bực bội ra mặt trừng mắt quát kèm thêm ít khí lực tạo một tầng âm ba:
- Các ngươi nghe không hiểu lời ta?
Toàn bộ Vệ bào run rẩy, một tên lấy hết dũng khí khom lưng cung kính:
- Bọn ta trẻ người hiểu biết ít kính mong tiền bối nói rõ.
Hắc y cau mày, hắn rõ ràng đám này hiểu ý tứ còn dám hỗn xược muốn nghe tận miệng hắn.

Khiến hắn muốn vung tay chụp chết tên vừa hỏi.

Nhưng lúc mấy đầu ngón tay vừa động, hắc y đồng cấp khác tựa biết rõ tính tình đồng bọn nóng nảy dễ làm hỏng kế hoạch liền cười ha hả, nghiêm giọng quát:
- Các ngươi đã phạm cường giả đáng lý không được phép còn sống, nể mặt ngũ Gia cho các ngươi cơ hội diệt sát đám tán tu kia, liền có thể bảo mệnh.
Vệ bào nhìn nhau lắc đầu bi thảm mấy lượt, từng người lên tiếng ngữ điệu đối nghịch tựa hồi đáp hắc y, nhưng động thái lại giống tự lẩm bẩm thì đúng hơn.
- Tiền bối ngươi đây là đùa giỡn, bọn ta sao có thể ra tay làm việc này.
- Làm theo ý ngươi, ra được khỏi đây cũng không sống nổi với cao tầng Bang.
- Đây không phải mượn đao giết người, qua cầu rút ván sao?
- Âm độc, quá âm độc..
Nhiều Vệ bào đã nhận định hoàn cảnh, lúc này giết tán tu có sống được thêm cũng chỉ mấy canh giờ.

Đây là sát quy không thể phạm, cao tầng Bang sẽ thanh trừ bọn hắn, nếu thoát được sau đó bỏ trốn càng không thể, quê hương bọn hắn nơi này, gia quyến ở đây, tương lai hậu bối của bọn hắn đều ở đây, có thể trốn đi đâu.
Chưa nói làm ra việc kia còn mang danh xấu về Gia Tộc, có may mắn thoát chết cũng không sống được yên ổn.


Ngược lại lúc này kiên cường làm tròn nhiệm vụ, bảo hộ tán tu thoát nguy cảnh, dù bỏ mạng hoặc trọng thương đi ra cũng mang về mặt mũi, còn có phần thưởng hậu hĩnh, đặc biệt là gia quyến được hương thân chú trọng.
Lược tính tới lui, bọn hắn đã biết nên chọn gì, vài kẻ tròng mắt thoáng ngoan liệt cứng giọng nói:
- Tiền bối, ngươi đừng ỷ mạnh hiếp yếu..
- Các ngươi bịt kín mặt mũi, giả thần giả quỷ.

Bản lĩnh thì để lại danh tính, ngũ Gia sẽ báo thù cho bọn ta.
Toàn trường lông tóc dựng đứng đảo mắt tìm kẻ vừa nói vì lời của hắn rõ ràng là kích thích địch nhân lo được lo mất giết toàn bộ diệt khẩu.
Hắc y Nhập Đạo Cảnh ban đầu, dường như cũng đã nghĩ đến, xuất lực đánh xuống một chưởng đem cuồng phong phạm vi dặm rưỡi gào thét, cây cối rung lắc mạnh mẽ “Rạp..

Rạp..

xạt..Xạt..

vù VÙ..vù..”
Lực đạo chấn lui toàn bộ Vệ bào, bức bọn hắn phun máu lảo đảo té ngã.
Chưởng lực còn chưa tán, hắc y đã gầm lên:
- Đừng tưởng ta không thể giết sạch các ngươi, hiện tại cho thêm cơ hội, giết hết tán tu các ngươi có thể tự do rời đi.

- Cửu đầu, Thập đầu nơi này giao lại cho các ngươi.
Lời hắn dứt, hai cái hắc y bay ra giám sát đám người bên dưới.


Cả nhóm còn lại vun vút bay vào trong rừng sâu.
Cùng lúc đó bầu trời bên ngoài Cốc động của đám Hàn Phi, mây đen kéo đến, huyết vụ tạo thành một đám hai mươi trượng lơ lửng giữa hư không.

Từ bên trong phát ra tiếng gầm gừ của yêu thú, sau một thoáng hùng oai, tiếng thú ngữ tầm vóc thiếu phụ vang vọng:
- Nha đầu, còn không mau đi ra thành khẩn chịu tội? Thời khắc này chính là điểm cuối của ngươi.
Song song giọng điệu, một đầu Huyết Điểu to năm thước sải cánh sáu trượng, từ trong sương vụ bay ra, lượn lòng vòng bên trên Cốc động phát ra uy áp Địa Thú thất giai sơ kì.
Đám Hắc Miêu tụ lại một chỗ, cảnh giác gầm gừ đầy ắp chiến ý.
Huyết Điểu đảo mắt tìm kiếm, lại quát:
- Nha đầu, mau ngoan ngoãn lăn ra đây, lão nương ta cũng không ỷ lớn hiếp nhỏ, miễn cưỡng có thể cho ngươi một đường bảo mệnh.
Hắc Miêu đầu đàn nhịn không nổi quát lớn:
- Tiểu tà Kê nhà ngươi, lần trước chịu thiệt còn chưa đủ sao? Lại còn dám vác xác tới đây xin đòn?
Huyết Điểu chưa nhìn thấy Huyết Hồ nên không do dự chửi rủa:
- Nha đầu, ta xem trọng ngươi rồi, bản thân tự lo không nổi lại điều đến mấy trăm thú tộc, con cháu thủ hộ, đây là muốn bước lên xác con cháu mà cầm cự hơi thở sao?
Hắc Miêu điên cuồng chửi mắng:
- Tiểu tà Kê có bản lĩnh thì xuống cùng đại gia một trận hả hê, ngươi nấp trên đó la hét cái gì!
Huyết Điểu dửng dưng bay lượn thêm mấy vòng híp mắt xem thường Hắc Miêu, lại hướng vào động quát:
- Nha đầu nhát chết nhà ngươi là ngươi thách thức ta đồ sát đám tiểu bối bên dưới sao?
- Ngươi còn không lăn ra tự trói thân xin tội ta cũng không ngại Tổ Huấn gì!

Dứt lời, Huyết Điểu há miệng phun ra sáu bảy lôi cầu, một nửa hướng đám Hắc Miêu một nửa còn lại hướng mười cái Địa Thú nhị giai đánh đến.
Tộc quy của Yêu Tộc, hai bên tranh đấu có thể diệt thuộc hạ thân tín của đối phương, không được tuỳ ý tàn sát tiểu thú.
Hắc Miêu thủ lĩnh gầm lên:
“Không ổn!”
Thân thể phóng lớn đón lấy lôi cầu gần nhất, đám Hắc Miêu còn lại vung trảo chống đỡ bảo vệ mười cái Địa Thú nhị giai.
Hắc Miêu thủ lĩnh trên thân đã có vài chỗ bị lôi cầu đánh qua cháy sém, tạo vết tích nhỏ, hắn tức giận điên cuồng quát mắng:
- Tà kê, cái loại vô sỉ nhà ngươi có ngon thì xuống đây đấu với ta, bản đại gia cùng ngươi không chết không thôi!
Ngữ khí Huyết Điểu cười cợt, muốn nói thêm gì nhưng trong huyết vụ lại có tiếng thú ngữ trầm trầm vọng đến:
- A Điểu, chớ đùa nghịch nữa.

Nhanh chóng bắt nha đầu phản loạn đến, nơi này cận địa Nhân Tộc nên tránh đêm dài lắm mộng.
Mãi lúc này đám Hắc Miêu mới phát giác bên trong huyết vụ còn có kẻ khác.
Huyết vụ hạ xuống, trên phiến đá lớn dần lộ ra mười một cái thân thú, năm Huyết Lang băng hàn trước đó từng đến, bốn Hổ Miêu tứ giai, một Thanh Hồ tam giai.
Uy mãnh nhất là trung tâm, một đầu Hắc Hổ cao ba trượng, trên lưng có hai cánh nhỏ như mới mọc ra, đuôi chẻ ba nhánh có hoả nhiệt tản mác, đầy có cái sừng chia thành bảy khía.

Một con Hắc Hổ Địa Thú thất giai hậu kì.
Hắc Hổ nói đến Huyết Điểu:
- A Điểu, như ngươi nói, Tiểu Hồ kia chắc chắn đang dưỡng thương.

Ngươi vào nắm lấy nha đầu đó, đem đến ta trị tội.
Huyết Điểu cẩn tuân, lao thẳng vào cửa Cốc động:
Bên trong Cốc động, Huyết Hồ mở mắt, cung kính chào đón Hàn Phi, tam vị Hoả cầu bắn ra hướng Ngũ long cùng Huyết Điểu, Huyết Hồ lao vút ra ngoài.
Ngũ Lang cảm ứng nguy hiểm, buông ra ngũ Miêu lui về phía sau, Huyết Điểu bị Hoả Cầu đẩy ngược ra, lảo đảo trên không quát lớn:

“Đáng chết!” miệng không ngừng phun lôi cầu về cửa động,
Huyết Hồ vừa ra lăng không một trảo nhẹ nhàng hóa giải công kích của Huyết Điểu.
Liếc đến Thanh Hồ, lại nhìn Hắc Hổ nói:
- Đường đường là một thất giai yêu lão lại xuống tay với một tiểu bối làm vật uy hiếp, ngươi còn có tự tôn của Yêu Tộc không?
Hắc Hổ nhíu mày, nắm lấy Thanh Hồ ném đến Huyết Hồ nói:
- Trả ngươi, ta xem các ngươi lấy bản lĩnh gì thoát khỏi nơi này.
Huyết Hồ đón lấy Thanh Hồ xoa đầu, đưa đến bọn Hắc Miêu lại hướng Hắc Hổ nói:
- Có bản lĩnh gì tự ngươi đến xem, không phải sẽ rõ ư?
Hắc hổ gầm lên phát ra oai lực chấn nhiếp, lại cười ha hả:
- Ngươi còn chưa đủ tư cách, A Điểu ngươi lên!
Huyết Điểu bộc phát uy áp huyết mạch thất giai sơ kì, Lôi cầu dày đặc tụ ra hơn trăm quả một đường đánh xuống.
Huyết Hồ bộc phát khí thế lục giai đỉnh chỉ kém nửa bước thất giai, tam vị hoả cầu kết thành ấn phóng lớn hai mươi trượng phá bỏ xiềng xích huyết mạch từ Huyết Điểu, ầm ầm xông đến.
Toàn trường bỡ ngỡ, Hắc Hổ nghi hoặc:
⁃ Sao ta có cảm giác huyết mạch Huyết Hồ kia bộc phát còn thuần khiết hơn ta.
Đôi mắt tỏ sát cơ, Hắc Hổ quyết đoán:
⁃ Dù vậy tính về thực lực tuyệt đối không thể đối đầu với ta, nhiêu đó còn chưa đủ, ta phải bắt lại nghiên cứu, không chừng ăn ả sẽ tăng không ít đại bổ.
Cũng vào lúc này, nhóm hắc y nhân tiến vào vành đai phòng thủ bên ngoài, đối mặt với gần hai trăm Địa Thú nhất giai hậu kì, hai vạn Phàm Thú.

Hai mươi Luyện Thể Cảnh đỉnh, hai mươi Luyện Khí Cảnh, hai Nhập Đạo Cảnh, bên Thú bên Người lao vào chém giết lẫn nhau.
Hắc Hồ đang ẩn nấp trị thương gần đó nhìn thấy con cháu tộc thú bị nhân loại cường giả thảm
sát, từ trong hốc mắt toát ra một tia chiến ý tang thương.
Hắc Hồ ẩn ẩn vung trảo đoạt mạng vài tên Luyện Khí Cảnh, Luyện Thể Cảnh..


— QUẢNG CÁO —