Lục Thiệu Tu xử lý xong công việc gấp gáp bay từ nước ngoài về, ngựa không ngừng vó cũng đã đến nhà.
“Không phải là bố không về nữa sao?” Lục Sơ Sơ nhào vào lòng bố, làm nũng một hồi.
Lục Thiệu Tu bế con gái lên, xoay một vòng tại chỗ: “Hôm nay là ngày đầu tiên Sơ Sơ đi nhà trẻ, nghe nói con rất ngoan, không quậy phá, bố về nhìn xem có phải thật hay không.”
“Đương nhiên là thật rồi! Hôm nay Sơ Sơ rất ngoan, không tin thì bố hỏi mẹ đi.” Lục Sơ Sơ kiêu ngạo nâng cằm lên, đôi mắt xinh đẹp sạch sẽ như được nước suối gột rửa, trong veo ngọt ngào.
Lục Thiệu Tu cười: “Đương nhiên mẹ sẽ khen con.”
“Vậy bố hỏi dì Lưu đi.”
“Dì Lưu coi con như bảo bối, lời của dì ấy bố cũng không tin.” Lục Thiệu Tu cố ý nói như vậy.
Lục Sơ Sơ phồng mặt, vẻ mặt buồn rầu, bé rất muốn nổi giận, lại cảm thấy lời bố nói cũng có lý.
Bố thật là, không thể nhường bé chút chút được sao?
Suy cho cùng bé cũng chỉ là em bé thôi mà.
Làm sao mới được đây...
Lục Sơ Sơ cắn ngón tay, tròng mắt xoay loạn, Trần Tuấn đột nhiên đứng sang một bên, vẻ mặt vô cảm.
Quyết định là anh!
“Hỏi anh ấy, anh Trần Tuấn học cùng lớp với con! Anh ấy có thể làm chứng cho Sơ Sơ!”
Lục Sơ Sơ sợ cậu bé không phối hợp, nghiêng đầu chớp chớp mắt về phía cậu bé, lọn tóc dài xoăn tự nhiên khiến cô bé thoạt nhìn như búp bê Tây Dương tinh xảo.
Cuộc sống trẻ con của Trần Tuấn bỗng nhiên lâm vào rối rắm.
Mẹ cậu bé từng nói, cậu không giống các bạn nhỏ khác lắm, đặc biệt yên tĩnh, thích ở một mình, có đôi khi mẹ sẽ khá bận tâm.
Mẹ cũng đã nói, trẻ con không được nói dối.
Hôm nay biểu hiện của Lục Sơ Sơ ở nhà trẻ tính là ngoan hả?
Cô bé ở nhà trẻ không khóc không quấy, biểu hiện ngoan hơn phần lớn bạn nhỏ, còn được giáo viên phát hoa nhỏ màu đỏ.
Nhưng mà về đến nhà thì quậy phá rất nhiều lần.
Lúc cậu đổi giày cô bé đã đẩy ngã cậu;
Ghép lung tung hình khi chơi trò lắp ghép;
Vừa rồi còn nhất quyết phải thắng...
Nhưng, cậu bé là con trai, vừa rồi cũng đã đồng ý với cô bé.
Trần Tuấn hơi có vẻ nghiêm trọng mà mở miệng nói: “Hôm nay Sơ Sơ rất ngoan, con làm chứng.”
Cô bé thiên thần hơi giật mình trong chốc lát, gương mặt vốn có chút lo lắng nở nụ cười tươi, càng thêm ôm chặt cổ bố, múa may nắm tay nhỏ như tranh công: “Thấy chưa, con muốn phần thưởng!”
Lục Thiệu Tu bất lực lắc đầu, biến ra viên kẹo như làm phép, lén bỏ vào trong túi của con gái.
Anh thấp giọng nói: “Giấu kỹ vào, đừng để bị mẹ phát hiện.”
Lục Sơ Sơ gật đầu như giã tỏi, duỗi ngón út, móc ngoéo với bố.
Đây là bí mật giữa bọn họ.
Lục Thiệu Tu buông con gái ra, tiến lên vài bước ôm Tống Huỳnh, đến bên tai nói câu gì đó.
Mặt Tống Huỳnh hơi hơi đỏ, không quá vui mà dùng sức đẩy anh: “Trước mặt con trẻ nói cái gì đấy...”
“Bọn nó cũng không nghe thấy.”
“Tầm bậy, trời vừa mới tối đó, chỉ vậy thôi mà anh cũng không chờ nổi hả?” Tống Huỳnh lại đẩy Lục Thiệu Tu ra một chút, lần này dùng lực chẳng là bao.
Lục Thiệu Tu nắm tay vợ: “Đêm nay để Sơ Sơ ngủ với dì Lưu...”
Tống Huỳnh ỡm ờ đi theo anh lên lầu.
Lục Sơ Sơ vịn đầu cầu thang, ngón tay ngắn ngủn mũm mĩm moi vách tường, ruột gan cồn cào.
Rốt cuộc vừa rồi bố mẹ đang thì thầm cái gì vậy.
Giống như ám hiệu, bé chẳng nghe hiểu một câu nào.
Cái gì mà trong chốc lát cũng không chờ nổi, ly hôn ư?
Chắc vậy rồi, chắc chắn bọn họ muốn bàn chuyện ly hôn, quá đáng giận, ngay cả chuyện này mà trong chốc lát cũng không chờ nổi hả?
Làm cô chủ nhỏ trong cái nhà này, Lục Sơ Sơ không thể ngồi yên mặc kệ được.
“Anh Tuấn Tuấn, lại đây.” Bé ngoắc ngoắc đầu ngón út, Trần Tuấn nhíu mày, vẫn thong thả ung dung đi tới.
Cậu bé nghĩ, nếu không nghe lời Lục Sơ Sơ, có lẽ cô bé sẽ khóc.
Không, là chắc chắn sẽ khóc.
Đôi mắt của Lục Sơ Sơ rất thần kỳ, lúc cười rộ lên giống như viên pha lê sạch sẽ, lại trong nháy mắt là có thể đổ mưa, cái loại sét đánh mang tia chớp ấy.
Nếu khóc sẽ rất phiền.
“Chuyện gì?” Trần Tuấn hỏi.
Lục Sơ Sơ nắm chặt nắm tay nhỏ, trong mắt lộ ra ánh sáng phấn khởi lạ thường: “Chúng ta thành lập một phân đội nhỏ lo cho bố mẹ đi!”
“.... Phân đội này để làm gì vậy?”
“Để ngăn cản bố mẹ không nghĩ chuyện tới ly hôn! Các bạn nhỏ cần phải đoàn kết lên!” Ý chí chiến đấu của Lục Sơ Sơ sục sôi, mặt phồng thành cái bánh bao nhỏ.
Trần Tuấn chậm rãi nói: “Dáng vẻ của bố mẹ em không giống muốn ly hôn.”
Lục Sơ Sơ đắm chìm trong kế hoạch của chính mình, ngoảnh mặt làm ngơ.
Việc bé quyết định làm không ai có thể ngăn nổi bé.
“Kế hoạch của em rất đơn giản.” Lục Sơ Sơ ngầu lòi chống nạnh, chỉ lên trên lầu: “Từ giờ trở đi, em đi quấn lấy bố, anh đi quấn lấy mẹ em, chúng ta phân công nhau hành động, tuyệt đối không để bọn họ có cơ hội ở chung riêng với nhau.”
Trần Tuấn: “...”
Không được, điều này quá ngốc.
Cậu bé lạnh lùng lắc đầu, lui về phía sau một bước, không muốn bị đồ ngốc Lục Sơ Sơ lây bệnh, mặc dù là trẻ con cũng không thể vô cớ gây rối như vậy.
“Anh từ chối, rất xin lỗi.”
Lục Sơ Sơ mở to hai mắt, trong đôi mắt sáng ngời ấy, lấp lánh dần dần mờ đi, cô bé trề môi, dường như đã chịu đả kích siêu to khổng lồ.
“Em còn tưởng rằng anh là bạn của em.” Trong mắt Lục Sơ Sơ chứa đầy nước mắt, bé tủi thân xoay người: “Thôi vậy, em tự đi.”
Lại khóc à...
Trần Tuấn nhìn chằm chằm bóng dáng chậm rãi rời đi của cô bé, hơi do dự.
Cô bé vịn tường, chầm chậm bước từng bước, thân hình chốc chốc lại đong đưa, chân ngắn nhỏ bước đi từng bước vẽ ra cảm giác gió thu hiu quanh thê lương.
Bé giơ tay lau mặt, bả vai run lên.
Cách chịu đựng không phát ra tiếng khóc như vậy, càng khiến người ta để ý hơn kiểu gào khóc lớn kia, bóng dáng Lục Sơ Sơ dường như viết ba chữ.
Bé đáng thương.
Phục rồi phục rồi, sợ luôn sợ luôn.
Trần Tuấn nhăn mày nhăn mặt cản Lục Sơ Sơ lại, không thể không đầu hàng: “Được thôi, em nói xem giờ phải làm gì đi.”
Đôi mắt của cô bé xoẹt một cái sáng lên, mỉm cười nắm lấy tay Trần Tuấn: “Em biết ngay chúng ta là bạn tốt mà!”
Lỗ tai Trần Tuấn đỏ bừng, chật vật né tránh: “Đừng, đừng động tay động chân.”
Lục Sơ Sơ trang nghiêm nói: “Sơ Sơ chỉ động tay, không có động chân.”
“...” Thoải mái đi.
Thế giới tâm hồn bé thơ của cậu bé đã bắt đầu lung lay sụp đổ.
Tầng hai.
Hai đứa nhỏ rón ra rón rén đi đến bên ngoài cửa phòng của bố mẹ, bên trong rất yên tĩnh.
Lục Sơ Sơ xòe bàn tay bé xíu đầy đặn ra, ra dấu cho đồng đội Trần Tuấn, bảo cậu bé đứng ở cửa phòng.
Trần Tuấn vẫn không lay động.
“Tiên nữ nhỏ gọi đồng đội Peppa, tiên nữ nhỏ gọi đồng đội Peppa, Peppa xin trả lời, over.”
“...” Nhưng vì cái gì mà cậu là Peppa, Trần Tuấn nhịn không được nhắc nhở: “Peppa là con gái.”
Lục Sơ Sơ biết sai bèn sửa ngay: “Vậy George, tiên nữ nhỏ gọi đồng đội George...”
Bé trịnh trọng lặp lại những lời đó một lần nữa.
Âm thanh chói tai.
Biết rồi biết rồi, cậu làm theo là được.
Trần Tuấn thả nhẹ bước chân đi đến cửa phòng, dựa theo kế hoạch vừa rồi, gõ vang cửa phòng.
Bên trong không có tiếng.
“Gõ nữa!” Lục Sơ Sơ nắm tay lên cổ vũ cho đồng đội.
Trần Tuấn lại gõ hai cái, Lục Sơ Sơ không chấp nhận được dáng vẻ chậm như rùa của cậu bé, cô bé tình tính nóng vội, gõ ầm ầm lên cửa một hồi, trong miệng hô lớn: “Bố mẹ ơi hai người ra đây nhanh đi có việc lớn không xong rồi!”
Lúc này bên trong mới có động tĩnh.
Trần Tuấn yên lặng lùi ra phía sau hai bước, cảm nhận sâu sắc rằng sau này Lục Sơ Sơ có thiên phú đi đóng phim.
Cuối cùng cửa phòng cũng mở ra.
Tống Huỳnh mặc áo ngủ, vẻ mặt có chút hoảng loạn, mặt còn hồng hồng, dáng vẻ như bị sốt.
Cảnh tượng này khiến trong lòng Lục Sơ Sơ căng thẳng.
Chắc bố mẹ cãi nhau rồi, mắt mẹ cũng hồng, chắc chắn đã khóc.
Lục Sơ Sơ không cho phép bất kỳ ai bắt nạt mẹ, kể cả là bố cũng không được!
“Sao vậy Tuấn Tuấn? Không thoải mái ở đâu à?” Tống Huỳnh khép chặt quần áo, ngồi xổm xuống sờ đầu cậu bé.
Trần Tuấn khó khăn mở miệng: “Con… đau bụng.”
Tống Huỳnh cau mày, lo lắng sờ bụng nhỏ của cậu bé: “Là ăn linh tinh nên đau bụng ư? Toang rồi, chẳng lẽ là cơm tối dì làm có vấn đề...”
Lục Sơ Sơ nhảy từ bên cạnh ra: “Anh Tuấn Tuấn nói sai rồi, không phải đau bụng, là anh ấy nhớ mẹ!”
Ngốc thật, ngay cả lời thoại đơn giản như vậy cũng thuộc sai.
Vẫn may có đội trưởng bé đây giám sát ở bên cạnh.
“Nhớ mẹ? Bé đáng thương.” Tống Huỳnh đau lòng ôm con trai nuôi, lại hỏi Lục Sơ Sơ: “Không phải bảo con chú ý chơi cùng anh rồi sao?”
Lục Sơ Sơ chớp mắt, lanh trí nói: “Con có chuyện quan trọng muốn tìm bố! Con bận lắm! Mẹ chơi với anh đi!”
Không đợi mẹ nói chuyện, Lục Sơ Sơ đã lẻn vào phòng như mèo con, nhảy bắn vào trên người Lục Thiệu Tu tựa quả bóng cao su.
“Bố ơi! Bố heo lười, sao sớm vậy mà đã ngủ rồi!”
Lục Sơ Sơ nhảy tới nhảy lui trên giường của bố mẹ, âm thanh decibel cao càng hét đến mức người ta đau cả đầu.
Í… Sao vẻ mặt của bố có chút không thích hợp.
Hình như là tức giận?
Không đâu không đâu, bố không bao giờ nổi giận với Sơ Sơ.
“Con vào làm gì? Có việc thì đi tìm dì Lưu của con đi.” Lục Thiệu Tu đau đầu xoa ấn đường, không làm gì được bạn nhỏ này.
Sớm biết vậy thì nên đợi hai năm mới sinh, cuộc sống hai người của anh và Tống Huỳnh vẫn chưa thấy đủ.
Lúc ấy, nếu không phải ngoài ý muốn, cũng sẽ không có Lục Sơ Sơ đâu...
Lục Sơ Sơ chống cằm nằm trên chăn, chân ngắn nhỏ lắc qua lắc lại: “Con có vấn đề rất quan trọng muốn hỏi bố.”
Lục Thiệu Tu xách con gái lên: “Có việc gì để ngày mai lại hỏi.”
Lục Sơ Sơ rầm rì, hai chân đá loạn xạ, liều mạng giãy giụa: “Không đâu, con phải hỏi bố ngay bây giờ, bây giờ phải hỏi ngay!”
Đổi thành người khác, tại đây tại thời điểm này mà làm phiền anh, còn thể hiện tính khí bám dai như đỉa thì sớm đã bị Lục Thiệu Tu quăng ra ngoài.
Nhưng cố tình là con nhóc này.
Trên đầu Lục Sơ Sơ búi tóc, bởi vì hoạt bát hay cử động nên tóc khá lỏng lẻo, da trắng mắt to, môi đỏ răng trắng, ánh mắt non nớt ngây thơ, mắt và miệng đều giống Tống Huỳnh, mũi trông giống anh.
Vừa nhìn đã biết là sản phẩm kết tinh của hai người.
Quên đi, đứa nhóc mình sinh, cũng chỉ có thể cưng chiều thôi.
“Muốn hỏi cái gì?” Lục Thiệu Tu mặc quần áo tử tế, vớt người bé lên.
Lục Sơ Sơ chớp đôi mắt to, giọng đầy ngây thơ mà hỏi: “Bố ơi, con muốn biết, con từ đâu tới ạ?”
“...” Vẻ mặt Lục Thiệu Tu ngưng một chút: “Chờ con lớn con sẽ biết.”
“Đừng lấy lệ với con! Đừng nói cái gì mà mọc ra từ nách!” Lục Sơ Sơ hừ một tiếng, dẫm lên đùi bố, bỗng nghĩ đến gì đó, đồng tử lay động, khổ sở nói: “Chẳng lẽ Sơ Sơ thật sự là giấy vệ sinh khuyến mãi được tặng kèm, hay là cước điện thoại được tặng sao?”
Lục Thiệu Tu: “...”
Tối nay thể nào cũng không ngủ nổi.
Hai đứa bé, một đứa kéo Tống Huỳnh đi rồi, một đứa chuyên so đo với Lục Thiệu Tu. Lục Thiệu Tu gặp phải chủ nhân khó chơi này, tốn rất nhiều công sức mới vỗ về được, vừa kể chuyện xưa vừa chơi trò chơi, cho đến khi Lục Sơ Sơ buồn ngủ đến nỗi không mở nổi mắt mới ngừng nghỉ.
Lục Thiệu Tu ôm con gái vào phòng ngủ của bé, bên này Tống Huỳnh cũng vừa dỗ Trần Tuấn ngủ xong.
Hai người bất lực liếc nhìn nhau.
Lục Thiệu Tu khẽ mổ một cái lên mặt Tống Huỳnh: “Con nhóc Lục Sơ Sơ này phiền quá, đưa con bé đến nhà họ Lục là xong.”
Lục Sơ Sơ ở trong chăn đột ngột mở mắt.
Hóa ra...
Bố mẹ không phải muốn ly hôn...
Mà là định vứt bỏ em bé này...
Đợi Lục Thiệu Tu và Tống Huỳnh rời đi, Lục Sơ Sơ linh hoạt lật từ trên giường xuống dưới, lắc Trần Tuấn tỉnh.
“Peppa, đừng ngủ nữa, kế hoạch cứu vớt tiên nữ nhỏ sắp bắt đầu!”
Trần Tuấn: Thế giới này, vẫn nên hủy diệt đi.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Phần trẻ con kết thúc rồi, chương ngoại truyện cuối cùng là thời đi học của chó Lục và Huỳnh Huỳnh.