Bầu trời phía trên Trường Trung Học Số 1 trong xanh nắng đẹp, những đám mây lớn lững lờ trên không trung, tựa như những chiếc kẹo bông xinh đẹp.
Trên sân khấu có người đang nói chuyện.
Giọng thiếu niên trong trẻo, tiếng phổ thông tiêu chuẩn, chầm chầm tựa như gió, như bản cao cấp của ASMR(*).
(*)ASMR: ASMR là viết tắt của từ Autonomous Sensory Meridian Response, có thể tạm dịch là “Phản ứng cực khoái độc lập”. Cụm từ này chỉ phản ứng rùng mình ở đầu hoặc cổ sau khi tiếp nhận một số các kích thích như những âm thanh êm ả hoặc âm thanh lặp lại tuần hoàn.
“Rất vinh dự vì được đại diện cho trường tham gia cuộc thi đua lần này và giành được giải nhất, tại đây em xin được cảm ơn nhà trường và các thầy cô...”
Giọng điệu lười biếng, sàn sạt, như nước biển tràn lên bờ cát khi thủy triều dâng, không trung trở nên ướt đẫm.
Tống Huỳnh không nhịn được bật cười. Anh nói có vẻ không hề nghiêm túc, cực kỳ qua loa lấy lệ.
Bỗng nhiên microphone “bụp” một tiếng rồi bật ra một giọng nói bén nhọn.
“Vị bạn học này, có thể nói cho tôi biết cậu đang cười cái gì không?” Chàng trai hơi nâng cằm lên, gió thổi tung tóc của anh, bướng bỉnh mà khoa trương.
Tất cả các giáo viên và bạn học nhìn chằm chằm vào Tống Huỳnh, cô bị dọa sợ, chớp mắt chỉ vào chính mình: “Tôi?”
Khuôn mặt góc cạnh của thiếu niên rõ ràng có hơi mơ hồ, vẻ mặt anh bướng bỉnh: “Nhưng mà, vì sao cậu lại mặc đồ ngủ đến trường?”
Đồ ngủ gì cơ?
Tống Huỳnh ngơ ngẩn cúi đầu nhìn, cô thực sự mặc một chiếc váy ngủ tơ tằm, chân trần để lộ ra bên ngoài.
Thiếu niên còn đang cười.
Đám mây trên đầu đột nhiên rơi xuống, thật sự biến thành kẹo bông gòn, mềm như bông, nhẹ tênh che ở trên người Tống Huỳnh, dính cô lại, ngọt lịm.
Trời đất quay cuồng, cô thấy Lục Thiệu Tu đi về phía cô, duỗi bàn tay to và thon dài ra, muốn kéo cô lên.
Tống Huỳnh mở to mắt.
Không có kẹo bông gòn, không có Lục Thiệu Tu, chỉ có đồng hồ báo thức thôi thúc nô lệ tư bản thức dậy làm việc.
Cô ngồi dậy từ trên giường, ổn định lại vài giây, nhắm mắt hoàn thành quá trình đánh răng, rửa mặt và dưỡng da. Bữa sáng mua trên ứng dụng đã được giao đến cửa nhà.
Tống Huỳnh đặt bữa sáng ở trên bàn, ăn được một nửa, cô nhận được điện thoại của Trác Nhất Thiến.
“Tối nay không đi làm nhỉ? Ra ngoài dạo phố với tớ.”
Đại tiểu thư Trác vẫn luôn nói chuyện với cái giọng điệu này, không hề kiêng nể gì cả.
Tống Huỳnh cắn một miếng sủi cảo tôm: “Không đi làm nhưng phải tăng ca, không đi được.”
“Không phải chứ, hôm nay chính là Chủ nhật, cái đồ chết tiệt Đỗ Thịnh An đó sao lại không làm người?”
Tống Huỳnh gật đầu tán thành: “Anh ta không làm người từ rất lâu rồi.”
Đỗ Thịnh An là cậu chủ nhỏ nhà họ Đỗ, hiện giữ chức sếp tổng của Vạn Thịnh Entertainment. Sếp của cô, đúng chuẩn ăn chơi trác táng.
Vạn Thịnh Entertainment là một trong số những sản nghiệp thuộc tập đoàn nhà họ Đỗ, một công ty giải trí, Đỗ Gia Bang cũng không quá coi trọng, xem như ném một món đồ chơi cho anh ta chơi.
Cái tên Đỗ Thịnh An này cũng cực kỳ không đáng tin cậy, thật sự coi Vạn Thịnh Entertainment như một món đồ chơi mà chơi, học hỏi một tuần, làm việc hai tiếng, sau đó lập tức lâm vào trạng thái uể oải, ai gọi anh ta đi làm việc, anh ta có thể tự sát ngay tại chỗ.
Tống Huỳnh làm thư ký của anh ta, phát hiện anh ta chỉ là một đứa nhóc, luôn thích những thứ đồ chơi mới mẻ.
Mà lúc này đây, anh ta muốn Tống Huỳnh nhanh chóng lấy ra một cái loa HIFI bản ký tên số lượng có hạn của Kinoshita Shozo.
Đỗ Thịnh An nói không kiếm được loa, anh ta sẽ không đến làm việc.
...Làm một con nô lệ tư bản, Tống Huỳnh khổ quá mà.
Toàn thế giới có được cái loa bản ký tên này chỉ có năm vị, trong đó ba vị là người nước ngoài, không có bất cứ phương thức liên hệ nào.
Còn lại hai người, một người là đối thủ làm ăn với nhà họ Đỗ, xưa nay bất hòa.
Một vị khác là Lục Thiệu Tu, chủ tịch trẻ tuổi của tập đoàn ô tô, tác phong siêng năng, doanh nhân trẻ tuổi kiệt xuất, không lẫn vào vòng tròn của thế hệ thứ hai, nghe nói rất coi thường loại công tử bột viết không hay, nắm cày không thạo như Đỗ Thịnh An...
Tuần trước Tống Huỳnh đến tập đoàn Lục Thành tìm Lục Thiệu Tu. Người đàn ông anh tuấn, trang nghiêm ngồi ở ghế sau xe, cửa sổ xe hạ xuống một nửa, anh hờ hững lắc đầu: “Không bán.”
Ngày hôm qua cô lại đi một lần nữa, vẫn thất bại, lần này ngay cả mặt cũng không thấy.
Trở về, cô lập tức mơ thấy anh, thiếu niên hăng hái năm ấy trưởng thành lột xác, càng không ai bì nổi, càng kiêu ngạo.
Cô tưởng rằng tốt nghiệp cấp 3 đồng nghĩa với việc vĩnh biệt, không bao giờ gặp lại, thật không ngờ ban ngày gặp, trong mơ còn gặp, đây chắc chắn là ông trời đang trêu đùa cô.
Tất cả đều trách người sếp phá của vô lương tâm kia, Tống Huỳnh đã mắng anh ta 250 lần ở trong lòng.
Nhưng mà mắng thì mắng, nô lệ tư bản không có quyền kén chọn công việc, cô quyết định thử lại một lần.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Lần này nếu như tớ ra trận chưa thắng thân đã chết(*), tớ sẽ đi làm công cho cậu.” Tống Huỳnh nói đùa với Trác Nhất Thiến.
(*)ra trận chưa thắng thân đã chết: câu thơ trích từ bài “Thục tướng” của Đỗ Phủ
Trác Nhất Thiến hỏi: “Cậu muốn làm gì?”
Tống Huỳnh đẩy bữa sáng đã ăn xong sang một bên, đi tới trước gương trang điểm: “Đêm nay Lục Thiệu Tu sẽ đến một buổi bán đấu giá từ thiện, tớ đi tìm anh ấy.”
Bên kia dừng một chút, âm thanh rõ ràng cẩn thận hơn: “Tớ với tên họ Lục kia từng tiếp xúc với nhau, tác phong khá cứng rắn, khó chơi.”
Năm phút tiếp theo, đại tiểu thư Trác Nhất Thiến với linh hồn một diễn viên hài độc thoại kể trong điện thoại sinh động như thật. Sao nữ hạng ba nào đó ăn vạ ở cửa khách sạn bị Lục Thiệu Tu từ chối nên sau đó mua chuộc truyền thông lớn vô lương tâm tự tung tin đồn. Ngày hôm sau, Lục Thiệu Tu trực tiếp khiến sao nữ và người bên truyền thông cùng nhau cút khỏi giới.
Sau đó anh còn bình thản mà thốt ra một lời nói: Ai còn nghĩ đến việc thăm dò giới hạn của tôi, bất cứ lúc nào cũng chào đón.
“Khó chơi thì khó chơi thôi.” Tống Huỳnh thoa cho mình một lớp son môi, màu hồng nude, phối hợp với phấn má màu quả hạnh(*), vừa nhẹ nhàng tự nhiên lại hào phóng. Cô nói với vẻ dửng dưng: “Tớ cũng không chơi anh ấy.”
(*) Minh họa:
Lời nói to gan đột ngột của cô làm Trác Nhất Thiến cười nghiêng ngả: “Vậy Lục Thiệu Tu kia là tên mù, tiếc cho gương mặt này của tiểu tiên nữ Huỳnh Huỳnh nhà chúng ta.”
Tống Huỳnh bật cười.
Trác Nhất Thiến giống như fan nhan sắc siêu cấp thiểu não của cô, hở ra là tung lời nịnh hót, cô nghe đến sắp tê rần.
“Nhớ kỹ, quân địch hết sức ngoan cố, chuyển biến tốt thì nhận, đừng hiếu chiến. Phải tránh đổ máu, thường xuyên nhắc nhở bản thân, anh ta là một tên nam thẳng mắt mù, tim chột, lòng cuồng sự nghiệp, chúng ta đừng cương ngạnh đó.”
“...”
Không có thời gian tám nhảm cùng bạn thân, Tống Huỳnh dùng tốc độ không đến mười phút để trang điểm xong, vừa kịp thời gian ra ngoài.
Làm việc hơn hai năm ở công ty giải trí ít nhiều cũng có chút mối quan hệ, ngày hôm qua Tống Huỳnh đã nhận được tin Lục Thiệu Tu cũng sẽ tham dự tiệc tối.
Bốn giờ chiều anh bay về từ thành phố Lạc, tạm thời ở lại khách sạn quốc tế Phỉ Lệ nơi tổ chức tiệc tối, ngay cả số phòng cô còn biết.
Tống Huỳnh không định đi theo đến phòng anh để làm phiền, cô chỉ tính đợi ở bãi đỗ xe của khách sạn, biết đâu có thể tranh thủ vài phút.
-
Phố Lâm An nằm trong khu người giàu của thành phố Lạc, tấc đất tấc vàng, bình thường trên đường lớn các loại siêu xe khắp mọi nơi. Hôm nay lượng siêu xe cực kỳ quá mức, cảnh sát giao thông mặc đồng phục đang duy trì trật tự giao thông, phía trước chật như nêm cối.
Đã 5 giờ 10 phút, từ sân bay đến phố Lâm An, có lẽ cũng sắp đến rồi.
Tống Huỳnh bảo tài xế đậu xe vào lề, chỉ có một con phố, cô chạy tới còn nhanh hơn lái xe.
Cửa chính khách sạn Phỉ Lệ được bảo vệ chặt chẽ, loại tiệc tối này, đội ngũ nhân viên đã bắt đầu thức đêm chuẩn bị từ một tuần trước. Tống Huỳnh mang thẻ công tác đã chuẩn bị tốt từ trước, vào bằng cửa bên.
Dọc đường không có trở ngại, cô vào thang máy xuống bãi đỗ xe.
Cửa thang máy mở ra, một cái đầu tóc màu hồng vụt ra, nhắm mắt nhắm mũi, suýt chút nữa đâm vào người Tống Huỳnh.
“Đội hậu cần! Vừa kịp lúc!” Tóc hồng ngạc nhiên mừng rỡ bắt lấy Tống Huỳnh, dứt khoát đưa bộ âu phục trong tay cho cô: “Giúp tôi giao nó đến 4601, vô cùng khẩn cấp!”
Mặt Tống Huỳnh đầy dấu chấm hỏi.
Hello? Chúng ta quen biết sao?
“Quần áo của sếp lớn vừa bị làm bẩn, tổng biên tập bảo tôi giao bộ cao cấp này lên cho anh ấy thay, hai sao nữ vì một cái váy lấp lánh mà bóc mẽ nhau, tôi phải nhanh chóng đi giải cứu.” Tóc hồng chắp hai tay trước ngực: “Năn nỉ cô đó!”
Cô cúi đầu liếc nhìn bảng hiệu công tác, mặt trên viết ba chữ to “Đội Hậu Cần”.
Thì ra là như vậy, chị gái nhỏ tóc hồng này coi cô là nhân viên công tác.
“Nhưng tôi...” Tống Huỳnh vốn muốn nói lực bất tòng tâm, lại tưởng tượng, sếp lớn tầng 46?
Vừa rồi ở trên đường kẹt xe nán lại một chút, ô tô của Lục Thiệu Tu có lẽ đã đến rồi, anh ở tầng 46.
“Sếp lớn mà cô nói tới là ai?”
Người đã đi được vài bước xa, chỉ nghe thấy tiếng cô ấy: “Sếp Lục đó...”
Tống Huỳnh cảm thấy bản thân có hơi ngốc.
Hiển nhiên Lục Thiệu Tu đã đến khách sạn, hơn nữa còn ở trong phòng.
Trợ lý của anh tận tâm và có trách nhiệm, chắc chắn giữ cửa một tấc cũng không rời, sẽ không cho người không có quan hệ đi vào.
Có bộ âu phục này trong tay, ít nhất cô có thể đi đến trước mặt trợ lý của anh. Có thể nắm lấy cơ hội nói chuyện trực tiếp với Lục Thiệu Tu hay không, chỉ có thể tới đâu tính tới đó.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Sắc mặt Tống Huỳnh bình tĩnh, trong lòng xem như đã nhẹ nhõm được một nửa.
Hôm nay ra trận bất lợi, lần trước Lục Thiệu Tu từ chối dứt khoát đến như vậy, đợi lát nữa gặp không biết nói như thế nào mới có thể thuyết phục anh...
Cô đứng ở thang máy, trong lòng thoáng mờ mịt.
Thời cấp 3, ngay cả một câu cô cũng chưa từng nói với anh, khi đó trên bảng xếp hạng thành tích, Lục Thiệu Tu luôn ở vị trí trên cô.
Không ngờ lần đầu tiên tiếp xúc trực tiếp đã bị từ chối dứt khoát, anh hoàn toàn không nhận ra cô.
Cũng đúng, ai sẽ nhớ “kẻ bại tướng” dưới tay mình chứ?
Cười gượng.
Một bộ âu phục quý ông màu đen được ủi thẳng tắp, có mùi tuyết tùng lạnh lẽo nhàn nhạt, ánh đèn chiếu vào mặt trên, có thể thấy được ánh sáng sang trọng kín đáo, trông rất cao cấp.
Tống Huỳnh nghĩ đến dáng vẻ mặc bộ quần áo này trên người của người đàn ông kia, chắc chắn nó sẽ khiến anh có vẻ càng cao không với tới được.
Ngày xưa khi anh mặc đồng phục cũng thế, cà vạt buộc lỏng lẻo, bởi vì dáng người cao, quần đồng phục luôn bị ngắn, lộ ra cổ chân thon nhưng chắc khỏe. Nam sinh trong trường luôn có người bắt chước cách mặc của anh, nhưng không có ai mặc ra được dáng vẻ lành lạnh mà ngang ngạnh của anh.
Hiện tại đổi thành âu phục, vẫn là tồn tại ngoài tầm với.
“Ting” một tiếng, thang máy đã đến.
Tống Huỳnh mới vừa bước một chân ra, chợt nghe thấy có người nói chuyện.
“Xin lỗi, cô Trần, sếp Lục đang họp, bây giờ không gặp ai cả, lời cô nói tôi sẽ giúp cô chuyển tới sếp.”
Đây là giọng của trợ lý Từ, giọng điệu lạnh lùng, hệt như sếp của anh ấy.
“Vài phút cũng không được sao? Tôi chỉ muốn nói lời xin lỗi với anh Lục, tôi sợ chó, vừa rồi con chó kia không cẩn thận lao ra, cà phê bị đổ không làm phỏng anh ấy chứ?”
Người trước mặt trợ lý Từ mặc một bộ lễ phục phức tạp hoa lệ nhà D, đôi khuyên tai lóng lánh đong đưa, dáng người xinh đẹp, giọng nói dịu dàng.
Ở trong đầu Tống Huỳnh tự động tưởng tượng ra một hình ảnh yêu kiều, mềm mại, đáng yêu.
Người phụ nữ thoáng nghiêng mặt, không ngờ lại là Trần An Ni.
Cô nàng là diễn viên điện ảnh, ảnh hậu giải Kim Đỉnh, đi theo con đường đẹp quyến rũ lạnh lùng, phong cách chanh chua to gan, hồi còn trẻ từng có một ít tin đồn không tốt. Sau đó cô nàng đổi sang công ty điện ảnh, nhận mấy cái kịch bản tốt, từ đây trở mình, có chút địa vị ở trong giới.
Trần An Ni và Đỗ Thịnh An đã từng quen nhau một thời gian, khi chia tay, cô nàng môi đỏ rực, mạnh mẽ cho Đỗ Thịnh An một cái tát, bị paparazzi chụp lén, chiếm đóng bảng hot search khoảng chừng ba ngày.
Không phải nhân vật dễ chọc.
Khi yêu đương Đỗ Thịnh An, Tống Huỳnh cũng chưa từng thấy dáng vẻ dịu dàng như vậy của cô nàng, không biết cô nàng và Lục Thiệu Tu có quan hệ gì...
Tống Huỳnh ho khẽ, cắt ngang cuộc đối thoại của người ở cửa.
Trần An Ni quay đầu lại thấy cô, trên mặt hiện lên một tia xấu hổ: “Đã lâu không gặp thư ký Tống, cô cũng đến tìm anh Lục?”
Tống Huỳnh gật đầu với cô nàng, không lạnh nhạt cũng không cố tình thân thiện, cô nhấc bộ âu phục trong tay lên, nhìn trợ lý Từ: “Giúp biên tập viên trang phục giao quần áo lên đây cho sếp Lục.”
“Cảm ơn, giao cho tôi là được rồi.” Trợ lý Từ nhận ra cô, hai ngày trước vì chuyện cái loa đi tìm Lục Thiệu Tu, bị từ chối rất dứt khoát, không biết lúc này lại đang có ý định gì.
Một lúc tiếp đón tận hai “rắc rối”, trợ lý Từ hơi đề phòng, chặn trước cửa.
Cửa mở ra, không nhìn rõ tình hình bên trong, thấy trợ lý Từ sắp muốn đóng cửa lại, Tống Huỳnh sốt ruột buột miệng thốt ra: “Tôi có chút việc tìm sếp Lục, khi nào anh ấy...”
Không đợi trợ lý Từ nói chuyện, Trần An Ni lại mở miệng trước.
Cô nàng hừ lạnh một tiếng, lười biếng vén tóc, liếc xéo Tống Huỳnh không mang cao gót nên thấp hơn cô nàng nửa cái đầu: “Sếp Lục bận rộn, ngay cả tôi cũng không gặp, làm sao rảnh để gặp cô?”
Nói xong lười ở lại, cô nàng xoay người rời đi, khá dứt khoát.
Lời của trợ lý Từ bị cô nàng nói hết, anh ấy lịch sự nhìn Tống Huỳnh với vẻ hờ hững, ý là “Sao cô còn chưa nhanh chóng cút đi?”
Tống Huỳnh hơi mím môi.
Không được, đã đến trước cửa, không thể cứ rời đi như vậy.
Ít ra phải thử một lần nữa.
Cô có một tính toán trong lòng, cố ý cao giọng: “Biên tập viên nói, phải đợi sếp Lục thử quần áo xong, nếu kích cỡ không vừa còn có thể sửa… ”
Trên mặt trợ lý Từ hiện lên một tia xấu hổ: “Xin cô nói nhỏ thôi, không cần...”
Trong cánh cửa phía sau, một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên.
“Để cô ấy vào.”
Tống Huỳnh ngơ ngác, bóng dáng vô cùng quyến rũ phía trước cũng dừng lại, mang theo sự thù địch quay đầu nhìn cô, ngay cả trợ lý Từ quen bình tĩnh điềm đạm cũng thoáng ngẩn người.
Anh ấy cho rằng bản thân nghe nhầm, thấp giọng xác nhận với người bên trong: “Anh nói… để cô Tống vào?”
Tống Huỳnh hơi căng thẳng nuốt nước bọt.
Tiếng người ấy khẽ giương cao, dường như cảm thấy trợ lý Từ đang hỏi một câu không cần thiết: “Bằng không thì sao?”