Độc Chiếm Ánh Trăng

Chương 24



“Thật sự không còn thích tôi nữa sao?”

Nét mặt người đàn ông ảm đạm, giọng điệu xen chút thương cảm, những góc cạnh cứng rắn lạnh lùng thường ngày có vẻ dịu dàng trong quầng sáng giống như mộng ảo.

Tống Huỳnh cụp mắt, cẩn thận tránh khỏi ánh mắt của anh, không nói ra được lời tàn nhẫn.

Ngón tay ướt át, ấm áp, có hơi ngứa, đột nhiên cảm thấy rất chật, sắp rơi xuống...

Mở mắt ra, chó lớn ngay ngắn thè lưỡi ra làm nũng với cô, nó to con chiếm tận một nửa diện tích giường, hoàn toàn không có hiểu biết chính xác về thân hình của mình.

Tống Huỳnh thở dài.

Từ ngày đó đến giờ, cô luôn nằm mơ thấy Lục Thiệu Tu, anh hỏi xong những lời đó thì lập tức rời đi, đồ cũng cầm đi hết, chỉ còn chú chó thối này.

Tống Huỳnh uể oải xoa bóp khuôn mặt mập mạp của Thiếu Tá: “Sao lại không đưa em đi thế?”

Chú chó tỏ vẻ rất vô tội.

Nữ Tước nheo mắt nhìn sắc mặt của chủ nhân, ngoan ngoãn đến gần, dựa vào cánh tay của Tống Huỳnh, ngẩng khuôn mặt nhỏ lông xù tỏ vẻ đáng yêu làm nũng, không còn nhảy lên ngực cô mag giẫm như những buổi sáng thường ngày nữa. Tưởng chừng như nó đã tiếp thu chín năm giáo dục bắt buộc.

Từ ngày một mèo một chó nhìn thấy cô nổi giận với Lục Thiệu Tu, đuổi người đi, quả thực ngoan ngoãn đến kỳ lạ.

Ngay cả động vật nhỏ cũng khinh thiện sợ ác. Lục Thiệu Tu là người đáng gờm như thế lại bị cô hung dữ đuổi đi, có vẻ giống như bị cô bắt nạt.

Bây giờ trong mắt hai đứa nhóc, hình tượng của cô chắc chắn là kẻ ác độc tay trái cầm đinh ba tay phải cầm rìu nhỉ?

Đã hai ngày chưa gặp anh, Tống Huỳnh dứt khoát ngay cả ảnh chụp chó cũng không gửi, hai người cứ thế một lần nữa quay trở lại tình trạng người xa lạ.

Cũng không có gì không tốt.

Cuộc sống của cô vẫn giống như trước, cứ thế đi làm, rồi tan làm theo thường lệ, hẹn Trác Nhất Thiến và bạn bè hồi trước uống hai ly, nghe cô ấy khoe khoang tình cảm với mình, cùng nhau lựa chọn đồ cưới.

“Chuyện Tống Miểu, cậu cứ mặc kệ như thế hả?” Trác Nhất Thiến nhắc tới chuyện này.

Tay Tống Huỳnh chống cằm: “Cậu muốn tớ phải quan tâm thế nào đây?”

Tính khí nóng nảy của Trác Nhất Thiến bùng nổ tại chỗ, nhẫn đính hôn gần bảy chữ số trên tay cũng suýt nữa bị cô ấy vứt đi: “Má! Xé cô ta! Xé mẹ cô ta! Hai cái thứ thối tha không biết xấu hổ...”

Giọng cô ấy to, ca sĩ trên sân khấu đang hát một bài hát giai điệu chậm rãi, bị Trác Nhất Thiến quát đến nỗi đứng hình mất một giây, còn tưởng rằng đang mắng cô ấy.

Những khách hàng khác trong quán bar đều nhìn qua đây với vẻ mặt hóng hớt.

Tống Huỳnh xấu hổ kéo người xuống khỏi sofa: “Cậu muốn tớ xé cô ta thế nào?”

Trác Nhất Thiến lấy điện thoại ra, dồn sức đập lên bàn: “Gọi điện thoại cho con ả đó! Mắng chết cô ta! Để cho cô ta biết sự hiểm ác của thế gian!”

Lực lớn như vậy mà màn hình còn chưa vỡ...

“Đang nói Tam Thủy à? Gần đây cô ta nhảy rất cao, vừa mua hot search vừa tag đạo diễn, còn đăng lại Weibo tuyên truyền phim, bây giờ cư dân mạng đều đoán cô ta muốn diễn phim của Lâm Hạo!”

Mạnh Nhiễm đi vệ sinh xong trở về, đúng lúc nghe được cuộc trò chuyện của các cô.

Cô ấy cũng không thích Tống Miểu, nếu không phải công ty trong nhà hợp tác cùng nhà họ Tống, lễ cưới lần đó sẽ không mời Tống Miểu, hôm ấy suốt quá trình cô dâu và đám bạn không ai nói chuyện với Tống Miểu, hoàn toàn không thèm làm bạn với cô ta.

Những năm gần đây công ty xây dựng của nhà họ Tống kinh doanh sa sút, tài sản và quy mô công ty đều không bằng lúc trước, Tống Miểu hoàn toàn không chen được vào giới quyền quý ở Thành phố Lạc, tình huống khó xử.

Trác Nhất Thiến say khướt: “Nói với Lục Thiệu Tu! Anh ta là phía nhà đầu tư! Đá Tam Thủy trong một giây!”

Vẻ mặt Tống Huỳnh vô tội bảo: “Cắt đứt quan hệ rồi, anh ấy sẽ không nghe tớ.”

“Huỳnh Huỳnh ngốc của tôi ơi, đùi to như vậy mà cậu cũng không cần, không cần thì cậu cho tớ chứ!” Trác Nhất Thiến ra sức véo mặt Tống Huỳnh.

Tống Huỳnh lấy điện thoại ra nhắm vào cô ấy mà quay: “Lặp lại lần nữa, tớ quay lại chia sẻ cho Trần Tần.”

Mạnh Nhiễm cười giúp đè Trác Nhất Thiến lại, nói với Tống Huỳnh: “Cái con Tam Thủy này, cậu thực sự không định quản hả? Tớ nghe nói cô ta lợi dụng cậu.”

“Quản chứ, sao lại mặc kệ.”

Lần này Tống Miểu đã giẫm đến điểm mấu chốt của cô, cục tức này mà có thể nuốt xuống thì việc gì phải làm thư ký, có thể đến Nhật Bản làm ninja luôn đấy.

Nhưng không nhất thiết phải tìm Lục Thiệu Tu mới có thể giải quyết được.

Trong lòng Tống Huỳnh có tính toán khác.

Ngày làm việc đầu tuần, đại hội cổ đông của tập đoàn, Tống Huỳnh theo Đỗ Thịnh An cùng tiến về phía trước, sau khi tan họp, Đỗ Thịnh An ngồi xe đến viện dưỡng lão chơi cờ cùng ông già, Tống Huỳnh chuẩn bị lái xe về công ty, vừa mới mở cửa xe ra.

“Thư ký Tống.”

Cô quay đầu lại, thấy Đỗ Thịnh Lâm đứng ở phía sau, hình như anh ta vừa mới ra khỏi thang máy, đơn độc một mình, thư ký không đi theo bên cạnh.

Sau lần đánh golf đó, Đỗ Thịnh Lâm không hẹn cô nữa, Tống Huỳnh nghĩ rất đúng, quả thực anh ta nhìn ra gì đó.

Tống Huỳnh mỉm cười với anh ta: “Sếp Đỗ.”

“Phải về công ty à? Cần tôi đưa cô đi không?”

“Không cần, tôi lái xe đến.” Tống Huỳnh trả lời rất khách sáo.

Đỗ Thịnh Lâm có chút ngập ngừng nhìn cô, giọng điệu không rõ ràng: “Kỳ thực tôi muốn hỏi cô và sếp Lục...”

Anh ta muốn nói lại thôi thế này, muốn nói lại không nói mà chỉ thử thăm dò khiến người ta rất phiền, Tống Huỳnh biết anh ta muốn nói cái gì, trực tiếp nói cho anh ta: “Trước đây phải, hiện tại không phải.”

“Hóa ra thực sự là như thế... Là tôi lỗ mãng rồi.” Đỗ Thịnh Lâm cười tự giễu.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Tống Huỳnh không đáp lời.

Đỗ Thịnh Lâm vẫn phong độ ngời ngời như cũ: “Xin lỗi, trước đây đem lại rắc rối cho cô rồi, nếu sớm biết rằng...”

“Là tôi nên xin lỗi, lẽ ra phải nói rõ ràng với anh sớm hơn.”

“Chuyện này anh tình tôi nguyện, mọi người ở cùng một tập đoàn, thường xuyên có cơ hội chạm mặt, sau này vẫn là đồng nghiệp tốt.”

Tống Huỳnh cười: “Đương nhiên rồi.”

Cô muốn đi, lại nghe thấy Đỗ Thịnh Lâm hỏi: “Cô nói bây giờ cô với anh ta không phải, vậy tôi vẫn còn cơ hội nhỉ?”

Tống Huỳnh có chút xấu hổ, vô thức lảng tránh vấn đề này: “Cơ hội nên dùng trên người có chuẩn bị, hiện tại tâm tư của tôi không ở phương diện này, sếp Đỗ là người tốt, tôi không muốn lãng phí thời gian của anh.”

Anh ta cười, không nói gì nữa.

Đợi Đỗ Thịnh Lâm rời đi, bỗng nhiên có một chiếc xe ấn vang còi, dọa cô giật cả mình.

“Bé Tống của chúng ta vô tình quá, còn phát thẻ người tốt(*) cho người ta.”

(*)Phát thẻ người tốt: Tương tự như anh rất tốt nhưng em rất tiếc.

Trên ghế lái của một chiếc SUV màu đen, người đàn ông trẻ tuổi mặc áo hoodie đen cười với Tống Huỳnh, anh ta trông rất đẹp trai, cười rộ lên thì có vẻ không đàng hoàng, tướng mạo tiêu chuẩn của một trai đểu thích mập mờ với nhiều cô gái, trêu hoa ghẹo nguyệt.

“Lâm Hạo? Đến sao không nói?”

“Tớ ngu à? Nói thì sẽ không thấy được vở kịch hay này rồi, giá thị trường của bé Tống nhà chúng ta nước lên thuyền lên rồi, tớ quay về muộn một chút nữa là bên cạnh không còn vị trí rồi.” Anh ấy bỡn cợt nhướng mày.

Người này là Lâm Hạo, Tống Huỳnh và anh ấy quen biết gần hai mươi năm, lúc nhỏ anh ấy vẫn là một củ cải nhỏ gầy guộc, thường xuyên bị bạn bè bằng tuổi bắt nạt, miệng lại rất độc, dựa vào ôm đùi Tống Huỳnh mới không bị các bạn nhỏ đánh chết.

Lúc cấp hai anh ấy đột biến gen, vóc dáng cao lên, vẻ bề ngoài cũng trở nên đẹp hơn, thường xuyên xuất hiện ở cuộc thi đấu bóng rổ, tuy miệng vẫn độc như vậy, nhưng các cô gái lại nói anh ấy có cá tính.

Cái thế giới nhìn vẻ ngoài này!

Thời cấp ba Lâm Hạo theo người nhà ra nước ngoài, đại học thì đến một học viện nghệ thuật, còn chưa tốt nghiệp đã cầm tiền trong nhà để làm phim, ban đầu quay phim văn nghệ, quay một bộ lỗ một bộ, có thể nói là thuốc độc phòng vé(*).

(*)Thuốc độc phòng vé: Chỉ những bộ phim thua lỗ, không hồi được vốn đầu tư ban đầu.

Sau này bố anh ấy quyết định không cho anh ấy tiền, tên này rút ra kinh nghiệm xương máu, đổi sang quay phim thương mại, cá mặn thuận lợi chuyển mình.

Giờ đây Lâm Hạo không còn là thuốc độc phòng vé nữa mà là đạo diễn quốc tế có tên tuổi, tác phẩm vừa được giới phê bình khen ngợi vừa ăn khách.

Tống Huỳnh dẫn anh ấy đến một quán lẩu thường đi.

Hai người gọi đầy một bàn, Lâm Hạo là người ăn khỏe, mấu chốt là ăn bao nhiêu cũng không béo, điểm này khiến người ta vô cùng ghen tị.

“Vẫn là hương vị Trung Quốc của chúng ta ngon.” Lâm Hạo vừa gạt xách bò, vừa đánh giá.

“Cho nên cậu mới về nước làm phim? Chỉ vì để ăn?” Tống Huỳnh xem thường anh ấy.

“Xem cậu nói kìa, đồ ăn lúc nào mà không thể ăn? Tớ còn không phải là vì nhìn cậu.”

“Nhìn tớ lúc nào mà chẳng nhìn được?”

Lâm Hạo cười, buông đũa, nửa nghiêm túc nửa đùa giỡn nhìn Tống Huỳnh: “Bây giờ công thành danh toại mới dám đến tìm cậu, đàn ông lập nghiệp, bước tiếp theo nên thành gia, thế nào, cân nhắc tớ một chút?”

Tống Huỳnh nhìn chằm chằm anh ấy, nghiêm túc nói: “Tớ quan sát tướng mạo của cậu, cung phu thê có nốt ruồi, hôn nhân không thuận lợi, mắt hiện ra sự đào hoa, đứng núi này trông núi nọ, một thằng đểu tiêu chuẩn, tớ quyết định nhường cơ hội này cho người khác.”

Lâm Hạo cười to: “Tớ biết ngay cậu thất hứa.”

“Tớ từng hứa với cậu khi nào?”

“Cậu đã quên ước định lúc chúng ta bảy tuổi à? Đã đồng ý rồi, đến khi hai mươi lăm tuổi, đôi ta không ai thèm thì nội bộ tiêu hóa lẫn nhau, cậu quên hết rồi.” Anh ấy than ngắn thở dài.

Tống Huỳnh không nói nên lời, ném một cọng rau thơm vào trong bát của anh ấy: “Ai nói không ai thèm tớ?”

“Là không ai thèm tớ được chưa? Cái người lúc nãy còn không đẹp bằng tớ.” Anh ấy xoa cằm.

Tống Huỳnh liếc anh ấy: “Chỉ có cậu đẹp, cậu đẹp nhất.”

Lâm Hạo cười không có ý tốt: “Nhưng cũng không đẹp trai bằng nam thần của cậu đúng không? Chẳng nên thân, nhiều năm như thế còn treo trên một cái cây.”

“Cái cây kia bị tớ chém chết rồi, đừng nhắc lại nữa.” Tống Huỳnh lắc đầu: “Trở lại vấn đề chính, chuyện kia có thể giúp không?”

Biết được Lâm Hạo là đạo diễn bộ phim Tống Miểu muốn quay, cô mong anh ấy có thể chọn được diễn viên nữ từ buổi thử vai này, còn đề cử Trần An Ni với anh ấy.

Lâm Hạo hơi lộ ra ý cười: “Chỉ cần một câu của sếp Lục thôi, cần gì cậu phải bỏ gần tìm xa.”

Tống Huỳnh không khỏi khẽ cau lông mày thanh tú, vén tóc ra sau tai: “Thế nào là bỏ gần tìm xa? Cậu mới là đạo diễn, bộ phim đầu tiên về nước quay, chẳng lẽ cậu không có yêu cầu gì với tố chất của diễn viên? Thử vai xong, nếu cậu cảm thấy Tống Miểu đủ tư cách, tớ tâm phục khẩu phục, đến lúc đó bao một rạp ủng hộ cậu.”

“Hàng kém chất lượng đó...” Lâm Hạo nở nụ cười khẩy, lựa ớt cay trong bát ra khăn giấy: “Cái khác thì bỏ đi, còn đến làm bẩn tác phẩm của tớ.”

Tống Huỳnh không nói gì, vùi đầu ăn.

Giọng anh ấy thay đổi: “Có điều, Lục Thiệu Tu cho cậu thể diện như thế, xem ra là thật sự để bụng, tớ là đàn ông, tớ hiểu đàn ông.”

Tống Huỳnh nhỏ giọng nói: “Nhưng rất rõ ràng, cậu không hiểu phụ nữ.”

“Sao tớ lại không hiểu? Cậu quá thích anh ta.” Lâm Hạo xoa cái cằm bóng loáng của mình: “Có vài người phụ nữ tình cảm quá sâu nên sẽ mù quáng, có vài người phụ nữ ngược lại càng bắt bẻ, cậu như vậy không tốt, quá ra vẻ, cái loại trai thẳng giai đoạn cuối như anh ta, chắc chắn bị cậu dọa chạy rồi.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Anh ấy vẫn luôn nói chuyện với phong cách một kim thấy máu như thế.

Tống Huỳnh như suy tư gì đó gật đầu: “Có lẽ là vậy, tớ nghĩ tớ chỉ là không hài lòng với bản thân mình.”

Nếu trạng thái của hai người đều tốt, Lục Thiệu Tu sẽ hiểu cô hơn, cô cũng sẽ trao đổi nhiều hơn, có lẽ kết quả sẽ không giống vậy.

Loại giả thiết này cũng chỉ có thể trở thành ẩn số.

Sự việc trôi qua hai ngày, hoạt động của Tống Miểu trên Weibo càng lúc càng lớn, Lục Thiệu Tu có vẻ vẫn chưa phát hiện bất cứ vấn đề gì, không biết anh là thật sự rộng lượng, hay là không định vì cô mà liên lụy đến “em gái” của cô.

Anh sẽ bao dung như vậy à?

Tống Huỳnh cũng không biết mình có nên vui mừng hay không.

Ngoài trung tâm CBD(*) cách quán lẩu ba con phố, tòa nhà Lục Thành là tòa nhà cao nhất trong số đó, ban ngày thoạt nhìn tầng cao nhất vươn thẳng vào trong mây, khối cầu vàng trên đỉnh tòa nhà rạng rỡ sáng bừng dưới ánh mặt trời, tỏ rõ tài phú.

(*)CBD là viết tắt của Central Business District: là trung tâm kinh doanh và thương mại của một thành phố. Ở các thành phố lớn hơn, nó thường đồng nghĩa với "quận tài chính" của thành phố.

Văn phòng sếp tổng.

Trong tay Lục Thiệu Tu cầm một tập tài liệu, là dự thảo mà vài vị giám đốc đề ra trong cuộc họp hội đồng quản trị hôm nay, nhằm vào hạng mục mới phía Nam thành phố, bọn họ không rõ vì sao Lục Thiệu Tu trì trệ không có động thái lớn.

Hạng mục lớn như vậy, doanh nghiệp đủ năng lực đều muốn chia một miếng bánh, tập đoàn Lục Thành là doanh nghiệp hàng đầu Thành phố Lạc, có lợi thế nhất.

“Sếp Lục, vừa rồi sếp Lâm ở bên ngoài, bị tôi cản, ra về rồi.” Trợ lý Từ đi vào từ bên ngoài, cẩn thận đóng cửa lại.

“Ừ.” Lục Thiệu Tu khẽ gật đầu.

Ánh mắt anh dừng trên cổ tay, đêm đó cô dùng rất nhiều sức, trên cổ tay có vết đỏ nhàn nhạt, nó liên tục nhắc nhở anh rằng đoạn ký ức kia không phải ảo giác.

Lần đầu tiên trong đời bị đuổi ra ngoài thảm hại như thế, muốn quên cũng không thể quên được.

Từ Lỗi âm thầm quan sát sắc mặt của anh, hai ngày nay sếp hơi là lạ, hiệu suất làm việc vẫn cao như trước, hơn nữa hiệu suất cao đến quá đáng, làm liên tục, không coi mình là con người.

Đối với người đàn ông có sự nghiệp hoàn hảo mà nói, chuyện có thể khiến anh phiền lòng thì cũng chỉ có phương diện tình cảm.

“Sếp Lục, chuyện Tống Miểu kia, anh định xử lý thế nào?”

Lục Thiệu Tu liếc anh ấy, ánh mắt hơi suy tư: “Cậu thấy sao?”

Theo hiểu biết của Từ Lỗi đối với Lục Thiệu Tu, khi anh ở trong trạng thái này thì không phải là chân thành hỏi ý kiến của bạn, mà là giáo viên chủ nhiệm gọi học sinh lên trả lời câu hỏi, có thể trả lời đúng hay không, rất có thể liên quan đến thăng chức và tiền thưởng của anh ấy sau này....

Huống chi căn nguyên của chuyện này chính là ở chỗ anh ấy, nếu lúc người đại diện của Tống Miểu tìm tới, anh ấy có thể tra xét kỹ càng hơn một chút...

Từ Lỗi quả quyết trả lời: “Bây giờ vẫn chưa tuyên bố chính thức, thử vai là vào ngày mai, đổi người vẫn kịp, vốn dĩ Tống Miểu không có tư cách thử vai, thời hạn hợp đồng chỉ còn ba tháng...”

Vốn anh ấy muốn nói hủy hợp đồng trước, Lục Thiệu Tu lại giơ tay cắt ngang anh ấy.

Công ty đơn phương hủy hợp đồng trước, dựa theo hợp đồng cần phải trả tiền vi phạm hợp đồng, nhưng Tống Miểu lấy tính chất lừa gạt đánh lừa anh mới giành được vai diễn, còn lên giọng rêu rao trên Weibo, với đoàn đội luật sư tinh anh của tập đoàn, hoàn toàn có thể khởi kiện Tống Miểu làm ảnh hưởng đến danh dự công ty....

“Đây là biện pháp giải quyết của cậu?” Lục Thiệu Tu đẩy tài liệu lên bàn, lạnh lùng nhìn anh ấy.

“Tôi...”

Lục Thiệu Tu gõ gõ mặt bàn, trầm tư nói: “Đừng để lộ tin tức, coi như chúng ta không biết gì cả, để cô ta tiếp tục, mặt khác, thử vai cứ diễn ra như bình thường.”

“Để cô ta tiếp tục?”

“Đúng, mặc kệ cô ta có bất cứ hành động gì, trên mạng hoặc là lén nói cái gì cũng được, cậu không cần can thiệp.”

Nếu không phải vẫn luôn làm việc dưới trướng Lục Thiệu Tu, suýt chút nữa Từ Lỗi cho rằng Lục Thiêu Tu thực sự bỏ qua cho cô ta, Lục Thiệu Tu làm việc không thích lề mề, bình thường cũng sẽ không tốn thời gian vào mọi việc như thế này, khả năng duy nhất chỉ có...

Anh thật sự tức giận.

Trong lòng Từ Lỗi mặc niệm ba giây vì Tống Miểu, hỏi: “Ý anh là?”

Lục Thiệu Tu đứng lên, sắc mặt không tốt: “Con người tôi không thích gây chuyện với phụ nữ, trừ khi muốn lợi dụng tôi, nếu cô ta không muốn thể diện, thì không cần giữ thể diện cho cô ta.”

“...Vậy tiếp theo thì sao?”

Vẻ mặt anh thoáng dịu lại: “Hai ngày nay, cô ấy có liên lạc với tôi không?”

Từ Lỗi chột dạ: “Không nhận được cuộc gọi và tin nhắn nào.”

“Ảnh thì sao? Cũng không gửi?”

Trước đây cũng có lúc giận dỗi, nhưng dù thế nào, mỗi ngày một bức ảnh chưa từng gián đoạn.

Không gửi cho anh, cũng sẽ gửi đến chỗ trợ lý Từ.

Từ Lỗi một lần nữa cảm thấy con đường sự nghiệp cận kề nguy hiểm: “...Tôi hỏi rồi, cô Tống chỉ nói một câu.”

“Nói gì?” Nét mặt Lục Thiệu Tu khá phức tạp.

“Cô ấy nói, không có thời gian gửi ảnh, không yên tâm thì mang chó đi, cô ấy... không hầu hạ.”

- --

Tác giả có lời muốn nói:

Trợ lý Từ: Có phải tôi sắp mất việc rồi không???

Chó bự Thiếu Tá: Bố không thương mẹ không yêu, có phải tui bị bố mẹ vứt bỏ rùi hông???