Đến cả hai đứa nhóc bọn nó cũng không nể mặt, Lục Thiệu Tu sẽ ngoan ngoãn ăn sao?
Có khi nào anh sẽ cho rằng cô muốn hạ độc anh không?
Điều duy nhất đáng ăn mừng là, mấy ngày nay Lục Thiệu Tu đều rất bận, dường như còn muốn tham dự một diễn đàn tài chính, nhận phỏng vấn và nhiều việc khác, trong thời gian ngắn chắc chắn sẽ không đến đây.
Cô gửi cho anh một bức ảnh của Thiếu Tá vào buổi tối mỗi ngày.
Con trai ngốc ngày ngày ăn khỏe uống khỏe, gần đây Nữ Tước cũng không đánh nó, lông trở nên sáng bóng và mềm mịn, thoạt nhìn chính là một con chó xinh đẹp!
Gần đây, tập đoàn nhà họ Đỗ liên tiếp xảy ra hai chuyện lớn.
Đỗ Gia Bang đột nhiên ngất xỉu khi đang đánh golf, được đưa đi bệnh viện, nguyên nhân là bệnh tim tái phát, Đỗ Thịnh An vội vàng suốt đêm trở về từ nước ngoài, mấy ngày nay đều trông coi ở bệnh viện.
Sau khi truyền thông đưa tin về chuyện này, giá cổ phiếu của nhà họ Đỗ giảm nhẹ, tập đoàn đã kiểm soát tin tức nghiêm ngặt.
Biết nội tình, cũng chỉ có người nhà họ Đỗ và vài vị cấp cao với cổ đông của tập đoàn. Tống Huỳnh đến bệnh viện để đưa tài liệu cho Đỗ Thịnh An mới biết được tình hình không quá nghiêm trọng.
Người lớn tuổi khó tránh khỏi các loại bệnh tật, Đỗ Gia Bang khi còn trẻ phóng túng quá độ, bệnh tật ập đến khó chống đỡ, e rằng phải nằm mấy tháng ở bệnh viện.
Tống Huỳnh không tiếp xúc với Đỗ Gia Bang nhiều lắm, bản thân cũng không thích mấy ông già đời tư hỗn loạn kèm danh sách nợ tình dài như sớ, ngày ông ta nhập viện, có vài người phụ nữ trang điểm quyến rũ, dẫn con đến thăm hỏi, nhưng đều bị ngăn ở ngoài.
Nhớ lại lời nói của Lục Thiệu Tu, cô vẫn cảm thấy nhìn mà phát hoảng, Đỗ Thịnh An sửng sốt nửa ngày, chỉ nói ra một câu “Mẹ kiếp”, chắc hẳn tam quan đã bị đảo lộn rất lớn.
Đỗ Thịnh Lâm thì ngược lại, dáng vẻ bình tĩnh, xem ra trong lòng đã hiểu rõ.
So với anh ta, chỉ số thông minh của sếp nhà mình thật sự có chút không đủ nhìn.
Tống Huỳnh và Đỗ Thịnh Lâm không quen thân lắm, lần gần nhất gặp mặt là ở club của anh ta.
Ký tên xong, Tống Huỳnh vội vàng đi vào thang máy chạy về công ty. Cửa thang máy chuẩn bị đóng lại thì đột nhiên mở ra, Đỗ Thịnh Lâm bước vào.
Anh ta mỉm cười với cô, Tống Huỳnh gật đầu, dịch sang bên cạnh một chút.
“Vất vả cho cô rồi, còn phải chạy đến bệnh viện.” Đỗ Thịnh Lâm nhẹ nhàng nói.
“Không vất vả, trách nhiệm công việc.”
“Dạo này làm việc thế nào?” Đỗ Thịnh Lâm hỏi: “Có thích ứng được với nhịp độ làm việc của Phó tổng giám đốc Trương không?”
Tống Huỳnh khẽ nhíu mày: “Vẫn ổn, trước khi Phó tổng giám đốc đến, nhịp độ của công ty cũng rất nhanh, không có gì khác biệt.”
Rốt cuộc người này là quan tâm chân thành, hay là cố tình chế nhạo? Ý của lời này chẳng phải là nói, trước khi Phó tổng giám đốc Trương nhảy dù, công ty bọn họ chính là năm bè bảy mối không hề có trật tự ư?
Xuống đến tầng sáu, một số bệnh nhân và người nhà chợt ùa vào, còn có người đẩy xe lăn, không gian lập tức trở nên chật chội.
Tống Huỳnh không thể không đứng gọn lại cùng với Đỗ Thịnh Lâm, mặt anh ta hướng về phía cô, chóp mũi cô gần như đụng vào cà vạt của anh ta.
Trên người anh ta xịt nước hoa gì đó, thơm thì thơm, nhưng Tống Huỳnh ngửi không quen, cô thích loại trên người Lục Thiệu Tu hơn, mùi bọt cạo râu thoang thoảng, sạch sẽ mát mẻ, không có quá mức dư thừa để che đậy mùi hormone khỏe mạnh của đàn ông.
Nghĩ đến đây, mặt cô hơi đỏ lên, vẻ mặt hơi xấu hổ.
Tống Huỳnh vô ý, không biết vẻ mặt của cô đã rơi vào trong mắt Đỗ Thịnh Lâm, anh ta cúi đầu nhìn cô, hai má hồng hồng, lông mi rũ xuống, biểu cảm thẹn thùng bẽn lẽn lại đáng yêu, anh ta ngẩn người một lát, hơi mỉm cười.
Thang máy đã đến.
Mọi người đi ra ngoài, một cậu nhóc bên trái vội vàng xin ra, suýt chút nữa đụng vào người Tống Huỳnh, Đỗ Thịnh Lâm kịp thời níu được, dìu cô đến cạnh mình, tay anh ta đè ở trên vai cô.
“Xin lỗi xin lỗi, không đụng vào cô chứ?” Cậu nhóc xin lỗi.
Anh ta thu tay lại, vẫn là dáng vẻ ga lăng, khẽ hỏi: “Cần tôi đưa cô đến công ty không?”
Tống Huỳnh khách sáo cười: “Không cần, xe tôi đậu ở bên ngoài.”
Hai người tách ra ở cửa thang máy, Tống Huỳnh đi rất vội, không chú ý đến trợ lý Từ ở bên trái máy bán đồ uống.
Trợ ký Từ cầm một chai sữa chua, tay trái quấn băng vải, vẻ mặt ngờ vực:???
Vừa rồi hình như đã nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng đáng ngờ?
Con riêng nhà họ Đỗ đặt tay trên vai thư ký Tống, thư ký Tống còn cười ngọt ngào với anh ta?
Nói cho sếp Lục, hay là không nói cho sếp Lục, đây là một vấn đề nan giải.
-
Tống Huỳnh hoàn toàn không biết gì về việc cô bị trợ lý Từ tư duy trai thẳng hiểu lầm đã bắt quả tang tại trận cảnh cô đang ngoại tình, tan làm cô ung dung trở về nhà, cho hai bạn nhỏ ăn và xúc phân.
“Meo meo~” Nữ Tước nâng hai chân trước lên, vẻ mặt ngây thơ, làm nũng với Tống Huỳnh.
Với tiếng mèo cấp 10 của mình, Tống Huỳnh nhìn biểu cảm nhỏ của nó là biết ngay chắc chắn muốn đòi cô gì đó.
“Muốn cá khô nhỏ?”
“Meo~” Không đúng!
“Muốn đồ chơi nhỏ?”
“Meo!” Vẫn không đúng!
Tống Huỳnh bỗng nghĩ đến cái gì đó, xoay người lấy đồng hồ từ tủ đầu giường trong phòng ra, lắc lắc trước mặt mèo.
“Meoooooo!!”
Chính là cái này!
Bổn mèo muốn chơi cái này!
Đêm đó Lục Thiệu Tu để đồng hồ lại đây, Tống Huỳnh đương nhiên sẽ không thật sự đưa cho mèo chơi, cô cẩn thận cất đi, nghĩ sau này tìm cơ hội trả lại cho anh.
Tống Huỳnh phũ phàng từ chối nó: “Không được, cái này không thể, bán em đi chị cũng không thể đền nổi.”
Nữ Tước khó tin mở to đôi mắt.
Tại sao phải bán nó?
Cả mắt của mèo cũng có thể nhìn ra được, rõ ràng chỉ cần bán con sen cho ông lớn là có thể rồi!
Thiếu Tá chậm rãi dạo đến, thử thăm dò xoa cái đầu nhỏ của mèo.
Thấy nó không phản kháng, cũng không nổi khùng, lúc này mới đánh bạo thân mật dựa sát vào
“Gâu! Gâu gâu!”
Dịch lại là: Em gái mèo, kiên nhẫn một chút, chờ chủ nhân của anh thu phục chủ nhân của em, đồng hồ của chủ nhân đều cho em chơi!
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tống Huỳnh nghe không hiểu hai nhóc này huyên thuyên ám hiệu cái gì, cô ngồi xổm xuống, dùng camera làm đẹp để chụp ảnh cho hai đứa.
Mèo xinh đẹp như tiên, chó cao lớn mạnh mẽ.
Khi hai đứa không đánh nhau, trông có vẻ đặc biệt hài hòa, qua bộ lọc, chúng nổi bật lên như bức tranh bích họa.
Tống Huỳnh chỉnh lại màu sắc, hài lòng gửi cho Lục Thiệu Tu.
Thêm Wechat của anh chính là vì để gửi ảnh chụp của chó, cơ bản không có nội dung nói chuyện phiếm, vòng bạn bè của Lục Thiệu Tu chỉ có thể thấy được trong vòng ba ngày, không có ký tên, ảnh đại diện là một cánh cửa sổ được ánh mặt trời chiếu rọi, ống kính ngắm ngay vào một cây cây xương rồng bà gai góc.
Ừ, ảnh đại diện này cũng ăn khớp với hình tượng của anh.
Gai góc, không dễ tiếp cận, không thể chạm vào.
Thường ngày, Tống Huỳnh gửi ảnh qua, Lục Thiệu Tu gần như sẽ không trả lời, cùng lắm chỉ trả lời một cái cử chỉ OK.
Cao quý lạnh lùng.
Tống Huỳnh không trông chờ anh trả lời, buông điện thoại rồi đi tắm, khi quay ra đã qua gần một giờ.
Trên màn hình bất ngờ hiển thị ba tin nhắn đến từ Lục Thiệu Tu.
Lục: Tôi cảm thấy hình như chó của tôi hơi gầy đi, có phải cô không cho nó ăn thức ăn cho chó đúng không?
Mười phút qua đi.
Lục:?
Mười phút qua đi.
Lục: Nói chuyện.
Tổng cộng có ba tin nhắn, một cái dấu chấm than cũng không có.
Tống Huỳnh chợt cảm thấy đáng sợ, hơn nữa còn lĩnh hội ra ẩn ý từ cái dấu chấm hỏi kia “Ai cho cô lá gan dám không trả lời tin nhắn của tôi ngay lập tức?”...
Ngoài ra còn có một sự tức giận kìm nén không biết từ đâu mà đến.
Là ai chọc ông lớn này?
Ngón tay Tống Huỳnh gõ chữ rất nhanh: Sếp Lục, vừa rồi tôi đang tắm, không thấy tin nhắn.
Cô nhìn thoáng qua con chó mũm mĩm, tiếp tục gửi: Chó của anh lúc vừa đến nhà tôi cân nặng là 30kg, ngày hôm qua cân béo lên 4kg, tuyệt đối chỉ béo chứ không gầy.
Còn có một câu cô không dám nói.
Nếu không phải luôn bị Nữ Tước đuổi đánh khắp nhà, vô duyên vô cớ tăng thêm rất nhiều lượng hoạt động, có khi nó còn hơn thế này.
Qua vài phút, điện thoại vang lên.
Lục Thiêu Tu: Vậy chính là thừa cân rồi, dù sao cũng chắc chắn có vấn đề.
Tống Huỳnh:?
Anh học được tinh túy từ ông lão ăn vạ kia à?
Giận mà không dám nói gì, cô thầm phàn nàn vài câu trong lòng, nhanh tay gửi mấy cái tin cho Lục Thiệu Tu.
[Bảng so sánh cân nặng tiêu chuẩn của chó chăn cừu Đức]
[Mong các phụ huynh đừng lo lắng, không cần quá để ý đến cân nặng của con, cho con không gian tự do trưởng thành]
Lục Thiệu Tu khoan thai trả lời một câu: Mồm mép láu lỉnh.
Tống Huỳnh:?
Vừa rồi cô đâu có nói lời âu yếm với anh, thế nào mà đã mồm mép láu lỉnh rồi?
Có phải anh không qua được môn ngữ văn tiểu học không?
Không còn gì để đối thoại với người cố ý ăn vạ, Tống Huỳnh định gửi biểu tượng cảm xúc dễ thương để kết thúc cuộc trò chuyện.
Tống – Vua Biểu Tượng Cảm Xúc – Huỳnh đang chọn lựa biểu tượng cảm xúc lóa mắt trong Wechat.
Đầu tiên loại trừ giả vờ hài hước.
Loại trừ cả chó mèo, miễn cho anh lại lần nữa nhắc đến chủ đề về chó;
Cuối cùng loại trừ mấy cái có ý 18+...
Hình như không còn.
Tống Huỳnh nhìn đến một biểu tượng cảm xúc chữ viết, vốn định phóng to lên nhìn, ai ngờ vừa mới nhấn mở, nó đã tự động gửi đi.
Cả người cô đơ ra.
Biểu tượng cảm xúc hiển thị một chấm nhỏ màu đỏ với thông tin: “Chấm đỏ nhỏ chờ một anh chàng cao 1m85 tỏa nắng, đẹp trai, giọng nói ấm áp, gợi cảm chung thủy.”
Tống Huỳnh: Trời muốn giết tôi.jpg
Sao lại gửi cái này rồi!
Ôm lấy tâm tình sụp đổ, cô run rẩy xuống tay thu hồi tin nhắn, trước sau không vượt quá nửa phút.
Vẫn ổn vẫn ổn, chắc chắn Lục Thiệu Tu rất bận, căn bản không thấy được, chuyện sẽ không quá kinh khủng...
Giây tiếp theo, Lục Thiệu Tu trả lời: Không cần thu hồi, tôi thấy rồi.
... Bây giờ cô xin gia nhập nhóm đội quần còn kịp không?
Chuyện gì thế này? Anh không phải tổng tài à? Không cần phải trăm công nghìn việc suốt ngày suốt đêm, không phải đang mở họp thì chính là ngồi máy bay riêng đi công tác khắp thế giới hả? Sao còn có thời gian trả lời tin nhắn của tôi nhanh vậy?
Anh nhất định là một tổng tài giả!
Tống Huỳnh suy nghĩ, giả chết là vô dụng, cô quyết đoán trả lời: Xin lỗi sếp Lục, tôi trượt tay nhấn nhầm rồi, vốn định gửi cho người khác.
Lục Thiệu Tu: Còn muốn gửi cho người khác?
Giọng điệu chất vấn lên án này là sao vậy?
Càng nói càng sai, cô quyết định không trả lời lại, giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Cô tắt tiếng, đặt điện thoại úp ngược trên bàn trà, mắt không thấy tâm không phiền, yên tĩnh mà cảm nhận một chút cảm giác đội quần.
Đầu bên kia Wechat cũng im lặng.
Chơi một lúc với một lớn một nhỏ trên sofa, Tống Huỳnh mệt mỏi, trước khi sắp đi ngủ, cô liếc qua điện thoại.
Nửa giờ trước Lục Thiệu Tu trả lời: Cô đánh giá thế nào về Đỗ Thịnh Lâm?
Đang yên đang lành sao anh lại hỏi về người này?
Không đúng, câu hỏi này có bẫy.
Tống Huỳnh không thể nói xấu sau lưng người khác, nhưng cũng không muốn nâng kiệu cho đối thủ cạnh tranh, dứt khoát không trả lời.
Bên khác, là tin nhắn oanh tạc của Trác Nhất Thiến.
Là qian không phải là xi: Đang làm gì đó? Ra ngoài nào! Hôm nay dẫn cậu đi chơi trò chơi của người trưởng thành!
Là qian không phải là xi: Tớ thất tình rồi, cậu lại không thèm để ý đến tớ, còn nói chị em tốt?
Là qian không phải là xi: Tớ đi trước, gửi địa chỉ cho cậu, cho cậu thời gian trong vòng một giờ để đến đây.
Cái quái gì? Thất tình?
Tình cảm của Trác Nhất Thiến và chồng chưa cưới của cô ấy vẫn luôn tốt, Trần Tần dịu dàng săn sóc, có thể nói là bạn trai “hai mươi tư hiếu”(*) kiểu mẫu, bọn họ sẽ chia tay?
(*)Nguyên văn 二十四孝: Nhị Thập Tứ Hiếu. Đây là hai mươi bốn câu chuyện về các nhân vật lịch sử được Nho học xem là tấm gương đức độ về cách đối đãi với cha mẹ, đấng sinh thành và đấng nuôi dưỡng.
Phòng vip 8002 câu lạc bộ N’night.
Tống Huỳnh đến trễ mười phút, bị ấn vào sofa giống như một chú thỏ trắng nhỏ, vẻ mặt xấu hổ nhìn một loạt trai trẻ đứng trước mặt, xấu hổ đến mức tay và chân đều rụt lại.
Trác Nhất Thiến ôm một anh chàng trẻ trung đẹp trai, khí phách chỉ vào hàng trai đẹp kia, cầm microphone nhiệt tình bắt đầu thuyết trình:
“Không có gì hết! Chọn đi! Thích bao nhiêu thì chọn bấy nhiêu! Bắt đầu từ hai người!”
Tống Huỳnh cạn lời, cô ấy coi đây là mua cải trắng ở chợ rau à?
“Cảm ơn vì đã mời, không chọn, để bọn họ ra ngoài đi.” Vẻ mặt Tống Huỳnh không nỡ nhìn thẳng.
Trác Nhất Thiến một tay kéo Tống Huỳnh tới: “Chọn! Buộc phải chọn! Dựa vào cái gì mà chỉ có đàn ông có thể chơi? Phụ nữ chúng mình cũng có thể!”
Chuyện này nói ra thì kỳ lạ.
Hôm qua, chồng sắp cưới Trần Tần của cô ấy tham gia một buổi tiệc rượu, sau khi trở về uống đến bất tỉnh nhân sự, cổ áo sơ mi có dấu son môi, sau khi Trác Nhất Thiến nhìn thấy thì nổi điên ngay tại chỗ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trác Nhất Thiến tát lấy tát để vào mặt Trần Tần, tát hai cái, thu dọn đồ đạc bỏ chạy, vứt hết tất cả đồ Trần Tần đưa.
Không chỉ kiên quyết muốn chia tay, từ hôn, mà còn muốn “gậy ông đập lưng ông”.
… Thú thật, cũng oai phong đấy!
Nhưng tại sao muốn kéo cô vào? Cô chỉ muốn lặng lẽ hát vài bài hát, uống chút rượu, nói chút chuyện...
Đâu có ý định chơi vịt(*)!
(*)Vịt: Trai bao.
Nhưng cô hiểu con người Trác Nhất Thiến này, cô ấy mà bướng lên thì ai cũng không dám chối, đêm nay cô không theo cô ấy, xem như đừng mong bước ra khỏi cửa.
Tống Huỳnh nhắm mắt lại chỉ bừa một người.
Chàng trai mặc âu phục màu trắng nét mặt tươi cười ngồi vào bên trái Tống Huỳnh: “Xin chào, cảm ơn chị đã chọn em, muốn uống gì đó không?”
Tống Huỳnh liếc cậu ta, nhỏ giọng nói: “Không cần, cậu ngồi ở đây, đừng nói chuyện, tôi chỉ ứng phó cô ấy chút thôi.”
“Không được! Cần phải chọn cho tớ một người nữa!” Trác Nhất Thiến vừa tàn nhẫn vừa nói nhiều, xách Tống Huỳnh đứng trên sofa, từ trên cao nhìn xuống dàn trai trẻ giống như nữ hoàng chọn nam sủng vậy.
Chọn thì chọn.
Cùng lắm thì để thêm một người ngồi bên cạnh.
Tống Huỳnh đang định nhắm mắt chọn đại một người, chợt nghe thấy Trác Nhất Thiến nói: “Cậu nhìn xem người mặc đồ đen thứ hai bên trái, có phải có hơi giống Lục Thiệu Tu không?”
Hả?
Người thứ hai bên trái, dáng cao chân dài, nửa khuôn mặt chìm dưới ánh sáng mông lung mờ ảo, không quá rõ ràng, hình dáng loáng thoáng có nét giống Lục Thiệu Tu.
Tống Huỳnh lập tức vui vẻ: “Chọn anh ta!”
Nhóc con, ai bảo anh vô duyên vô cớ ăn vạ, ai bảo trước kia thời còn đi học anh thường xuyên cướp đi hạng nhất, ai bảo anh ngày nào cũng kiêu ngạo, còn xem thường ông chủ ngốc nghếch của cô!
Lục Thiệu Tu giả ngồi xuống, đến gần càng nhìn càng không giống, Tống Huỳnh theo thường lệ bảo cậu ta ngồi bên cạnh, một trái một phải, một người giúp rót rượu, một người giúp chọn nhạc.
Cô uống say lúc nào không hay, ôm Trác Nhất Thiến hát nghêu ngao bài tình ca đầy xót xa, hát mệt rồi thì dựa vào sofa nghỉ ngơi, ngửa mặt tán gẫu với Lục Thiệu Tu giả ở bên trái.
“Trông cậu có vẻ còn rất trẻ, mấy tuổi rồi?”
Lục Thiệu Tu giả: “Em vừa tròn hai mươi, vẫn đang học đại học năm ba, trông chị gái nhỏ cũng rất trẻ trung xinh đẹp.”
Tống Huỳnh kinh ngạc: “Nhỏ như vậy? Tôi biết rồi, chắc chắn là điều kiện trong nhà cậu không tốt mới đến nơi này làm nhỉ?”
Cậu ta lắc đầu: “Nhà em khá tốt, là em muốn kiếm tiền tiêu vặt, tiếp các chị gái nhỏ đáng yêu.”
… Xin lỗi đã quấy rầy!
Tống Huỳnh không biết, trong lúc cô đang tán gẫu, Trác Nhất Thiến đã quay một đoạn video ngắn đăng lên khoảnh khắc.
Ánh đèn lờ mờ ái muội, chàng trai trẻ tuổi khôi ngô, còn có chữ viết khiến người ta suy nghĩ xa xôi mà cô ấy gắn thêm: Người phụ nữ giàu có và chó săn nhỏ.avi...
Tống Huỳnh uống đến say khướt cũng bị thu vào video.
Cô đỏ mặt, đang cười tít mắt, sáp đến rất gần và thì thầm với chàng trai bên cạnh.
Ý định ban đầu đăng bài này lên khoảnh khắc là vì để chọc tức Trần Tần, nhân tiện dùng khoảnh khắc thông báo cho cả thế giới biết cô ấy độc thân, nào ngờ, thành Phố Lạc này nói lớn cũng lớn, nói nhỏ cũng nhỏ, đặc biệt là lứa thế hệ thứ hai, hầu hết đều quen biết lẫn nhau.
Một quán bar cách câu lạc bộ không xa.
Tần Sam nhìn thấy chị dâu tương lai của mình đăng khoảnh khắc, nhấn mở nhìn xem người gây chuyện này lại đang làm cái gì thì phát hiện gương mặt trong video vô cùng quen mắt.
Anh ấy xoa mái tóc bạc, giữ chặt Lục Thiệu Tu đang đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Đợi chút, cậu xem cô gái nhỏ này... Có phải cái người hôm đó cậu dẫn đến tiệm tôi ăn cơm không?”
Lục Thiệu Tu hơi nheo mắt lại, tạm dừng video, nhấn mở, phát lại một lần.
Quả thực là cô.
“Đây là đâu?” Vẻ mặt anh không tốt, nét mặt vốn lạnh lùng phủ thêm một lớp sương mỏng.
Tần Sam phát hiện đại lục mới, cười như có như không mà nói: “Định vị trên đó, câu lạc bộ N’night, cậu Lục bị người ta bỏ mặc à? Muốn tôi đi bắt gian cùng cậu không?”
Lục Thiệu Tu hừ một tiếng: “Tôi là người nhàm chán như vậy ư? Đi đây.”
Nói xong, anh sải bước mà đi.
Tần Sam: “...” Rõ ràng cậu là như vậy mà!
Có tình ý.
Lần đầu tiên anh ấy thấy Lục Thiệu Tu một mình dẫn phụ nữ đến ăn.
Cũng là lần đầu tiên thấy anh để ý một người như vậy.
Vẻ mặt vừa rồi, là ghen?
Đã uống rượu, đại não trở nên chậm chạp, thậm chí cũng không cảm thấy thời gian trôi qua, tiếng nhạc ồn ào náo động oanh tạc ở bên tai, gương mặt tươi cười của chàng trai xa lạ đong đưa trước mắt, Tống Huỳnh cười lớn tiếng, gây chuyện lớn tiếng, ca hát lớn tiếng, vô cùng sung sướng.
Trác Nhất Thiến không lừa cô!
Quả nhiên là niềm vui của người trưởng thành!
Cô phấn khích đứng trên sofa, không biết chàng trai nào kéo tay cô, nhìn dáng vẻ gọn gàng xinh đẹp của cô, lặng lẽ tiến đến nói bên tai cô: “Chị gái nhỏ, đêm nay em giúp chị, đảm bảo làm chị vui vẻ.”
Mắt Tống Huỳnh say lờ đờ, nghi ngờ nhìn chằm chằm người trước mắt.
Đường nét của cậu ta có hơi giống Lục Thiệu Tu, mở to mắt nhìn thì thấy đường nét thanh tú hơn, nhưng lại có vẻ bình thường, không có được khí thế không ai bì nổi trên người anh, cũng chẳng được đến ba phần anh tuấn của anh.
Cái này là hàng giả!
Bực mình! Thế mà lại để một người giả mạo ra dụ dỗ cô! Anh định làm gì?
“Lục Thiệu Tu đâu! Kêu Lục Thiệu Tu ra đây cho tôi! Buổi tối hôm nay tôi chỉ tên muốn anh ta!” Tống Huỳnh đứng trên bàn, còn hơi lắc lư.
Trác Nhất Thiến say còn điên hơn cô, đi WC nôn ra, không ai trông coi Tống Huỳnh.
Rầm một tiếng, cửa phòng vip bị đẩy mạnh ra.
Một người đàn ông cao lớn đứng ở cửa, ánh mắt lạnh lùng, như thể tới kiếm chuyện.
Anh liếc nhìn Tống Huỳnh đang đứng trên bàn, xung quanh đều là chai rượu rỗng, mùi rượu trong phòng nồng nặc, mấy người đàn ông ăn diện sành điệu vây quanh người cô, ánh mắt ái muội.
Lục Thiệu Tu sải bước đến bên cạnh bàn, bắt lấy cổ tay nhỏ gầy của Tống Huỳnh: “Cô làm phản rồi, còn dám trèo lên bàn?”
Tống Huỳnh trừng to đôi mắt: “Anh là ai? Tôi không chọn anh!”
“Vậy cô chọn ai? Nói cho tôi xem?” Giọng điệu của anh nguy hiểm.
“Tôi chọn Lục Thiệu Tu, sao anh ta vẫn chưa tới? Nói với anh ta! Đêm nay không phải anh ta thì chị đây không chịu!” Tống Huỳnh cảm thấy mình quá ngầu, nhếch khóe miệng vẻ ta đây.
Trạng thái say rượu càng khiến cô đáng yêu hơn, mặt đỏ như đào mật chín, đôi mắt sáng, bờ môi trơn bóng, phong tình quyến rũ hơn bình thường vài phần.
Lục Thiệu Tu dở khóc dở cười, nhéo mạnh lên mặt cô: “Anh ta không tới, cô xem tôi có được không?”
Ồ...
Người này rất đẹp, ít nhất giống Lục Thiệu Tu 99%, dịu dàng hơn anh một chút...
Trên yết hầu của anh cũng có nốt ruồi nhỏ!
Tống Huỳnh như vớ được vàng, duỗi tay đặt lên trên nốt ruồi kia, sờ tới sờ lui, quả thực không dứt ra được.
“Đừng làm loạn!” Lục Thiệu Tu nắm cái tay gây rối khắp nơi của cô, dùng một tay ôm người xuống, lạnh lùng nói: “Về nhà với tôi, từ từ phạt cô.”