Độc Chiếm Ánh Trăng

Chương 15



“Phạt tôi? Anh dựa vào cái gì mà phạt tôi! Anh cũng đâu phải Lục Thiệu Tu!” Tống Huỳnh ngọ nguậy trong lồng ngực anh, lườm anh, giống như mèo con nhỏ hung dữ.

Trên mặt Lục Thiệu Tu xuất hiện vẻ bực bội: “Chỉ dựa vào việc vừa rồi cô sờ soạng tôi.”

Tống Huỳnh vẫn đang chìm đắm trong tư duy của con sâu rượu: “Tôi sờ anh thì làm sao? Tôi tiêu tiền, vì sao không thể sờ? Tôi không những muốn sờ, tôi còn muốn...”

Miệng nhỏ đã uống rượu nói không ngừng nghỉ, Lục Thiệu Tu vừa bực mình vừa buồn cười: “Cô còn muốn thế nào? Nói cho tôi nghe xem.”

Tống Huỳnh dùng hết sực lực toàn thân, thoát khỏi cái ôm của anh, nhảy bịch đến trên sofa, cầm lấy microphone, chỉ vào Lục Thiệu Tu:

“Tôi tiêu tiền, muốn ngủ với anh thì ngủ với anh, bây giờ, mời anh, ngoan ngoãn cởi quần áo của anh. Show! Time!”

“...” Đời này Lục Thiệu Tu chưa bao giờ trải qua giây phút hoang đường như vậy.

Anh cứng rắn định ôm Tống Huỳnh xuống dưới, cô không chịu, làm ầm ĩ buộc anh phải cởi quần áo.

Lục Thiệu Tu đã bao giờ trải qua giây phút lúng túng như vậy, anh bực mình, vô thức muốn quát người, cúi đầu thấy khuôn mặt nhỏ đỏ bừng đầy ngây ngô của Tống Huỳnh thì lại mềm lòng.

Thôi vậy, nổi giận với con mèo say làm cái gì.

“Ngoan nào, về nhà cởi cho em xem được không?” Lần đầu tiên anh thấp giọng dỗ người như vậy, không quá quen, giọng điệu hơi gượng gạo.

Cô gái đảo mắt, nhìn thẳng vào anh, hỏi với nói ngọt ngào: “Đã đồng ý rồi, không thể lừa tôi đâu.”

“Lừa chết em.” Lục Thiệu Tu gần như bị dáng vẻ này của cô chọc cười, dùng một tay bế người lên, sải bước rời khỏi phòng riêng.

Sắp đến dưới lầu, Tống Huỳnh chợt nhớ ra: “Không thể đi! Nhất Thiến nhà tôi vẫn còn ở bên trong!”

Lục Thiệu Tu cũng biết Trác Nhất Thiến, lúc này anh hừ lạnh một tiếng, không vui nói: “Chính là cô ta dẫn em đến?”

Lá gan không nhỏ.

Một chiếc Land Rover dừng lại ở cửa, Trần Tần vội vàng xuống xe, đột nhiên trông thấy sếp Lục, còn có người phụ nữ say bí tỉ được anh ôm trong vòng tay...

Anh ấy vô cùng ngạc nhiên.

Đó không phải là cô bạn thân của vợ chưa cưới nhà mình, Tống Huỳnh ư?

Lục Thiệu Tu ít nhiều cũng biết về quan hệ của bọn họ, đứng yên một lát, lạnh lùng nói: “Phòng riêng 8002, còn không đi nữa thì muộn đấy, vợ chưa cưới của anh thật sự biết chơi đó, còn dạy hư người khác.”

Trần Tần không rõ nội tình: “Sếp Lục...”

Người phụ nữ nhỏ trong lòng bỗng mở to mắt, thù hằn nhìn chằm chằm Trần Tần: “Trai đểu! Bắt nạt Thiến Thiến nhà tôi! Trai đểu biss!”

Nắm tay nhỏ nắm rất chặt, như thể chuẩn bị đánh người bất cứ lúc nào.

Trần Tần: “...Tống Huỳnh, Thiến Thiến hiểu lầm rồi, oan chết tôi mất, cô giúp tôi giải thích với cô ấy.”

“Vậy sao trên áo sơ mi của anh lại có vết son đỏ? Chẳng lẽ là son môi thành tinh chủ động nhảy lên người anh à?” Tống Huỳnh treo trên vai Lục Thiệu Tu, giương nanh múa vuốt: “Bây giờ mà có tuyết rơi, tôi sẽ tin tưởng anh!”

Trần Tần: “...”

“Tôi thấy em mới là thành tinh đấy.” Lục Thiệu Tu dùng một tay đè mèo say nhỏ lại, phớt lờ Trần Tần, mang theo cô hiên ngang bước đi.

Bên trong xe, Tống Huỳnh vô cùng đáng thương cuộn ở ghế sau, men say dâng lên, đầu mê mang, cổ họng như bốc hỏa, tay chân đều mềm nhũn vô lực, còn hơi buồn nôn.

Nhưng mà chiếc xe này trông có vẻ rất đắt, còn có mùi da cao cấp.

Bản năng của nô lệ tư bản keo kiệt khiến cô kiềm chế cảm giác buồn nôn, chỉ khó chịu nhắm mắt lại.

Trong lòng cô nghĩ ngợi lung tung, sao bây giờ vịt toàn có tiền như vậy nhỉ? Ăn mặc cao cấp như thế, còn ngồi xe thế này, bề ngoài còn đẹp trai, phong cách ăn mặc cũng không khác anh là bao.

Thật sự quá giống Lục Thiệu Tu.

Có thể nói là bản tiêu chuẩn.

Lẽ nào là... Người này cố ý bắt chước anh?

“Không thoải mái thì nói với tôi.” Người đàn ông nhích lại gần, cẩn thận nhìn sắc mặt của cô.

Tống Huỳnh nhất thời mở to đôi mắt, nghiêm trang dạy dỗ anh: “Chàng trai, anh có thể bắt chước mặt của anh ấy, nhưng không bắt chước nổi tinh túy của anh ấy, khuyên anh bỏ đi.”

?

“Em đang nói gì vậy?”

“Để anh ấy biết được, anh sẽ chết rất thảm.” Tống Huỳnh khẽ nhéo mặt anh: “Người đàn ông, anh đang chơi đùa với lửa đó.”

?

Rốt cuộc là ai chơi đùa với lừa?

Sắc mặt người đàn ông hung ác nham hiểm, không nhanh không chậm nắm cổ tay cô, dùng sức kéo vào trong lòng: “Tôi thấy hôm nay em to gan làm phản phản rồi, còn chạm vào tôi xem, lát nữa đừng xin tha.”

Sức mạnh suy diễn của Tống Huỳnh gọi là cái gì mà “uống rượu vào người nhút nhát cũng to gan hơn”.

Cô không khách khí véo má trái má phải của anh, giọng điệu kiêu căng: “Keo kiệt bủn xỉn, véo một cái thì làm sao, cũng đâu phải không cho anh tiền!”

Anh bật cười: “Em cho tôi bao nhiêu? Tôi đắt lắm đấy.”

Trong đôi mắt say lờ đờ của Tống Huỳnh, người đàn ông này quả thực thể hiện rõ vẻ kiêu ngạo ở trên mặt.

Cô nhìn chằm chằm yết hầu nhấp nhô lên xuống khi nói chuyện của anh, cẩn thận nuốt nước miếng: “Có thể đắt đến mức nào?”

Người đàn ông không chút nghĩ ngợi mà nói ngay: “Ôm một cái một năm, sờ một cái ba năm, ngồi lên chân năm năm, hôn môi mười năm...”

“Từ từ!” Cuối cùng Tống Huỳnh cũng tỉnh táo lại.

Cô đếm trên đầu ngón tay nghiêm túc tính toán, vừa rồi đã ôm, sờ soạng rất nhiều cái, tính lên đã gần ba bốn mươi năm, bây giờ cô còn ngồi ở trên đùi anh!

Còn nữa... Một năm này rốt cuộc là cái gì?

Nộp hết một năm tiền lương lên hả?

Quá! Nham! Hiểm! Rồi! Đấy!

Anh không chỉ bắt chước mặt của anh ấy, còn bắt chước bộ mặt nhà tư bản xấu xa bóc lột người lao động, Tống Huỳnh phẫn nộ, giãy giụa muốn xuống khỏi người anh.

Người đàn ông cũng không vội, thản nhiên nói một câu: “Ngồi cũng ngồi rồi, xuống cũng vô dụng, tiền thì tôi vẫn thu thôi.”

“...”

Vậy cô còn xuống làm gì?

Tống Huỳnh lập tức ngồi thẳng, ai đuổi cô cũng không xuống, gắng sức ôm cổ người đàn ông, tủi thân oán giận: “Sao anh lại như vậy, anh còn bắt nạt người ta hơn Lục Thiệu Tu.”

Tâm tình của anh rất tốt, trong lòng tràn đầy hương dừa thoang thoảng từ tóc Tống Huỳnh, xen lẫn chút mùi rượu, nhưng không hề nồng, ngược lại còn khiến anh hơi nhuốm men say.

Tâm tư xao động, anh cất giọng nói khàn khàn che đậy: “Anh ta bắt nạt em bao giờ?”

Tống Huỳnh cảnh giác nhìn anh: “Nói với anh, anh sẽ đi mách lẻo với chó Lục hả?”

“...” Anh bật cười, ẩn ý mà nói: “Tôi sẽ coi như không nghe thấy.”

Chuyện này mà kể ra thì là một câu chuyện dài.

Tống Huỳnh đầy khổ tâm, hận không thể bắt đầu nói từ khi Bàn Cổ khai thiên lập địa, tư duy của cô rối loạn, nhớ đến cái gì thì nói cái đó.

“Thứ nhất, anh ta ép bức tôi nuôi chó giúp anh ta, còn kiếm chuyện đâu đâu, vu khống tôi ngược đãi chó.”

“Thứ hai, anh ta bắt nạt ông chủ ngu ngốc nhà tôi, biết rõ đầu óc anh ta không tốt, còn đẩy anh ta ngã, ngộ nhỡ ngã rồi ngốc hơn thì làm sao bây giờ!”

“Thứ ba, anh ta không cho tôi đến tiệc xã giao, chính mình lại mắt qua mày lại với người đẹp, đạo đức thối nát! Mặt người dạ thú!”

Chó Lục bị mắng té tát:???

Ỷ vào bản thân uống rượu say, cứ nói vớ nói vẩn, thật sự cho rằng tính tình của anh tốt, không trị được cô đúng không?

“Vậy em ôm tới ôm lui với người đàn ông khác thì nói thế nào đây?” Lục Thiệu Tu nắm cằm của cô gái, giọng điệu trầm thấp.

Tống Huỳnh khó hiểu: “Người đàn ông nào? Đêm nay tôi ôm rất nhiều người, anh chỉ người nào?”

Cô không biết sống chết, cọ đến cọ đi trong lòng anh, không an phận một chút nào, hơi thở mang theo mùi rượu phả vào cổ anh, ngoài miệng không biết trời cao đất dày, ngay cả sắc mặt của người đàn ông càng ngày càng lạnh cũng chưa nhận ra.

Đến nơi, Lục Thiệu Tu ôm cô xuống xe: “Từng cái một, tôi sẽ từ từ tính sổ với em.”

Tính sổ, tính sổ cái gì, đầu cô đau như búa nổ, cô muốn uống nước, muốn ngủ, muốn nựng mèo.

Còn có chút nhớ nhung Lục Thiệu Tu.

Cái người đàn ông đáng giận kia.

Bất kể là chàng trai áo sơ mi trắng bướng bỉnh trong trí nhớ, hay là người đàn ông âu phục đen kiêu ngạo lạnh lùng hiện tại, anh vẫn luôn xa ngoài tầm với.

Tống Huỳnh cảm nhận được chút tự ti và khao khát nho nhỏ trong lòng đã bị phóng đại bởi tác dụng của cồn.

Người đàn ông anh tuấn trước mặt lúc xa lúc gần, mơ hồ rồi lại hết sức rõ ràng, mặt mày và đường nét của anh đều cực kỳ giống người nọ, cái ôm ấm áp, mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt, anh bế cô lên nhẹ nhàng như ôm bé mèo.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nếu đây là giấc mơ thì cô quá to gan, làm sao dám buông thả mình mà nhớ đến anh như vậy?

Thang máy đi thẳng một mạch lên trên, mãi đến lúc đi vào cửa nhà, Tống Huỳnh mới giãy giụa nhảy xuống khỏi lồng ngực anh, dùng vân tay mở cửa, đẩy người đàn ông ra: “Anh đi mau, không được tiến vào!”

Người đàn ông nhướng mày, chân dài chắn cửa, dễ dàng khiến cô không đóng được cửa lại.

“Em muốn chối nợ?”

Tống Huỳnh chột dạ phồng mặt lên, nhỏ giọng đe dọa: “Tôi không có tiền, tôi rất nghèo, nếu anh không đi, cẩn thận tôi thả chó cắn anh! Nó rất hung dữ!”

Nghe được tiếng người, chú chó đang trong giấc ngủ lập tức bò dậy chào đón chị chủ.

Tống Huỳnh đắc ý sờ đầu chó, kiêu ngạo nhìn Lục Thiệu Tu giả bản cao cấp: “Thấy không? Có sợ không? Nói cho anh nè, một ngoạm của nó có thể cắn chết năm người như anh đó!”

Lục Thiệu Tu: “...”

Chú chó được ca ngợi, tuy nghe chẳng hiểu chủ nhân đang nói cái gì, nhưng không hiểu sao cảm thấy có vẻ rất lợi hại!

Nó như bị kích động, bộ lông xinh đẹp bóng mượt run run, gâu gâu hai tiếng, nhe răng nhếch miệng xông về phía người đàn ông bên cạnh cửa...

“Con trai ngốc đừng cắn!” Tống Huỳnh rất sốt ruột, túm lấy cái đuôi chó nhưng không túm được.

Một ngoạm này đi xuống có thể cắn mất một miếng thịt, lo lắng chết mất, thế này phải trả người ta bao nhiêu tiền...

Ơ? Sao chó lại vẫy đuôi với người ta?

Cái đầu lông xù của chó sao lại ở dưới tay người ta?

Sao chó lại thè lưỡi tỏ vẻ đáng yêu với người ta? Tại sao lại giống như kẻ khờ khạo cọ vào đùi người ta?

Mày trông cao lớn mạnh mẽ hung dữ như vậy hóa ra đều là lừa người à?

Người đàn ông khẽ cười vỗ đầu Thiếu Tá: “Đi ngủ.” Chú chó “gâu” một tiếng, nhanh chóng đi vào phòng khách.

Những món đồ chơi cho chó và xương lớn đó, chung quy là trao nhầm người rồi!

Tống Huỳnh đau đầu nhức óc, hung hăng lườm người đàn ông: “Tôi rất hung dữ! Anh mà dám đi vào, tôi không bảo đảm được là tôi không làm gì với anh đâu đó!”

“Không phải nói muốn xem tôi cởi quần áo à?” Anh đi vào, nhẹ nhàng đóng cửa lại, đôi mắt lạnh lùng nhiều thêm vài phần ý cười.

Thật sự quá giống Lục Thiệu Tu, đặc biệt là dáng vẻ lạnh như băng.

Tống Huỳnh dụi mắt.

Không đúng không đúng, anh ta tuyệt đối không phải, Lục Thiệu Tu sẽ không nói như vậy.

Ai dám bảo anh lột quần áo, e là anh sẽ lột da người ta.

Lục Thiệu Tu nhìn vẻ mặt lo lắng của cô, cười cười, một tay đưa từ trên xuống dưới cởi từng chiếc cúc áo âu phục.

Cô nhìn chằm chằm không hề chớp mắt, mặt càng thêm đỏ.

Âu phục màu đen đại biểu cho vẻ cấm dục được cởi ra, anh ném bừa lên sofa, ánh mắt trong sáng nhìn Tống Huỳnh, khiến người ta không đoán được anh muốn làm gì.

Tống Huỳnh mơ mơ màng màng nghĩ: Dáng người anh cũng tốt thật!

Vóc dáng cao, mặc quần áo trông gầy, cánh tay rắn chắc mạnh mẽ, động tác cởi quần áo vừa ngầu vừa gợi cảm, vẻ mặt lạnh nhạt lại quyến rũ đến khó ngờ, làm người ta không khỏi muốn hô to:

Cởi! Nhanh! Lên!

Tống Huỳnh lắc đầu, che mắt lại không nhìn anh.

Không thể nhìn, nhìn chắc chắn bị thu phí, cô không bị anh lừa đâu!

“Là chính anh muốn cởi, tôi... Tôi không xem, anh đừng hòng tìm tôi đòi tiền...” Tống Huỳnh nhắm hai mắt lẩm bẩm.

Người đàn ông đi tới, gõ gõ trên đầu cô: “Không cần tiền, cởi một món, hỏi một vấn đề, thế nào?”

Hả?

Tống Huỳnh ồm ồm nói: “Anh muốn hỏi mật khẩu thẻ ngân hàng của tôi, vậy thì không thể nào.”

Cho dù nô lệ tư bản uống say cũng rất quật cường!

Người đàn ông bất lực, thô bạo xách người lên ôm vào trong lồng ngực, hơi mất kiên nhẫn: “Tôi hỏi em, em có suy nghĩ thế nào về Đỗ Thịnh Lâm?”

Tống Huỳnh vùi đầu vào chiếc áo sơ mi sạch sẽ của anh, ăn ngay nói thẳng: “Anh Đỗ rất ga lăng, có phong độ, năng lực làm việc mạnh, là người say mê nước hoa chân chính, ngay cả bác gái quét dọn ở công ty bọn tôi cũng cảm thấy anh ta rất đẹp trai.”

Đánh giá khá cao.

Người đàn ông kéo cà vạt ra, tùy tiện ném vào trong tay Tống Huỳnh, cằm chống ở trên trán trơn bóng của Tống Huỳnh: “Vấn đề tiếp theo, Đỗ Thịnh Lâm và Đỗ Thịnh An, em cảm thấy ai tốt hơn?”

“Cà vạt cũng tính à? Chơi bẩn quá đó.” Tống Huỳnh bĩu môi: “Còn nữa, sao anh cứ hỏi Đỗ Thịnh Lâm vậy, anh biết anh ta ư?”

Lục Thiệu Tu nói: “Tôi hỏi em không phải em hỏi tôi, em muốn hỏi thì em cởi một món đồ.”

?

Bây giờ vịt đều chơi buông thả như vậy sao?

Thật là đáng sợ, Tống Huỳnh run rẩy trốn đến góc, không tình nguyện nói: “Đương nhiên là Đỗ Thịnh Lâm tốt, nếu để tôi chọn lại lần nữa, chắc chắn sẽ làm thư ký của anh ta, có thể tiếp xúc gần gũi, còn có thể đi theo anh ta…”

Học tập.

Tuy rằng cô muốn đi theo Lục Thiệu Tu học tập hơn.

Người đàn ông ngắt lời cô, giọng điệu rất kì quái: “Thật sự thích anh ta như vậy à?”

“Ừ ừ.” Cô mệt quá, rất muốn đi ngủ.

Không biết anh đang hỏi cái gì, cũng không có sức lực trả lời.

Tống Huỳnh dùng hết sức lực cuối cùng mở mắt ra, trong lúc mơ màng, dường như thấy người đàn ông chậm rãi cởi bỏ áo sơ mi, lộ ra bộ ngực cường tráng.

Đẹp quá, nhưng mà cô muốn ngủ rồi...

“Trả lời tôi, bạn Tống Huỳnh, rốt cuộc em coi tôi là cái gì...”

Cái gì?

Cô nghe không rõ lắm, lỗ tai như thể bị xối nước, xung quanh sột soạt, có người bế cô lên, động tác từ tốn dịu dàng, cô giống hệt cưỡi mây đạp gió, chậm rãi rơi vào nơi mềm mại ấm áp, cả người đều nóng hầm hập.

Mạch máu toàn thân đều đang kêu gào điên cuồng.

Tống Huỳnh làm càn vươn tay, chạm đến râu ria ngắn ngủn mọc ra nơi cằm người đàn ông, thô ráp mà lại mềm mại, cô cảm thấy thú vị, yêu thích không buông tay.

“Đừng quậy, tôi không muốn nhân lúc em uống say bắt nạt em, tuy em như vậy thật sự rất...” Giọng người nọ trầm thấp, thở dài: “Ngủ đi, tôi đi đây.”

Đi?

Không được đi!

Tống Huỳnh ngửi mùi hương quen thuộc trên người anh, thành thục lại thanh đạm, cực kỳ dễ ngửi, khiến người ta sinh ra suy nghĩ tham lam, muốn nhiều hơn nữa.

Trong đầu như long trời lở đất, cô đã không phân biệt được rõ thật hay giả, ảo hay thực, chuyện đêm nay đứt quãng lóe lên trong đầu.

Cô mở mắt ra, gương mặt khôi ngô tuấn tú của người đàn ông gần trong gang tấc.

Đẹp thật, không ai đẹp hơn anh, không hổ là người đứng đầu bảng của Trung Học Phổ Thông số 1 chúng ta!

Không phụ lòng rất nhiều chị gái viết thư tình cho anh!

Cô yêu thích và buồn bã suốt nhiều năm như vậy, nói chung cũng dành cho người ưu tú nhất.

“Lục Thiệu Tu... Tôi không cho phép anh đi...”

Khóe mắt cô gái lấp lánh, sợi tóc rối bời, vẻ mặt tủi thân đến mức khiến người ta muốn bắt nạt, trong lòng anh nổi lên sóng lớn. Anh hơi híp mắt, kiềm chế mà hôn lên khóe mắt cô.

Lục Thiệu Tu đè nén sự kích động, lực khống chế vẫn luôn đáng tự hào lúc này cận kề sụp đổ, anh thấp giọng nói bên tai cô: “Tống Huỳnh, nói em thích tôi, nói em muốn tôi...”

Tai ngứa quá, nóng không chịu được.

Anh đang nói gì vậy nhỉ? Nghe chẳng hiểu gì cả...

Tống Huỳnh xoa tai, cười ngọt ngào với người đàn ông, vòng tay qua cổ anh, ngô nghê mà hôn lên.

Tất cả đều mất không chế.

Nhịn không nổi, cũng không muốn nhịn.

Tình cảm và kích thích cần gấp một lối ra để giải tỏa, đêm nay đã định trước không thể nào thanh bình.

Bóng người đan xen, hơi thở dây dưa.

Mà thôi, chờ ngày mai dậy, nhất định phải nghe chính miệng cô thừa nhận.

...

Mệt quá, đầu như bị tám con lừa đá, lắc lư, bên trong dường như còn có nước...

Cổ họng khô đến nỗi sắp bốc khói, rất muốn uống nước.

Trên người cũng rất đau...

Sau vài lần thất bại, Tống Huỳnh nỗ lực mở to mắt, đầu óc đau như kim châm.

Đây là cảm giác say rượu hả?

Ngày hôm qua uống quá nhiều, ký ức vụn vặt đứt đoạn, lúc ngừng lúc tiếp diễn.

Cô nhớ rõ bản thân gọi taxi đến câu lạc bộ kia gặp mặt Trác Nhất Thiến, còn ngại ngùng chọn mấy người đàn ông, vừa ca hát vừa uống rượu. Trác Nhất Thiến cầm microphone lớn tiếng xỉ vả Trần Tần, vừa mắng vừa bật khóc, Tống Huỳnh an ủi cô ấy, kết quả hai người khóc trên vai nhau...

Sau đó...

Có một người đàn ông trông rất giống Lục Thiệu Tu vào phòng riêng, nói rất nhiều lời khó hiểu với cô, trên xe về nhà có anh ta, trong nhà hình như cũng có anh ta...

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Là cô uống đến nỗi hoa mắt, hay là trên thế giới thật sự có người trông giống như thế?

Tống Huỳnh nhìn thoáng qua điện thoại, tám giờ bốn mươi!

Cô dậy muộn rồi, tại sao hôm nay đồng hồ báo thức không kêu?

Cô xoẹt một cái ngồi dậy khỏi giường, chân trần nhảy xuống, bỗng nhiên phát hiện một vấn đề.

Sao cô không hề mặc một chiếc quần áo nào?

Đồ lót, váy dài, áo dệt kim... Tất cả đều vắt ở trên ghế lười cạnh cửa sổ lồi, bình thường cô không có thói quen ngủ khỏa thân mà?

“Mình uống say điên như vậy ư?” Tống Huỳnh hoang mang, mặc áo sơ mi và váy ngắn từ tủ quần áo vào.

Khi soi gương, bất ngờ phát hiện trên cơ thể lấm tấm vết, trên cổ còn có vết bầm.

Làn da cô trắng, nhìn vô cùng nổi bật.

Tống Huỳnh cũng không nghĩ nhiều, vốn thể chất của cô dễ bị dị ứng, hồi trước uống rượu cũng thỉnh thoảng dị ứng, vài ngày mới có thể biến mất.

Mắt cá chân bỗng bị chọc một cái. Cô cúi đầu nhìn, là Nữ Tước vào được, hai chiếc móng vuốt bíu lấy cẳng chân cô, xin ôm một cái.

Nên cắt móng cho con nhóc này thôi...

Mở cửa phòng ra, ánh mặt trời bên ngoài sáng rõ.

Tống Huỳnh khom lưng bế mèo lên, nhíu mày phê bình nó: “Có phải em mở cửa không? Thành tinh hả? Nếu thành tinh sao không đánh thức chị sớm hơn?”

Nữ Tước tỏ vẻ “Chị có bị ngốc không đấy?”.

“Chị đến muộn sẽ bị trừ tiền, em sẽ không có cá khô nhỏ ăn, hiểu không?”

Mèo cái hiểu cái không, nhảy xuống đất, uyển chuyển nhẹ nhàng rời khỏi phòng, rất nhanh lại trở về, trong miệng ngậm một cái cà vạt, thả trước mặt Tống Huỳnh.

Sao trong nhà lại có cà vạt?

Tống Huỳnh khó hiểu.

Nữ Tước có một thói quen, mỗi khi Tống Huỳnh nghỉ phép dài hạn chỉ ở nhà, nó sẽ chủ động bắt gián, côn trùng và các loại sinh vật nhỏ, đưa đến bên cạnh gối của Tống Huỳnh.

Vẻ mặt còn rất đắc ý, chòm râu rung lên như thể đang tranh công xin thưởng.

Tống Huỳnh bị dọa vài lần, sau đó lên mạng hỏi mới biết được, đây là mèo cho rằng chủ nhân không có sức vồ mồi, không có cách nào sinh tồn, mới chủ động đi săn cho chủ nhân ăn.

Nước mắt cô rơi xuống khi biết được chân tướng, hận không thể ôm mèo con không buông tay.

Chỉ là lần này...

Hay logic của Nữ Tước là...

Cô đến muộn = không có việc làm = không có sức sinh tồn = cần dựa vào cà vạt này để ăn cơm?

Cà vạt này còn vô cùng quen mắt, hình như Lục Thiệu Tu cũng có một chiếc như vậy.

Điện thoại vang lên.

Cô lần theo âm thanh, tìm được điện thoại từ dưới đống quần áo kia.

Là Trác Nhất Thiến gọi tới.

“Đúng lúc tớ có chuyện muốn hỏi cậu.” Tống Huỳnh đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”

Giọng Trác Nhất Thiến cũng khàn khàn: “Cái gì mà đã xảy ra chuyện gì, tớ còn muốn hỏi cậu đấy?”

“Hỏi tớ cái gì?”

“Sao cậu có thể giao tớ cho chó Trần!”

?

Trong trí nhớ của Tống Huỳnh hoàn toàn không có đoạn này, chó Trần chính là Trần Tần nhỉ? Tối hôm qua anh ta đến tìm Trác Nhất Thiến?

“Tớ không nhớ được, chỉ nhớ hai đứa mình ôm nhau khóc, uống rất nhiều rượu, đầu tớ đau sắp chết mất.” Tống Huỳnh xoa huyệt thái dương, ỉu xìu.

Trác Nhất Thiến: “Má, tớ cũng vậy! Cậu nghe giọng của tớ, khàn khàn luôn rồi này, bây giờ đi hát rock and roll còn kịp không?”

Sức tưởng tượng lớn thật.

“Không kịp, đi tắm nước lạnh để tỉnh táo minh mẫn thì còn kịp.” Tống Huỳnh vô cảm giội gáo nước lạnh.

Giọng Trác Nhất Thiến tràn ngập đau khổ: “Tớ nghi ngờ đầu óc mình thật sự úng nước, nếu không sao có thể ngủ với chó Trần?”

Tống Huỳnh xoa mặt: “Hành vi này của cậu gọi là cái gì mà… say rượu làm loạn. Uống rượu hỏng việc?”

“Uống rượu thật sự hỏng việc, ngày hôm qua bọn mình còn uống loại rượu mất trinh trong truyền thuyết kia kìa, quả nhiên danh xứng với thực!”

“Nào có thần kỳ như vậy, rõ ràng là bản thân cậu không có ý chí kiên định.” Tống Huỳnh không đồng ý: “Tớ cũng uống, sao tớ không mất?”

Bên kia trầm mặc vài giây: “Sao cậu biết cậu không mất?”

Tống Huỳnh nhịn không nổi mà bật cười: “Loại chuyện này chẳng lẽ tự tớ không biết? Yên tâm, tối hôm qua mấy người đàn ông kia không phải gu của tớ, không đánh mất thân mình được đâu.”

“Ai nói là mấy người tối qua?”

“Vậy cậu nói ai?” Cô vô tư mà hỏi, bỗng nghe thấy phòng khách có động tĩnh, chẳng lẽ hai đứa nhóc lại đang đánh nhau?

Cô chuẩn bị đi xem một chút, mới vừa đứng lên, nghe thấy trong điện thoại hỏi: “Tối qua cậu bị Lục Thiệu Tu đưa đi, cậu không nhớ chút nào à?”

Gì cơ?

Ngày hôm qua cô, bị, Lục Thiệu Tu, đưa đi?

Sắc mặt Tống Huỳnh tái nhợt, nhớ tới một ít hình ảnh đáng sợ.

Cô nhảy lên bàn, bảo Lục Thiệu Tu nhảy thoát y, còn liều mạng sờ yết hầu của anh, nhéo mặt anh, ngồi lên chân anh?

Làm ơn hãy nói với cô rằng tất cả điều này đều không phải sự thật đi!

“Người kia, có phải chàng trai trông rất giống Lục Thiêu Tu không?” Cô vẫn còn đang giãy chết.

“Không phải!” Trác Nhất Thiến nói như đinh đóng cột: “Trần Tần thấy rất rõ, cậu bị Lục Thiệu Tu vác đi... Không nói nữa, Trần Tần dậy rồi!”

Điện thoại cúp máy.

Hay lắm, cô chết chắc rồi!

Ngoài cửa có tiếng bước chân, dần dần đến gần, nhịp bước không nhanh không chậm, rõ ràng là lực độ của đàn ông, Tống Huỳnh nghe mà vô cùng lo sợ.

Còn có chuyện gì kinh dị hơn chuyện này?

Bạn say rượu tỉnh lại, phát hiện mình không mảnh áo che thân, nói chuyện với cô bạn thân mới biết hôm qua mình được một người đàn ông đưa về nhà, mà lúc này anh ta vẫn còn đang ở nhà bạn...

Nếu người này là Lục Thiệu Tu, cô muốn chết.

Nếu người này không phải Lục Thiệu Tu, cô muốn đồng quy vu tận với đối phương.

Nếu như đằng nào cũng chết, chi bằng nhìn cho rõ.

Cửa bị đẩy ra, người đàn ông đứng ở cửa, khăn tắm quấn bên hông, nước nhỏ từ tóc xuống, chảy xuống dọc theo lồng ngực cường tráng.

Trên người rải rác vết xước, như thể bị mèo cào.

Anh vẫn vô cảm như mọi khi, thản nhiên nói: “Tôi đã mở bàn chải đánh răng mới trong phòng tắm của em, quần áo nhăn hết rồi, lát nữa tôi bảo người mang đi.”

Đây không phải Lục Thiệu Tu thì là ai?

Nội tâm Tống Huỳnh sụp đổ: Anh! Đây là trọng điểm ư? Anh đừng có điềm tĩnh như vậy được không?

“Còn nữa, phòng tắm của em không đặt thảm chống trượt, không an toàn, đèn sưởi hỏng một cái rồi, mùa đông sẽ lạnh, lát nữa tôi bảo người đến lắp.” Anh tự nói với mình.

Vẻ mặt Tống Huỳnh ngơ ngác.

Ngài đang nói gì vậy ạ?

“Không cần rắc rối như thế...” Cô khó khăn mở miệng.

Lục Thiệu Tu sửng sốt, bỗng nhiên mỉm cười, đến gần bên cạnh cô, cúi đầu hôn sườn mặt của cô: “Cũng đúng, em dứt khoát qua chỗ tôi ở đi, giường nhà tôi lớn, em lăn thế nào thì tùy.”

Vừa nói, anh mắt anh bỗng dịu dàng hơn: “Em có biết em ngủ hỗn như thế nào không?”

Tống Huỳnh không hiểu gì mà nhìn anh, buột miệng thốt ra: “Tôi không muốn ở nhà anh, tôi...”

Anh hỏi: “Làm sao vậy?”

Tống Huỳnh hoang mang nhìn anh, vẻ mặt mù mờ: “Đêm qua... Chúng ta... Không xảy ra cái gì chứ?”

Lục Thiệu Tu đứng dậy, nhíu mày hỏi: “Em đã quên hết chuyện tối qua rồi?”

Giọng điệu có chút không tin.

“Tôi không nhớ, tôi đã uống say rồi, đầu óc rất rối...”

Hôm nay thứ Sáu phải mở cuộc họp, bây giờ cô đến muộn, công ty có một đống chuyện chờ xử lý, Phó tổng giám đốc đang chờ để nắm được điểm yếu của cô và Đỗ Thịnh An bất cứ lúc nào...

Tiếng chuông thông báo Wechat không ngừng vang lên trên điện thoại, cô nhìn thoáng qua, tất cả đều là tin nhắn công việc.

Lục Thiệu Tu không vui mím môi, giữ chặt tay Tống Huỳnh: “Đợi chút, chúng ta nói cho rõ ràng...”

“Không nói nữa, tôi không đủ thời gian.” Tống Huỳnh vội vàng hất tay anh ra, tiến lên vài bước, lại quay đầu nhìn anh: “Sếp Lục, chuyện tối hôm qua tôi không cần anh chịu trách nhiệm, mọi người đều là người trưởng thành, anh tình tôi nguyện, coi như chưa từng xảy ra đi.”

Sắc mặt Lục Thiệu Tu dần trở nên lạnh lùng.

Tống Huỳnh nhanh chóng đi đến phòng khách, nhận điện thoại: “Sếp Đỗ? Tôi biết rồi, tôi dậy muộn, rửa mặt một chút lập tức đi ngay...”

“Tống Huỳnh em đứng lại đó cho tôi!” Lục Thiệu Tu khẽ quát một tiếng.

- --

Tác giả có lời muốn nói:

Huỳnh Huỳnh: Anh hung dữ với tôi!

Chó Lục: Em lừa tôi!

Hai người vẫn nên tổn thương lẫn nhau, đừng đi gây họa cho người khác -,-