Muốn chứ, đương nhiên muốn, trong tưởng tượng thời thiếu nữ non trẻ ngây thơ, cô từng mong đợi xảy ra những câu chuyện ngôn tình với chàng trai như anh.
Mỗi một lần không hẹn mà gặp ở khuôn viên trường, cô dõi theo từ xa, nhìn chằm chằm một cách bất an, đã từng cẩn thận từng li từng tí như thế, không dám để ánh mắt của mình quá rõ ràng, nhưng lại không khỏi bị sự chói lòa của anh làm lóa mắt.
Những quyển tiểu thuyết và truyện tranh viết về tình yêu từng bị cô lén giấu trong ngăn bàn học, giấu cùng với cả tâm sự thiếu nữ của cô.
Trong truyện tranh, chàng trai khôi ngô lạnh lùng, sau khi tan học sẽ lén lút hôn môi với nữ chính ở trong phòng học không một bóng người.
Vành tai trắng nõn của anh sẽ ửng đỏ.
Sẽ siết lấy eo của nữ chính, cấm cô nói chuyện với nam sinh khác.
Tống Huỳnh xem đến đỏ cả mặt, cũng sẽ không nhịn được mà nghĩ, người như Lục Thiệu Tu, dáng vẻ ghen tuông cũng sẽ đáng yêu như thế sao?
Đêm đó Lâm Hạo rời khỏi nhà cô, Tống Huỳnh ở trên lầu đưa mắt nhìn theo anh ấy, lúc đó xe của Lục Thiệu Tu đã không còn ở đây nữa.
Tuy rằng Lâm Hạo nói rất hùng hồn, nhưng Tống Huỳnh không cho rằng anh ấy có bản lĩnh như vậy.
Người như Lục Thiệu Tu sẽ ghen sao? Tống Huỳnh thà tin rằng sẽ có một ngày Đỗ Thịnh An lội ngược dòng, trở thành người giàu nhất trái đất.
Ngày hôm sau đi làm, dọc đường kẹt xe, Tống Huỳnh đã trễ giờ đến văn phòng.
Trên bàn làm việc bất ngờ xuất hiện một bó hoa to xinh đẹp, còn chưa đến gần đã ngửi thấy hương thơm.
Chị Vương bưng ly cà phê đến gần Tống Huỳnh: “Chuyện vui của Tiểu Tống sắp tới, có phải nên khao mọi người không?”
Tống Huỳnh không hiểu ra sao: “Chuyện vui sắp tới gì cơ?”
“Người theo đuổi đó! Đã theo đến tận văn phòng rồi.” Chị Vương cảm khái: “Hoa này đẹp thật đấy, hình như không phải giống hoa hồng bình thường.”
Đồng nghiệp nữ bên cạnh nói: “Cái này gọi là đá quý Longsha(*), giống mới, chậc chậc, nhìn tình trạng hoa đã biết là chất lượng tốt, phía trên còn hạt sương kìa.”
(*)龙沙宝石 (Đá quý Longsha): hay còn được gọi là Rose Eden, thuộc họ nhà hoa hồng. Ảnh minh họa:
Chị Vương cười bảo: “Mấy thứ như hoa hòe thế này chỉ mấy cô gái trẻ các em mới thích.”
Đồng nghiệp nữ kia hỏi: “Vậy chị Vương thích cái gì?”
“Chị thì khá thực tế, thích tiền nhất, nếu như chỗ này gói mấy tờ đỏ đỏ, chị sẽ cưới anh ấy ngay!”
Một tràng cười vang khắp văn phòng.
Tống Huỳnh bất lực, vỗ vỗ tay, làm cho giọng điệu nghiêm túc: “Được rồi được rồi, đừng hóng chuyện nữa, không cần phải làm việc nữa à?”
Cuối cùng đám người cũng tản đi, cô ngồi xuống, kiểm tra bó hoa kia từ trong ra ngoài.
Không có thiệp, không có ký tên, cô cũng không đoán ra là ai đưa tới.
Chẳng lẽ là Đỗ Thịnh Lâm?
Trải qua giờ nghỉ trưa, không hiểu sao tin đồn nho nhỏ này lại truyền đến tai Đỗ Thịnh An, anh ta cố ý gọi Tống Huỳnh vào văn phòng, lén la lén lút hỏi cô hoa là do ai tặng.
“Tôi còn muốn biết nữa là.”
Điệu bộ của Đỗ Thịnh An trông như người từng trải: “Tặng hoa hơi sến súa, rất giống phong cách đạo đức giả của Đỗ Thịnh Lâm, còn không ký tên, đây là đang cố làm ra vẻ huyền bí à?”
Anh ta nói như vậy, trong lòng Tống Huỳnh càng thêm cảm thấy chính là Đỗ Thịnh Lâm.
Chỉ có suy đoán, không có bằng chứng, Tống Huỳnh vẫn đặt bó hoa kia ở trên bàn làm việc. Chuyện cô thích loài hoa này, không có mấy người biết, rất nhiều người cảm thấy hoa hồng sến súa, cô lại thích sự nồng cháy của nó.
Khiến người ta nghĩ đến thời kỳ tươi đẹp nhất của cuộc đời.
Ngày hôm sau đi làm, trên bàn lại đặt một bó hoa, vẫn là hoa hồng, cánh hoa màu kem, tươi đẹp đáng yêu theo một phong cách khác, một em gái trong văn phòng hiểu về hoa đã phổ cập kiến thức, Tống Huỳnh mới biết được hoa này gọi là Harmony, giống hoa hồng của Nhật Bản.
Ngày thứ ba, đưa đến hoa hồng Abraham, cánh hoa hồng phấn, có hương thơm trái cây.
Harmony và đá quý Longsha vẫn chưa khô héo, trên bàn làm việc cũng đã không còn chỗ để đặt, Tống Huỳnh đành phải rút mấy bông từ ba bó hoa ra cắm vào bình hoa thủy tinh để nuôi.
Ngày thứ tư, ngày thứ năm, Tống Huỳnh đều nhận được các giống hoa hồng khác nhau, trong công ty có người bắt đầu đoán xem ngày mai cô sẽ nhận được cái gì, nghe nói còn cá cược.
Sau khi Tống Huỳnh biết thì dở khóc dở cười.
Ngày nọ, cô đến tập đoàn làm việc, vô cùng không may gặp phải Đỗ Thịnh Lâm, anh ta lịch sự ấn thang máy cho cô, hỏi cô đến tầng nào, thái độ hòa nhã lễ độ, ánh mắt lại không hề có nửa điểm không thích hợp.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tống Huỳnh tựa như vô tình hỏi: “Tổng giám đốc Đỗ từng nghe nói về đá quý Longsha chưa?”
Đỗ Thịnh Lâm tự nhiên lắc đầu: “Chưa, đó là gì vậy?”
Vẻ mặt của anh ta không giống giả vờ, Tống Huỳnh không khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ cô đoán sai? Có người khác tặng hoa?
“Sáng nay thấy bài báo đại chúng nhắc tới cái này, không có gì.” Tống Huỳnh ha ha lấy lệ.
Ngoại trừ Đỗ Thịnh Lâm, Tống Huỳnh đành phải nghi ngờ đến trên đầu Lục Thiệu Tu.
Tặng hoa cho người ta lại không ký tên, quá khéo léo, thậm chí tặng một tuần, cũng quá kiên định, không giống phong cách của Lục Thiệu Tu.
Từ tập đoàn trở về công ty đã là buổi chiều, sắp đến giờ tan tầm, ngày mai lại là cuối tuần, các đồng nghiệp lần lượt thu dọn đồ đạc, chuẩn bị kết thúc công việc bất cứ lúc nào.
Em gái nhỏ thực tập sinh bỗng nhiên loạng choạng vọt vào văn phòng Tổng giám đốc, quần áo xộc xệch mặt cũng chạy đến đỏ bừng, chỉ ra ngoài cửa sổ: “Thư ký Tống, mau nhìn ra ngoài!”
Cái gì?
Không chỉ Tống Huỳnh, ngay cả mấy người còn lại trong văn phòng cũng theo phản xạ có điều kiện mà nhìn ra bên ngoài, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Sắc trời đã tối đen, đèn LED của tòa nhà lớn đối diện sặc sỡ nhấp nháy, một hàng chữ to từ trên xuống dưới: Tống Huỳnh anh yêu em!!!
Chữ to nhanh chóng biến mất, màu sắc biến đổi, tạo thành một nhóm chữ khác: Xin em hãy đồng ý lời tỏ tình của anh!!!
“Tiểu Tống, rốt cuộc đó là thần thánh phương nào, mạnh tay như thế?”
“Cái này tốn không ít tiền đâu, người trẻ tuổi cứ khoe khoang.”
“Bớt KY(*), con gái bây giờ chỉ thích cái này, ít nhất đối phương thật sự có thành ý!”
(*)KY bắt nguồn từ cụm “kuuki ga yomenai” của Nhật: Thường được dùng để chỉ những người có những phát ngôn, hành động không phù hợp với hoàn cảnh, nội dung cuộc nói chuyện. Có thể hiểu sơ sơ là vô duyên.
...
Tống Huỳnh xấu hổ đến độ ngón chân khởi công, đào ra một căn biệt thự lớn, sau đó chôn bản thân vào.
Xung quanh có đồng nghiệp cười thiện ý, Tống Huỳnh trầm lặng thu dọn đồ đạc, không liếc mắt nhìn dòng chữ bên ngoài lấy một cái, trong lòng bực bội, rốt cuộc là ai trêu đùa cô như thế này?
Đồng nghiệp đều ngầm thừa nhận là người tặng hoa, Tống Huỳnh cảm thấy không đúng, người tặng hoa làm việc đáng tin cậy và khiêm tốn hơn, gu cũng không tầm thường.
Loại chuyện mua vị trí quảng cáo ở tòa nhà phô trương để tỏ tình thế này... Hệt như hành vi của một ông chủ mỏ than, kiểu nhà giàu mới nổi.
Hình tượng đối lập.
Trên đường lái xe về nhà, Tống Huỳnh nghĩ về vấn đề này, suýt nữa là vượt đèn đỏ, nửa đường nhận được điện thoại của Trác Nhất Thiến.
“Chị em, cậu hot rồi, người trên mạng là cậu hả?”
Tống Huỳnh nghe rất bối rối: “Người nào?”
“Cậu xem trên Weibo, nữ chính trên quảng cáo tỏ tình ở tòa nhà Hằng Cơ, vừa khéo ở đối diện công ty cậu, chính là người theo đuổi của cậu nhỉ?”
Tống Huỳnh nghe được tim đập thình thịch, vội vàng dừng xe ở ven đường, vào Weibo tìm kiếm từ ngữ mấu chốt, quả thực bị người ta chụp đăng lên trên mạng.
Điều đáng mừng duy nhất chính là chuyện mới đây nên tin tức cá nhân của cô tạm thời chưa bị đào ra.
Nếu không, thật sự phải vứt hết mặt mũi ra khỏi trái đất.
Tống Huỳnh tức giận đến váng đầu, oán hận nói: “Tốt nhất đừng để tớ biết là người nào giở trò quỷ sau lưng tớ.”
Thật sự quá mất mặt.
“Hì hì hì, tớ cảm thấy khá tốt, ôi, Trần Tần nhà tớ sao lại không để tâm như thế, kém quá!”
Chị gái này yêu đương mù quáng, ba câu nói đã vòng về bạn trai.
Làm việc trong ngành giải trí có chỗ tốt đó là tự có mối quan hệ xã hội, Tống Huỳnh về nhà lập tức liên hệ người quen chuẩn bị xóa video, đối phương đồng ý, mười phút sau trả lời điện thoại:
“Trên mạng chẳng tìm được cái gì cả, xóa sạch sẽ rồi.”
Tống Huỳnh càng thêm khó hiểu, nửa tin nửa ngờ thử tìm kiếm vài lần, thật sự một cái cũng không tìm thấy, giống như đoạn video kia xưa nay chưa từng tồn tại.
Cô vốn không phải là người có tiếng tăm, cư dân mạng xem náo nhiệt sẽ không truy đuổi đến cùng, chuyện này hiệu lực quá ngắn, thậm chí cũng chưa nổi lên nhiều bọt nước.
Nhưng đây lại là ai làm?
Mới vừa buông điện thoại, lại có người gọi đến, là Lâm Hạo.
Trong giọng điệu đắc ý của anh ấy xen lẫn chút mất mát: “Nhanh như thế đã bị xóa, tớ tốn không ít tiền đâu đấy, vẫn ổn, chứng tỏ là có tác dụng.”
Tống Huỳnh hơi suy ngẫm, ngay sau đó hiểu ra: “Chuyện đó là cậu làm?”
“Phí lời, đã nói muốn để ai kia ghen, sao có thể không tiêu chút tiền vốn?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tống Huỳnh tức giận tới nỗi nghiến răng.
Hôm đó Lâm Hạo nói như vậy, cô coi là thói quen độc miệng của anh ấy, không để trong lòng, ai biết qua mấy ngày, anh ấy trực tiếp chơi một vố lớn.
“Vì sao? Tớ quá oan, tớ đây không phải vì giúp cậu thử anh ta à? Cậu xem, nhanh như vậy anh ta đã có hành động, xóa đến mức tìm khắp nơi cũng không còn, điều này chứng tỏ trong lòng anh ta có cậu.” Lâm Hạo vừa nói vừa cười.
Tống Huỳnh đập gối ôm: “Sao cậu biết là anh ấy?”
Lâm Hạo “hừ” cười một tiếng, dứt khoát trả lời lưu loát: “Cá với cậu, tối hôm nay chắc chắn anh ta sẽ tìm đến chỗ cậu, cược một nồi lẩu cay trước cổng trường tiểu học thành phố Lạc nhá!”
Tống Huỳnh nghe được vừa bực mình vừa buồn cười: “Chỗ quảng cáo tỏ tình là cậu mua, hoa cũng là cậu tặng? Vẽ vời thêm chuyện thế.”
Bên kia dừng một chút, nghiêm túc hỏi: “Hoa gì cơ?”
Tống Huỳnh vừa nghe đã đoán được, người tặng hoa không phải anh ấy.
Vậy thì trùng hợp, người này vừa không phải Đỗ Thịnh Lâm, cũng không phải Lâm Hạo, dường như chỉ còn lại một khả năng duy nhất.
Cơm tối, cô ăn qua loa một bữa tạm bợ như thường lệ. Sau đó, cô mở máy tính ra, chuẩn bị báo cáo công việc cho tuần sau. Bầu trời đen kịt, mây đen tụ lại, loáng thoáng nghe thấy tiếng sấm, ngay sau đó đã bắt đầu mưa.
Khi làm việc không có cảm giác thời gian trôi đi, bất tri bất giác đã hơn mười một giờ.
Trong lòng Tống Huỳnh chán nản mà nghĩ, thời tiết như vậy, chắc chắn anh sẽ không đến, Lâm Hạo nhất định thua cược.
Cô nhớ tới quán lẩu cay ở cổng tiểu học kia, có hơi thèm, ngày mai sẽ bảo Lâm Hạo mời cô ăn.
Đáng tiếc ông trời không chiều lòng người, không tốt theo cả hai nghĩa.
Cô vừa định gửi Wechat tuyên bố kết quả cho Lâm Hạo, điện thoại sáng, là Lục Thiệu Tu không đúng giờ.
Huyệt thái dương nhảy thình thịch.
Do dự một hồi, Tống Huỳnh vẫn nhận điện thoại, cô không nói lời nào, chờ đối phương mở miệng trước, bên kia vang lên âm thanh lộp bộp, như thể là tiếng nước vừa rơi trên lá cây.
“Chuyện tòa nhà Hằng Cơ là sao? Em gấp không chờ nổi như vậy à?” Giọng điệu của anh không vui, giọng nói từ tính trầm xuống, khiến người ta cảm thấy áp lực.
Tống Huỳnh hơi nghẹn một chút, rồi lạnh giọng nói: “Một là anh nói chuyện đàng hoàng, hai là cúp máy.”
“Đừng cúp.” Lục Thiệu Tu dừng một chút: “Tôi ở bên dưới toà nhà của em, có thể đi lên không?”
“Anh có chuyện gì?”
Trong lòng anh phiền muộn, buổi tối nhìn thấy tin tức thì rất tức giận, nghĩ đến người đàn ông hôm đó về nhà cùng cô, lập tức ra lệnh để người ta xóa tất cả video liên quan, lơ đãng ứng phó xong bữa tiệc rồi đi đến đây, gọi điện thoại vốn là muốn nổi giận.
Quên mất cô là người lợi hại hơn, Lục Thiệu Tu cảm thấy gặp cản trở khắp nơi, lại không thể làm gì được cô.
“Tôi muốn gặp em, lý do này được chứ?”
Tống Huỳnh lờ đi, lặng lẽ đi đến bên cửa sổ nhìn xuống, người đàn ông căng ô màu đen đứng dưới lầu, nước mưa lạnh băng khiến thân hình của anh thoạt nhìn càng thêm trang nghiêm.
Trời mưa sấm sét, anh bật ô nói chuyện điện thoại, thật là không sợ chết, Tống Huỳnh đuổi anh đi: “Đừng lên, tôi muốn đi ngủ.”
Anh ngẫm nghĩ: “Được, tôi chỉ nói một câu, nghe xong em đi ngủ sớm một chút.”
“Nói.”
“Đừng đồng ý với anh ta, đừng đồng ý với bất cứ tên nào.” Giọng điệu của anh trầm thấp, ít đi vài phần ngang ngược, nhiều thêm chút mong đợi không xác định.
Anh đang yêu cầu lời hứa của cô.
Tống Huỳnh cắn môi, nhịn không được mà hỏi: “Dựa vào cái gì?”
Anh dứt khoát trả lời: “Chỉ dựa vào tôi tốt hơn anh ta.”
Cái người này ấy mà, vẫn tự đại như thế, Tống Huỳnh vốn nên cúp điện thoại, không biết vì sao, lại muốn nghe tiếp một cách khó hiểu, người đàn ông này có một loại kiên quyết, anh chưa làm gì cũng đã đủ hấp dẫn, chỉ cần hơi gắng sức, sẽ không có người mà anh không thể chinh phục.
Tống Huỳnh hừ một tiếng, không hề trả lời.
“Lúc mới vừa tiếp nhận công ty, không có ai phục tôi, chỉ khinh tôi là phú nhị đại vô dụng uổng phí bối cảnh, tôi nói sẽ khiến bọn họ tâm phục khẩu phục, tôi làm được; em từng nói tôi tự đại, tôi thừa nhận, không ngại nói với em rằng, tôi vĩnh viễn không thể thay đổi được, bởi vì tôi nói được chắc chắn có thể làm được!”
Ngạo mạn biết bao, nhưng lời nói lại có sức nặng, Tống Huỳnh nắm điện thoại, không tìm được động cơ để phản bác, quả thực anh có điều kiện để ngạo mạn.
Tim đập dữ dội.
“Anh muốn thế nào?”
Anh khẽ cười: “Tôi muốn hỏi, có phải em thật sự không thích tôi nữa không?”
Tống Huỳnh nhẫn tâm: “Đúng vậy.”
“Được, không sao.” Anh nói trong điện thoại: “Tôi sẽ khiến em thích tôi một lần nữa.”