Độc Chiếm Ánh Trăng

Chương 29



Nơi chạm vào như thiêu như đốt, Tống Huỳnh bị bỏng đến, vội vàng rụt tay về, còn không quên đập mạnh lên người anh một cái.

Lục Thiệu Tu bật cười, cũng không miễn cưỡng, chỉ kiềm chế giúp cô vén tóc ra sau tai.

Vài sợi tóc ngắn ngủn có chút nghịch ngợm, không nghe lời, vén một cái, bật ra, vuốt một cái, lại bật ra, giống như cố ý đối đầu với anh.

“Sao lại không nghe lời như thế?” Anh thấp giọng oán trách.

Tống Huỳnh thẹn thùng trốn về phía sau, đẩy tay anh ra: “Anh đừng vờn nữa, sao lại cứ cố chấp với tóc của tôi?”

Anh hừ nhẹ một tiếng: “Tôi cố chấp với cả người em.”

Tống Huỳnh không để ý đến anh, tay chống cằm nhìn sàn nhà ngẩn người, thân tàu thỉnh thoảng lắc lư, sàn nhà nghiêng ngả, cảm giác rất kỳ diệu.

Buổi tối hôm nay cũng rất kỳ diệu.

“Cho nên, đây đều là trù tính của anh à?” Tống Huỳnh nghiêng mặt đi, ánh mắt mông lung nhìn anh.

Lục Thiệu Tu tăng nhiệt độ thiết bị sưởi, cởi vest đắp lên cho cô: “Không trù tính đăng bài PR kia, suy cho cùng thì tôi cũng không biết chuyện nhà em...”

Tống Huỳnh chậm rãi gật đầu: “Anh thật sự lợi hại, tôi tự hổ thẹn không bằng, chắc hẳn cô ta đã nhận được bài học.”

Lục Thiệu Tu nhìn cô: “Vậy thì tốt, nếu còn có lần sau...”

“Vậy nên anh thế này là vì tôi?” Tống Huỳnh uống rượu xong, lá gan to hơn ngày thường rất nhiều, nhìn chằm chằm vào anh.

“Tôi không thích người khác lợi dụng tôi.” Lục Thiệu Tu quay mặt đi: “Nhân tiện giúp em mà thôi.”

Tống Huỳnh phụt một tiếng bật cười: “Sếp Lục, có ai từng nói anh rất là ngoài lạnh trong nóng hay chưa?”

Anh hơi giật mình, ngay sau đó cười nói: “Chưa có, không ai dám nói kiểu này với tôi, chỉ có em dám tùy tiện giương oai.”

?

Cô tùy tiện giương oai?

Khi nào?

“Thôi đi, xem dáng vẻ này của em cũng không chịu thừa nhận, tôi chỉ hỏi em một câu, chuyện hôm nay có tính là tôi đã lập công chuộc tội không?” Lục Thiệu Tu nghiêm túc chăm chú nhìn cô.

Tống Huỳnh chậm rì rì mở miệng: “Chuyện hôm nay là tôi nên cảm ơn anh, nhưng lập công chuộc tội, sếp Lục quá lời...”

“Chớ đánh Thái Cực Quyền với Văn Trâu Trâu tôi(*).” Lục Thiệu Tu tức giận cười, nhẹ nhàng nhéo chóp mũi cô: “Tôi quá lời? Là ai ngày đó đuổi tôi ra khỏi nhà? Trên đời này còn có chuyện em không dám làm?”

(*)跟我文邹邹打太极 [ Chớ đánh Thái Cực Quyền với Văn Trâu Trâu tôi ]: Đánh Thái Cực Quyền ở đây như việc đánh qua đánh lại nhưng không đánh vào mục tiêu chính, ẩn dụ cho hành động/hành vi mập mờ, mơ hồ, không rõ ràng khi giải quyết 1 số vấn đề nào đó. Văn Trâu Trâu ý chỉ người có lời ăn tiếng nói, phong thái lịch sự, tao nhã.

Tống Huỳnh không nói lời nào, vùi mặt vào quần áo của anh, ngửi được mùi hương dễ ngửi trên cơ thể người đàn ông.

Khỏe mạnh, ấm áp, khiến người ta cảm thấy yên tâm.

“Lần này anh chơi lớn, cô ta trở về mách lẻo, không thể làm gì anh, nói không chừng người nọ lại gọi điện thoại đến mắng tôi.”

Trên mặt cô lộ ra vẻ bướng bỉnh xa cách, ngay cả một tiếng bố cũng không chịu gọi, cơ thể nhỏ xinh mảnh mai bị bộ vest ôm trọn, giờ phút này bỗng giống như bé con.

Lục Thiệu Tu không giỏi đối đáp loại tình huống này, cũng không nói được lời dịu dàng an ủi.

Muốn nói lời chân thành, anh cũng chỉ có một câu: “Em không cần lo lắng, mọi việc có tôi rồi.”

Tống Huỳnh không biết nghe hiểu hay là nghe không hiểu, một đôi mắt mèo ngây thơ nhìn anh, men say lên đầu, hơi thở đậm men say: “Có anh?”

Anh gật đầu, nhẹ nhàng vỗ gương mặt non mềm: “Em có thể mãi mãi dựa vào tôi.”

Giọng điệu trịnh trọng nghiêm túc, nghe như đang đảm bảo với cô, đời này Tống Huỳnh cũng từng nghe không ít lời đảm bảo, cũng nghe Tống Thanh Tùng nói trước giường bệnh của mẹ: “Em nhất định phải khỏe lên, đời này anh chỉ có một người vợ là em...” .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hòa Thân - Lạc Nguyệt Thiển
2. Đầu Bếp Nọ Là Vợ Của Ta
3. Kiếp Này Tôi Muốn Làm Người Tốt
4. Nơi Mặt Trời Chiếu Rọi
=====================================

Thân tàu rung lắc, ánh đèn lờ mờ, bên ngoài hình như có tiếng nhạc và tiếng người, trong thế giới nhỏ bé này, chỉ có cô và Lục Thiệu Tu yên lặng nhìn nhau...

Người đàn ông áo mũ chỉnh tề, vầng trán anh tuấn ngay thẳng bớt đi vào phần lạnh lùng, không biết là do ánh đèn hay là do cồn, thoạt nhìn anh dịu dàng hơn ngày thường, giọng điệu càng mềm mỏng, khiến người ta không cẩn thận sẽ phải sa vào đó.

Mãi mãi, thời buổi này ai dám dễ dàng đảm bảo mãi mãi? Càng là lời thề lớn lao, càng có vẻ mong manh.

Những lời này phát ra từ trong miệng anh, bỗng dưng tăng thêm một chút độ tin cậy, dường như người như anh, chịu đảm bảo với người ta đã là chuyện hiếm có.

Tống Huỳnh chợt cong khóe miệng lên: “Sếp Lục, tối nay anh rất đẹp trai.”

Anh bật cười: “Bình thường tôi không đẹp?”

“Đẹp.” Từ nhỏ đến lớn, thời niên thiếu giống một cơn gió trong lành nhẹ nhàng, cũng không vì bất cứ ai mà dừng lại, rung động lòng người tựa lá rụng theo chiều gió, hiện tại lại còn là người đàn ông chín chắn, mưu mô giỏi giang, biết tiến biết lùi.

Tống Huỳnh thừa nhận, anh tự phụ kiêu ngạo là thật, cũng chưa chắc đây không phải một nét hấp dẫn của nam giới.

Anh khẽ cười: “Tôi thích em gọi tên của tôi.”

Khuôn mặt đường nét rõ ràng gần ngay trước mắt, râu ria cạo rất sạch sẽ, đôi mắt sâu thẳm, nhìn đến nỗi miệng lưỡi cô khô khốc, nhỏ giọng ngoan ngoãn gọi: “Lục Thiệu Tu...”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Vừa gọi vừa nghĩ, cái tên này rất dễ nghe, không theo kiểu cũ, có độ nhận dạng, chỉ là cái chữ “Tu” này không hợp với anh, anh chẳng giống người tu thân dưỡng tính.

Có mục tiêu, có kiên định, cũng có nỗ lực hết mình.

“Ngoan.” Anh lẳng lặng tiến đến gần, một tay nhẹ nhàng ôm lấy eo nhỏ của cô, thấp giọng nỉ non: “Em như vậy, tôi rất muốn hôn em...”

Tống Huỳnh khép mắt lại, hiếm khi muốn buông xuống phòng bị và bất hòa trước đây, anh dịu dàng như thế, cẩn thận từng li từng tí chạm vào, mang theo một tia yếu thế lấy lòng, ngay cả người tâm địa cứng rắn cũng khó có thể chống đỡ.

Hôn thì hôn đi, dù sao cũng không phải chưa từng hôn...

Bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập, cửa phòng bị người ta gõ rầm rầm: “Sếp Lục! Sếp Lục! Tôi biết anh ở bên trong!”

Đây là giọng của Đỗ Thịnh An...

Lục Thiệu Tu đã ghé đến trước người, hơi thở đều chạm vào nhau, mắt anh đột nhiên hiện lên một tia không kiên nhẫn: “Lại là cái người sếp kia của em.”

Tống Huỳnh chợt muốn cười: “Anh ta tìm anh có việc, anh cứ gặp anh ta xem thế nào?”

“Không gặp! Người đàn ông nào có thể dừng lại lúc này? Mặc kệ cậu ta, đợi lát nữa sẽ tự bỏ đi.”

Người bên ngoài hiển nhiên không nghĩ như vậy.

“Sếp Lục, tôi nghe được anh đang nói chuyện bên trong! Này này này… nghe được xin trả lời?” Bỗng nhiên rầm một tiếng, như là người ngã trên mặt đất: “Tôi nhìn thấy bên trong có đèn sáng! Vì sao không gặp tôi…“

Lục Thiệu Tu đen mặt.

Tống Huỳnh nhịn không được chê cười anh: “Mau mở cửa, để cho người khác nghe thấy được, còn tưởng rằng anh ta bị anh bội tình bạc nghĩa.”

Mặt Lục Thiệu Tu vô cảm đứng lên, sự bực bội đều viết ở đáy mắt, xoay người muốn đi mở cửa, Tống Huỳnh giữ chặt ống tay áo của anh: “Từ từ!”

Cô nhìn xung quanh trái phải, nơi này không có chỗ nào để trốn, trừ khi trốn vào góc tủ quần áo kia.

Cô rất gầy, ngồi vào hẳn là không thành vấn đề.

“Em muốn làm gì?” Lục Thiệu Tu cảnh giác hỏi.

Tống Huỳnh chỉ một ngón vào tủ quần áo: “Tôi muốn vào trong đó.”

Lục Thiệu Tu thu lại ý cười, lạnh lùng nhìn cô: “Sao, ở bên tôi rất mất mặt à? Sao em luôn trốn trốn tránh tránh như vậy...”

Ủa?

Cô không nghe nhầm chứ?

Sao lại cảm thấy giọng điệu của người đàn ông này có vẻ quá tủi thân, bày ra một dáng vẻ hung dữ, nhưng ngược lại thật sự đáng yêu.

Giống như một con chó lớn.

Tống Huỳnh bỗng nhiên muốn chơi đùa, nhảy lên xoa mái tóc gọn gàng của người đàn ông một phen: “Tóc anh rối rồi kìa!”

Không đợi Lục Thiệu Tu lấy lại tinh thần dạy dỗ cô, cô đã giống như con báo nhỏ nhanh nhẹn chuồn đi, trốn vào tủ quần áo ngay trước mặt anh.

Ở cửa có một mặt gương soi toàn thân dựng thẳng, tóc của anh bị xoa đến nỗi rối tung rối mù, người đàn ông thoáng mất hồn.

“Sếp Lục! Anh ở đâu… anh ở đâu… anh mau mở cửa ~ một mình tôi chịu không nổi ~ anh mau mở...”

Cửa bỗng chốc bị người ta mở ra từ bên trong, Đỗ Thịnh An uống đến say khướt bị bất ngờ, đâm đầu ngã về phía trước, Lục Thiệu Tu tránh sang bên cạnh, không có ý muốn đỡ lấy.

Đỗ Thịnh An huỵch một tiếng ngã trên mặt đất.

Cồn khiến cơ thể người ta mệt mỏi, anh ta không cảm thấy đau, hi hi ha ha ngồi dậy.

“Đi ra ngoài.” Người đàn ông nhìn xuống từ trên cao, vẻ mặt lạnh lẽo.

“Tôi mang theo bản kế hoạch cho anh xem, tôi viết đã lâu... Ế? Đâu rồi? Sao không tìm thấy?” Đỗ Thịnh An lật tất cả áo và túi quần ra, ngồi dưới đất, rất giống một tên ngốc hơn sáu mươi cân.

Lục Thiệu Tu chuẩn bị ấn chuông phục vụ, để người ta kéo tên ngốc này đi, điện thoại bỗng vang lên một tiếng.

Lấy ra, là tin nhắn Tống Huỳnh gửi cho anh.

[Đối xử tốt với sếp của tôi một chút, đừng để cho anh ta té ngã, anh ta đã đủ ngốc rồi, anh ta có việc muốn nói với anh, để anh ta nói cho xong, bằng không anh ta sẽ không từ bỏ.]

Được thôi, trốn vào tủ quần áo còn không quên sai khiến anh, là chắc chắn anh sẽ nghe lời, dễ bắt nạt có phải không?

Lục Thiệu Tu trả lời: [Vì sao tôi phải nghe em.]

Bên kia rất nhanh đã hồi âm: [Không nghe thì thôi.]

...Được, cánh tay không lay chuyển được đùi, cô đã nắm chắc anh rồi, Lục Thiệu Tu nhịn xuống xúc động muốn nhấc Đỗ Thịnh An lên ném văng ra, nhẹ nhàng nói: [Bảy tội, hôm nay gạch cho tôi một cái?]

Tống Huỳnh trốn trong tủ quần áo tối đen như mực, đầu dựa vào gỗ bích lạnh lẽo, nhịn không được lén mỉm cười.

Ngày đó cô đếm ra được bảy tội? Chính mình còn không nhớ rõ.

Thật khó cho anh còn nhớ rõ ràng.

Qua một lúc Tống Huỳnh vẫn chưa trả lời lại, Lục Thiệu Tu chờ không nổi, trực tiếp quyết định chuyện này: [Không nói lời nào coi như em ngầm thừa nhận.]

Lục Thiệu Tu ghét bỏ đá Đỗ Thịnh An, chỉ vào ghế dựa bên cạnh: “Ngồi chỗ đó đi, có gì nói nhanh, không được nôn trong phòng.”

Đỗ Thịnh An cười ngây ngô: “Trên mặt đất mát mẻ, tôi thích ngồi dưới đất.”

“...” Trong trường hợp bình thường, loại người này không thể nào trụ nổi ba hiệp ở trước mặt anh vì rất nhanh đã bị ném văng ra rồi, nhưng nhờ phước vị tổ tông nhỏ trốn trong tủ quần áo, anh đánh cũng không được mắng cũng không xong.

“Lục Thiệu Tu! Có phải anh xem thường tôi hay không!” Anh ta đột nhiên la lên một tiếng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lục Thiệu Tu cắt ngang anh ta: “Ai cho cậu gọi tên của tôi?”

Nếu là ngày thường Đỗ Thịnh An sẽ run sợ, đáng tiếc con ma men không nói lý, anh ta đạp hai cái chân: “Lục Thiệu Tu anh còn thiếu em trai không? Tôi có thể làm em trai anh!”

“...Cút.”

“Vậy anh thiếu con trai không? Vừa khéo tôi nhìn lão già trong nhà không vừa mắt, anh kế vị nhé!”

Lục Thiệu Tu nghe mà huyệt Thái Dương cũng đau, anh châm điếu thuốc, ngồi xuống mép giường: “Cậu cho rằng tìm tôi chơi xấu như thế này sẽ có tác dụng?”

Đỗ Thịnh An ngây ngốc gật đầu: “Có tác dụng chứ, thư ký Tống bảo tôi đến tìm anh.”

Lục Thiệu Tu hơi khựng lại: “Cô ấy nói cái gì?”

“Cô ấy nói lì lợm la liếm có tác dụng!”

Người đàn ông nhếch khóe miệng: “Thật sao?” Vừa nói, anh nhìn về phía tủ quần áo đầy ẩn ý: “Vậy tôi phải thử xem sao.”

Cửa tủ rung lắc rất nhỏ, rất nhanh lại khôi phục yên ổn.

Giờ phút này tâm trạng của Tống Huỳnh chính là chột dạ, vô cùng chột dạ.

Cái tên Đỗ Thịnh An nhiều chuyện này, lời cô nói đùa với anh ta, sao có thể nói cho Lục Thiệu Tu nghe? Xong việc không biết anh sẽ làm phiền cô thế nào...

Bỗng nhiên cảm giác say ập tới, cô có hơi rã rời, vô thức siết chặt vest trên người, nhắm mắt lại, mặc kệ chính mình ngủ thiếp đi.

Đợi đến khi Lục Thiệu Tu đuổi Đỗ Thịnh An, đứa con trai từ trên trời rơi xuống này đi, anh mở cửa tủ quần áo ra, cô gái nhỏ xinh co ro trong góc, cánh tay ôm lấy bản thân, ngủ không an ổn.

“Lên giường ngủ đi.” Lục Thiệu Tu khẽ chạm vào mặt cô.

Anh thậm chí không dám lớn tiếng, sợ làm phiền giấc mộng đẹp của cô, cô gái nhỏ lại không cảm kích, rầm rì duỗi tay đẩy anh, lại bị Lục Thiệu Tu nắm chặt ở trong tay.

“Vô lương tâm.” Anh thấp giọng mắng, nhưng vẫn cẩn thận bế ngang người ra, cảm giác vừa lạnh vừa nóng, Tống Huỳnh gục lên lồng ngực nóng bỏng của người đàn ông, chưa tỉnh hẳn, mơ mơ màng màng thấy đường nét hàm dưới căng chặt của anh, buột miệng thốt ra: “Tôi buồn ngủ, tôi phải về nhà.”

“Đêm nay cứ ở đây, sáng mai đưa em về.”

Tống Huỳnh lại bướng bỉnh: “Không được! Tôi phải đi về! Hai bạn nhỏ còn ở trong nhà! Tôi không ở đó bọn nó sẽ sợ hãi!”

Lục Thiệu Tu vốn định ép cô ở lại, nhưng nghĩ cũng đúng, Tống Huỳnh vốn chê anh đối xử không tốt với chó, thế nào sáng mai dậy cũng kê thêm cho anh một tội.

Quên đi, phải đưa người trở về đàng hoàng.

“Vậy thì về, em còn có thể đi được không, hay là muốn tôi bế?” Lục Thiệu Tu dùng lời này để gọi cô, với tính tình của Tống Huỳnh, chắc chắn không muốn để người ta thấy cô và anh ôm ôm ấp ấp.

Quả nhiên cô giãy giụa muốn nhảy xuống: “Tôi tự đi!”

Lục Thiệu Tu dùng sức trên tay, siết chặt cô vào lòng: “Đợi chút, tôi hỏi em trước, vì sao không mặc lễ phục tôi đưa?”

Tống Huỳnh cắn môi: “...Không thích màu đỏ.”

Anh cười, hơi thở phả đến trên vành tai cô: “Vậy trang sức thì sao? Không thích kim cương? Cái em đang đeo là tự mình mua hay người khác tặng?”

Tống Huỳnh chóng mặt, trực giác nói cho cô biết đây là vấn đề sống còn, có lẽ sẽ dây dưa rất lâu, theo bản năng cô liếc mắt sang một bên: “Tự mua.”

Lục Thiệu Tu gật đầu, dường như buông tha cho chủ đề này: “Tôi đưa em về trước.”

Mở cửa, anh đỡ Tống Huỳnh ra ngoài, trên hành làng trống không, phòng riêng của Lục Thiệu Tu vốn ngăn cách với các khách khứa khác, ngoại trừ con ma men Đỗ Thịnh An, không lo có người xông nhầm vào.

Gió đêm lành lạnh, thổi đến mức Tống Huỳnh tỉnh táo hơn ba phần, trong khoang vẫn náo nhiệt như vậy, rượu không tan, đêm chưa nghỉ.

Cô cúi đầu bước đi, đi giày cao gót nên tốn sức, nếu không phải sợ bị phóng viên chụp đến, cô đã cởi giày đi chân trần ra ngoài rồi.

Đang phân cao thấp với giày, bỗng nhiên cô nghe thấy một giọng nói của con trai: “Chị Tống? Chị uống nhiều quá hả?”

Kinh ngạc ngẩng đầu, cô nhận ra chàng trai này là em trai Trần An Ni, diện mạo ngây ngô tuấn tú, dường như cậu ấy không biết Lục Thiệu Tu, không có phản ứng gì với sự tồn tại của anh, chỉ một mực nhìn chằm chằm Tống Huỳnh.

Ánh mắt chàng trai nóng bỏng, không biết che giấu, Lục Thiệu Tu ho nhẹ một tiếng, tay vòng trên eo cô càng thêm dùng sức, mang theo chút cảnh cáo.

“Vị này là ai, giới thiệu một chút đi.” Anh lạnh lùng đặt câu hỏi.

Đột nhiên, không biết một cơn gió lạnh thổi từ đâu tới, thổi đến nỗi Tống Huỳnh giật cả mình, ngước mắt nhìn, sắc mặt người đàn ông không vui, cô ngửi được một mùi chua không thể hiểu nổi.

Đây là... ghen rồi?

Không đợi cô trả lời, chàng trai cười cởi mở: “Tôi là bạn của chị Tống, anh là ai thế?”

“...” Đáy mắt Lục Thiệu Tu lạnh lẽo, nhếch môi cười khẽ nhích lại gần: “Tôi là ai, em nói với cậu ta đi.”

Tống Huỳnh:???

Ui da đừng siết eo cô mà!

Chàng trai là người vô tư, không nhận thấy được mùi thuốc súng, cậu ấy hơi cúi người, tay chống đầu gối, tự mình nhận xét: “Chị đeo hoa tai này xinh quá, vẫn là ánh mắt của em tốt, đây là chính em chọn cho chị đó!”

- --

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Hạo giơ hai tay hai chân lên vỗ: Rất tốt, chuyện tôi không làm được cậu đã làm được rồi! Cậu nhóc! Hậu sinh khả úy nha!