Độc Bộ Thiên Hạ: Đặc Công Thần Y Tiểu Thú Phi

Chương 47: Ghen (2)



"Lục Vương gia chờ một chút, đã có người đi bẩm báo." Mỗi thị nữ trong phủ Thái tử đều là người rất thận trọng. Cũng không trực tiếp trả lời vấn đề mà Quý Vân Hạo đã hỏi.

Quý Vân Hạo hơi mỉm cười, trong khi tiếp nhận chén trà thì đụng chạm một chút vào tay thị nữ kia. Cổ tay vừa lật, một hạt châu mượt mà đã đặt ở lòng bàn tay thị nữ, dịu dàng nói: "Đa tạ cô nương, cô nương có một trái tim thuần khiết và rất ấm áp, bổn vương thực sự ngưỡng mộ ngươi."

Thị nữ hơi sửng sốt, mặt đỏ lên.

Diện mạo của Quý Vân Hạo rất tuấn mỹ, thời điểm khẽ cười đôi mắt quá câu hồn, khiến trái tim thiếu nữ như nàng đập mạnh liên hồi. Nàng lặng yên thu hồi tay nhỏ, hạt châu trong lòng bàn tay đã kín đáo được chuyển vào bên trong tay áo.

"Điện hạ cùng vị cô nương mới tới đang ở tẩm cung, chắc là rất nhanh sẽ tới đây." Thị nữ bồi thêm một câu.

Ngón tay Quý Vân Hạo nắm chặt chung trà! Thái tử ca ca của hắn cư nhiên an bài Ninh Tuyết Mạch đến tẩm cung?!

Vì cái gì?

Thái tử ca ca của hắn rốt cuộc đang muốn làm gì?!

Trong lòng hắn càng không được tự nhiên hơn, giống như đang đứng trên đống lửa, giống như đang ngồi trên đống than, hận không thể lập tức đứng dậy vọt tới tẩm cung Quý Vân Hoàng!

Ngay khi hắn đang đứng ngồi không yên ở nơi này, tiếng bước chân không nặng không nhẹ vang lên: "Lão Lục, ngươi sao lại tự mình tới đây?"

Quý Vân Hoàng hiện thân, tiếp tục tiến đến.

Quý Vân Hạo đứng dậy hành lễ: "Tam ca."

Quý Vân Hoàng xua tay: "Không cần những nghi thức xã giao đó, ngươi giao giải dược cho thị vệ của ta là được, ngươi cần gì phải tự mình đi một chuyến?"

"Là tiểu đệ khiến nàng bị thương, vì không đành lòng, cho nên muốn đến xem, nàng thế nào rồi?"

"Còn có thể thế nào? Roi kia của ngươi sau khi đả thương người sẽ có hiệu quả gì, không phải là ngươi không biết. Lão Lục, không phải ta đang trách ngươi, đối với một tiểu nữ hài, ngươi cũng có thể xuống tay cay độc như vậy!"

"Tiểu đệ lúc ấy bị nàng làm cho tức giận, nhất thời khó thở -- tiểu đệ biết sai rồi." Quý Vân Hạo cúi đầu.

Đả Hồn Tiên kia của hắn chính là một kiện pháp khí, là một trong năm binh khí đứng đầu ở Trường Không quốc, không những đả thương thân thể, còn có thể đả thương linh hồn, có thể khiến người đau đớn đến nỗi giống như linh hồn bị xé toạc trong khi vẫn còn đang sống.

Tính tình của Quý Vân Hạo cũng không tốt lắm, roi này của hắn không biết đã đả thương bao nhiêu người chống lại hắn. Hắn thường đợi đám người kia bị tra tấn đến nỗi giống như chết đi sống lại và không thể chịu đựng được nữa, sau đó mới căn cứ vào thái độ của người nọ mà quyết định có đưa giải dược hay không.

Người kiêu ngạo khó thuần, sau khi bị hắn quất một lần, cũng sẽ vâng lời nghe hắn sai bảo --

Bởi vì nếu như lại khiến hắn tức giận lần nữa, khi bị hắn quất lần thứ hai, cơn đau sẽ càng dữ dội hơn, và thời gian cũng sẽ kéo dài hơn --

Đương nhiên, cũng có loại cứng đầu không muốn nhượng bộ hắn, vì thế, bọn họ chỉ có thể chịu đựng cái chết vì đau đớn......

Hắn quất Ninh Tuyết Mạch ở trà lâu, thứ nhất là muốn giáo huấn nàng, thứ hai cũng là muốn khiến nàng hoàn toàn cúi đầu xưng thần với hắn, hắn nói gì nghe nấy --

Nếu sau này nàng có thể nghe lời hắn, hắn cũng có thể thu nàng làm thị thiếp.

Ban đầu hắn ước gì đá được nữ hài tử này thật xa, đừng tiếp tục dây dưa với hắn. Nhưng hiện tại lại không muốn nàng rơi vào trong tay người khác, nở rộ ở bên người người khác......

Tính toán của hắn không sai, điều khiến hắn không nghĩ tới chính là, sẽ đụng tới Quý Vân Hoàng ở nơi đó. Càng không nghĩ tới, đường đường là Thái tử gia cư nhiên sẽ đích thân ôm người ra ngoài! Điều này càng khiến cho hắn có một loại cảm giác nguy cơ --

Quý Vân Hoàng khẽ liếc mắt nhìn hắn, thu hết ở trong mắt những tâm tư nho nhỏ này của hắn, cũng lười vạch trần hắn. Duỗi tay ra và nói: "Đưa giải dược cho ta."

Quý Vân Hoàng trông rất tao nhã, khí thế lại cường đại. Quý Vân Hạo không dám làm trái, chỉ đành phải móc ra một cái bình sứ, vẫn chưa từ bỏ hy vọng: "Cách sử dụng dược này có chút đặc biệt, không bằng để tiểu đệ tự mình đích thân bôi dược cho nàng?"
— QUẢNG CÁO —