Độc Chiếm Ánh Trăng

Chương 17



Video phòng ngủ và cả phòng khách, tổng cộng ba tiếng đồng hồ.

Tống Huỳnh trốn trên giường, chăn trùm đầu, mặt đỏ như tôm luộc, xem hết video không bỏ sót một cảnh nào.

Cô có nhận thức hoàn toàn mới về bản thân mình.

Cũng có nhận thức toàn diện về Lục Thiệu Tu, ba trăm sáu mươi độ bất tử...

Không phải cô không biết loại video này, vật lộn thân mật, lật đi lật lại, bề ngoài của nam chính thường trông xấu, nữ chính cũng không thấy xinh đẹp mấy, không có ý nghĩa gì, xem nhiều mắt mất giá trị.

Nhưng lần này thì khác.

Xem mình và Lục Thiệu Tu... Không giống vậy.

Khoảnh khắc xúc động lòng người nhất mà cô từng trải qua trong cuộc đời là tham gia fanmeeting của Sở Tư Việt vào năm mười bảy tuổi ấy, cô được chọn lên sân khấu, hoạt động được ban tổ chức sắp xếp, Sở Tư Việt mỉm cười, tự tay đeo vòng cổ cho cô.

Sở Tư Việt là thần tượng, cô thích bài hát của anh ấy, thích phim của anh ấy, hài lòng với kiểu yêu thích mang theo khoảng cách này. . Đam Mỹ Hài

Nhưng Lục Thiệu Tu là mơ ước.

Là nơi cao cô vẫn luôn ngước nhìn.

Một hôm nọ, giấc mơ trở thành hiện thực, thần tượng rơi khỏi thần đàn, nhà Tống Huỳnh cũng sụp đổ.

Đầu xỏ là bản thân cô.

Cô từng thấy Lục Thiệu Tu mặc đồ trắng sáng sủa, đứng ở trước sân khấu chào cờ phát biểu, vẻ mặt bảy phần tản mạn ba phần đàng hoàng, là cảnh tượng có một không hai ở toàn bộ Trường Trung Học Phổ Thông Số 1.

Cô từng thấy anh liều mạng ở sân bóng, chàng trai trẻ khôi ngô tuấn tú mặc kệ mồ hôi tuôn rơi, nữ sinh hò hét chói tai, anh ngửa đầu uống nước, mồ hôi chảy xuống dọc theo yết hầu...

Rơi xuống bụng nhỏ trắng hồng bằng phẳng của cô.

Tống Huỳnh lần đầu tiên thấy sắc mặt khinh nhờn như vậy của người đàn ông, đối lập đến tột độ, kìm nén lại tận tình, anh khẽ nhíu mày, dáng vẻ đau đớn, lại như là sung sướng tột cùng.

Thiên tài không hổ là thiên tài, ngay cả chuyện này anh cũng rất có tài năng thiên bẩm, giai đoạn trước kiên nhẫn trêu đùa, tiếp đó bộc phát sức lực, cảm giác nhịp điệu khống chế vừa phải.

Cô cũng mở mang kiến thức về chính mình.

Đó quả thật không giống cô.

Từ phòng ngủ, đến sofa phòng khách, cuối cùng ôm đến phòng tắm.

Video ba tiếng, cô xem suốt đêm, thỉnh thoảng lại phải bấm dừng để trái tim nghỉ một hơi, tránh cho đập quá nhanh đột tử ngay tại chỗ.

Vài ngày sau bị người ta phát hiện, cô đột tử bởi vì xem video kiểu này, sau khi chết mặt mũi đều mất sạch.

Hôm nay cô xin nghỉ, gánh đôi mắt thâm quầng vì bị vắt kiệt sức quá mức, thật sự không thể nào đi làm.

Đỗ Thịnh An rất bất ngờ khi nhận được điện thoại xin nghỉ của cô, Tống Huỳnh rất hiếm khi xin nghỉ, vẫn luôn là tấm gương làm việc, chưa kể...

“Huỳnh Huỳnh, hôm nay là thứ Bảy, cô mất trí rồi à?”

Tống Huỳnh trầm mặc, cô mất trí rồi, bằng không làm sao dám chủ động hôn Lục Thiệu Tu?

“Tôi ngủ đến hồ đồ.”

“Nghỉ ngơi cho tốt, tỉnh ngủ đi làm mát xa tinh dầu, đến tiệm ở đường Hoài Hải ấy, báo số điện thoại của tôi.”

Đỗ Thịnh An vừa nói như vậy, cô nhận ra cả người mình nhức mỏi, nên tìm chỗ nào đó để thả lỏng một chút.

Cô nhớ tới Trần An Ni, nhịn không được chủ động đề cập với Đỗ Thịnh An.

“Đỗ Thịnh An, hỏi anh một vấn đề.” Trong thời gian không làm việc, Tống Huỳnh không gọi anh ta là sếp Đỗ.

“Hỏi đi, Tiểu Đỗ tôi biết gì thì sẽ nói hết.”

Tống Huỳnh: “Nếu một người phụ nữ chủ động hôn anh, anh không từ chối, có thể đồng nghĩa với việc anh thích cô ấy hay không?”

Đỗ Thịnh An: “Không thể, tôi chỉ là người đàn ông bình thường.”

“...Vậy nếu sáng hôm sau mời cô ấy sống chung thì sao?”

Anh ta nở nụ cười có ý xấu: “Không phải chứ, lời nói của đàn ông ở trên giường cũng có thể tin?”

Tống Huỳnh trở mình: “Không phải, là dưới giường.”

“Ồ~” Đỗ Thịnh An vẫn đang cười như cũ: “Cô biết vào buổi sáng đàn ông rất dễ...”

Tống Huỳnh trực tiếp cúp điện thoại, cô thật sự điên rồi mới có thể tìm sự giúp đỡ từ cái tên ngốc này.

Thật đúng là cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, tựa như Trần An Ni tối hôm qua vậy.

Cô nàng dựa vào cái gì mà cho rằng Tống Huỳnh có thể nói chuyện trước mặt Lục Thiệu Tu và tác động đến quyết định của anh?

Mặc dù cô thực sự có thể, Lục Thiệu Tu trước đây có lẽ sẽ nghe cô nói hai câu.

Nhưng bây giờ, chạm mặt ở thang máy anh cũng không thèm cho cô một ánh mắt, giống như căn bản không quen biết cô.

Trong lòng Tống Huỳnh không chắc chắn.

Cô đang nghĩ, có lẽ có thể giúp đỡ thông qua trợ lý Từ, con người anh ấy không tệ, còn là người có năng lực nhất bên cạnh Lục Thiệu Tu, chỉ cần anh ấy chịu mở miệng thì sẽ có cơ hội.

“Meooo!”

“Gâu gâu!”

Một mèo, một chó đang tấn công trái phải, Tống Huỳnh mới ngủ hai tiếng đã bị đánh thức, bây giờ cô nhìn thấy một lớn một nhỏ này có hơi chột dạ, luôn cảm thấy không còn mặt mũi để đối mặt trực tiếp.

Buổi tối ngày hôm đó ở trên sofa, hai đứa này mắt to trừng mắt nhỏ vây xem bên cạnh, Lục Thiệu Tu cũng thật là, như vậy cũng làm được.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Liệu hai bạn nhỏ có rất nhiều dấu hỏi hay không nhỉ?

Tống Huỳnh che mặt lại, phát ra một tiếng kêu rên ở trong chăn.

Móng vuốt của con mèo thò vào, đệm thịt mềm mềm ấn lên mặt cô, một đôi mắt to sáng ngời tràn ngập tò mò, ánh mắt trong veo vô tội như trẻ con, chó thì không nói, luôn là con trai ngốc, thường xuyên trông không đủ trí thông minh.

Phải làm sao bây giờ?

“Xin lỗi nhé, các em cũng không còn là bạn nhỏ trong sáng nữa, cái này đều do Lục Thiệu Tu.” Tống Huỳnh chọc vào mũi chó: “Biết chưa? Đều tại chủ của em.”

“Gâuuu~”

“Gâu cái đầu em, chủ của em cũng không đến thăm em, có nhớ anh ấy không?”

“Gâuuuuuuuu~”

Tống Huỳnh cười, vùi đầu vào bộ lông ấm áp dày cộm của Thiếu Tá, nhỏ giọng thở dài: “Chị cũng nhớ anh ấy.”

Tống Huỳnh không ngủ được, cả đầu đều là chuyện buồn phiền, cô dứt khoát thức dậy, để dành giấc ngủ đến buổi tối, nhấn mở video một lần nữa.

Cô rất muốn xem, sau khi cô ngủ Lục Thiệu Tu đã những việc gì.

Khoảng ba giờ sáng, Lục Thiệu Tu ôm cô ra từ phòng tắm, nhẹ nhàng đặt trên giường, rõ ràng cô đã mệt kinh khủng, không cử động một chút nào, mặc anh đùa nghịch.

Ngược lại có vẻ tinh thần người đàn ông rất tốt, anh nhìn mặt cô ngủ ước chừng mười giây, chuẩn bị đi ngủ, bỗng nhìn tủ sách bằng gỗ ở góc tường.

Trên mặt đất có mấy quyển sách và trang giấy rơi lả tả, là lúc dây dưa đụng rớt, lúc ấy không ai dừng lại nổi, căn bản không chú ý đến nó.

Mặt Tống Huỳnh hơi nóng, hít sâu một hơi, tiếp tục nhìn xuống xem.

Lục Thiệu Tu đứng dậy, đi qua dọn dẹp, để sách lại trên tủ, đến quyển cuối cùng, anh chợt dừng lại, vẻ mặt lộ ra sự suy tư.

Hai ngón tay phóng to video, Tống Huỳnh miễn cưỡng thấy rõ bìa quyển sách kia.

Cô cực kỳ hoảng sợ, cả người nhảy dựng từ trong ổ chăn lên, khiến mèo đang ngủ cũng bừng tỉnh.

“Đừng xem mà.” Cô tự lẩm bẩm.

Nhưng không ngăn được động tác lật sách của người đàn ông trong video.

Một bức ảnh nhẹ nhàng rơi xuống từ trang sách, vừa khéo rơi xuống bên cạnh anh.

Anh khom lưng nhặt lên, nhíu mày nhìn chằm chằm hồi lâu, sau đó làm một hành động Tống Huỳnh không thể ngờ tới.

Lục Thiệu Tu cầm bức ảnh kia đi.

Cả người Tống Huỳnh đều sửng sốt, anh muốn làm cái gì? Vì sao lại lấy đi?

Không phải vì nhìn ra người trong ảnh chụp là anh đấy chứ?

Không thể nào, bất cứ ai nhìn thấy bức ảnh này cũng chỉ chú ý đến cô gái trẻ mỉm cười rạng ngời trước ống kính, mà cái bóng sau lưng đó, căn bản ngay cả khuôn mặt cũng mơ hồ.

Cái đầu lông xù của mèo rúc vào trong lòng cô, cằm hơi ngứa, giống như trở lại mùa xuân năm lớp mười một ấy, tơ liễu bay loạn xạ trong trường học, mùa khiến người ta dị ứng.

Đó là tiết học thể dục, Tống Huỳnh và bạn ngồi cùng bàn lúc đó quyết tâm trốn học, ngồi ăn kem que ở trong rừng liễu phía Tây.

“Nếu như bị phát hiện, Tinh Tinh Lớn chắc chắn sẽ phạt chúng mình chạy mười vòng.”

Tống Huỳnh bị lạnh đến nhắm cả mắt: “Xì, sợ cái gì, Tinh Tinh Lớn tuyệt đối không đoán được chúng ta ở chỗ này.”

“Có lý, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, chỗ này gần văn phòng giáo viên nhất, không ai nghĩ ra được đâu.”

Hai cô gái ngồi ở ghế đá tán gẫu, tơ liễu bay lên tóc Tống Huỳnh, còn có vài cái chui vào cổ áo cô.

Da cô trắng, ngứa đến nỗi gãi mấy lần, làn da đỏ lên ngay tức khắc, lộ ra màu hồng đào.

Bạn cùng bàn cười ngặt nghẽo: “Cậu còn gãi nữa sẽ thành mèo hoa nhỏ đấy, đi, chúng mình đến phòng y tế lấy thuốc dị ứng nào.”

“Nào có nghiêm trọng như thế, còn lâu tớ mới đi.”

Tống Huỳnh cắn miếng kem cuối cùng, má trái phồng lên, trên tóc dính rất nhiều tơ liễu, cả mặt và cổ đều hồng thành màu hồng đào, bạn ngồi cùng bản cảm thấy thú vị, cầm điện thoại đưa về phía cô chụp một bức ảnh.

“Tống Huỳnh, ngẩng đầu!”

Cô mở to mắt, bị người ta chụp ảnh, ánh mắt hơi bực, nhảy dựng lên đuổi đánh bạn cùng bàn.

Quay đầu, bạn ngồi cùng bàn chạy rất nhanh, Tống Huỳnh không bắt được người, vẫn bị chậm một nhịp.

“Đợi tớ về phòng học sẽ nộp hết truyện tranh trong ngăn kéo của cậu!” Tống Huỳnh hét to một tiếng.

Bạn cùng bàn thần bí quay lại, chỉ về phía đối diện: “Suỵt, thục nữ một chút, cậu xem đó là ai?”

Tống Huỳnh ngẩng đầu, tầng bốn của khu giáo viên làm việc ở đối diện, Lục Thiệu Tu nghiêng người đứng ở chỗ lan can, cầm điện thoại, góc nghiêng đẹp trai lạnh lùng, dáng người cao ráo.

Tim cô đập kịch liệt, chứa đầy tâm sự của thiếu nữ. Cô làm mình làm mẩy không chịu thừa nhận, ánh mắt lại không kiềm chế được mà dõi theo bóng hình kia, trái tim thổn thức.

Bức ảnh kia chỉ chụp được bóng dáng mơ hồ của anh, gương mặt, quần áo đều không thấy rõ lắm.

Tống Huỳnh in ảnh chụp ra, cẩn thận cất kỹ trong quyển sách đó, không thể ngờ rằng sẽ bị anh nhìn thấy.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nhìn thấy thì nhìn thấy, anh lấy đi để làm cái gì?

Đây là đồ của cô!

Tống Huỳnh thở hồng hộc như mèo con, đi vài vòng quanh phòng, thề nhất định phải lấy ảnh chụp về.

Không chỉ vì Trần An Ni, mà còn vì chính bản thân cô.

Buổi chiều Tống Huỳnh nhận được điện thoại của Đỗ Thịnh Lâm, lúc này cô vừa mới trang điểm xong, chuẩn bị đến chỗ Lục Thiệu Tu ở để chờ anh.

“Anh Đỗ?” Tống Huỳnh hỏi.

“Là tôi, nghe nói hôm nay cô không thoải mái, không làm phiền đến cô chứ?”

Tống Huỳnh: “Không có, tôi đã ổn rồi, tìm tôi có việc gì sao?”

Đỗ Thịnh Lâm cười dịu dàng: “Muốn mời cô ăn cơm, có tính là có việc không?”

Tống Huỳnh không khỏi cau mày, người này có ý gì, muốn chiêu an cô?

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng cô vẫn khách sáo nói: “Tổng giám đốc Đỗ không cần khách sáo, mọi người cùng ở trong một tập đoàn, có công việc gì thì cứ trực tiếp nói với tôi.”

“Tôi muốn lấy thân phận bạn bè mời cô ăn cơm, tính là việc công hay việc tư?” Đỗ Thịnh Lâm truy hỏi khiến cô không nói nên lời.

Liệu Đỗ Thịnh An có biết chuyện này hay không? Sao anh ta lại biết hôm nay cô xin nghỉ?

Da đầu Tống Huỳnh tê dại, thoái thác: “Hai ngày nay tôi rất bận, có lẽ không có thời gian.”

“Không sao cả, hôm nay tôi cũng có một bữa tiệc, muốn ăn cơm với sếp Lục.”

“Sếp Lục? Lục Thiệu Tu?” Tống Huỳnh buôt miệng thốt ra.

Bên kia dừng một chút: “Không sai, cô cũng biết anh ta?”

Tống Huỳnh nhếch khóe miệng: “Từng nghe nói, không thân, tối nay các anh ăn cơm ở đâu?”

Đỗ Thịnh Lâm báo một cái địa chỉ, là một câu lạc bộ tư nhân, có nhà hàng có quán bar, còn có hạng mục giải trí khác.

Tống Huỳnh đứng lên: “Tôi có thể đến chứ? Tôi chỉ rảnh hôm nay.”

Nếu Đỗ Thịnh Lâm từ chối cô, vậy giải quyết được một rắc rối.

Nếu anh ta đồng ý, đúng lúc có thể giúp cô thuận lợi gặp được Lục Thiệu Tu.

Cái đầu nhỏ của cô thật sự quá thông minh!

Đỗ Thịnh Lâm im lặng một lát, cười: “Được, năm giờ rưỡi, tôi đến đón cô.”

Sự việc cứ như vậy mà được giải quyết, trong lòng Tống Huỳnh vẫn hơi không tin, cô đặt điện thoại xuống, cô thay bộ quần áo thích hợp để đến trường hợp như thế này, yên tâm đợi người tới đón.

Buồn ngủ lại gặp chiếu manh, trong lòng cô bất ổn, tối nay chắc chắn là một trận đánh ác liệt.

Muốn giúp Trần An Ni cầu xin..

Muốn lấy lại bức ảnh kia.

Lục Thiệu Tu có thể gây khó dễ cho cô hay không? Cố ý rót rượu cho cô?

Cho đến khi gặp Đỗ Thịnh Lâm, đến câu lạc bộ cùng anh ta, một trái tim giống như ngồi trên tàu lượn siêu tốc, lúc lên lúc xuống, lơ đãng đến mức anh ta cũng nhìn ra.

“Đừng căng thẳng, coi như ăn cơm với bạn.” Đỗ Thịnh Lâm mở cửa xe cho cô: “Hôm nay cô rất xinh đẹp.”

Tất nhiên xinh đẹp.

Hôm nay cô đã cố ý trang điểm, Tống Huỳnh có hiểu biết rõ ràng về vẻ bề ngoài của mình, cũng có tự tin, trong mắt Đỗ Thịnh Lâm không giấu nổi sự thưởng thức với cô.

Theo Đỗ Thịnh Lâm vào nhà hàng, phong cách nơi này khá cổ điển, có chút cảm giác phong nhã của lâm viên Tô Châu, khiến người trông thấy quên đi sự trần tục.

Bữa tiệc ở tầng ba, đi thang máy lên, đến gần phòng riêng, Lục Thiệu Tu vẫn chưa đến, Tống Huỳnh nhẹ nhàng thở ra.

Giống hệt như năm ấy chờ điểm thi đại học.

Không chỉ sợ hãi mà còn muốn trốn tránh, lại trông mong có thể gặp sớm một chút.

Có người đàn ông chào hỏi với Đỗ Thịnh Lâm, hàn huyên một lúc, ánh mắt ái muội của anh ta dừng trên người Tống Huỳnh: “Bạn gái xinh đẹp quá, bạn nữ của tôi cũng không thể so sánh nổi, ha ha ha.”

Đỗ Thịnh Lâm ga lăng kéo ghế cho cô, mỉm cười nói: “Vẫn là bạn.”

“Vậy anh cần phải cố gắng hơn nữa rồi.”

Tống Huỳnh ứng phó qua loa, cô ngồi bên cạnh Đỗ Thịnh Lâm, khóe mắt để ý đến cửa.

Vị thế của anh đủ lớn, lần nào cũng phải để người ta mời mọc, trường hợp như vậy, tất nhiên anh sẽ là người có mặt cuối cùng.

Gần nửa giờ sau, Lục Thiệu Tu đẩy cửa đi vào, lạnh nhạt khách sáo chào hỏi với mọi người, cảnh tượng kỳ lạ tương tự lần trước.

Anh thấy Tống Huỳnh, ánh mắt hơi ngưng lại, chầm chậm nhìn về phía Đỗ Thịnh Lâm bên cạnh cô.

“Người bên cạnh tổng giám đốc Đỗ trông khá quen.”

Đỗ Thịnh Lâm giới thiệu với Lục Thiệu Tu: “Cô ấy tên là Tống Huỳnh, bạn của tôi.”

“Chào sếp Lục.” Tống Huỳnh cắn răng chào anh.

“Tôi nhớ ra rồi, lần trước nhìn thấy cô Tống, cô ấy vẫn là thư ký của Đỗ Thịnh An.” Anh nhếch môi cười: “Nhanh như vậy đã đổi người?”

Đỗ Thịnh Lâm: “Thì ra sếp Lục quen cô Tống.”

Vẻ mặt Lục Thiệu Tu khó phân biệt được vui hay giận, ánh mắt thờ ơ dừng trên người hai người: “Không quen.”

- --

Tác giả có lời muốn nói:

Chó Lục: Cảm ơn vì đã mời, không quen, chỉ là tình cảm qua lại cùng nhau quay bộ phim nhỏ mà thôi, rõ ràng là phim của hai người, tôi lại không hề có họ tên.

Huỳnh Huỳnh: Dám làm loại chuyện này trước mặt bọn nhỏ! Đánh chết anh!