Độc Chiếm Ánh Trăng

Chương 8



Buổi sáng thứ Sáu, Vạn Thịnh Entertainment vô cùng bận rộn.

Với việc Phó giám đốc nhậm chức và sự trở lại tỏa sáng của Đỗ Thịnh An, hiệu suất làm việc của cả công ty cao hơn gấp bội so với bình thường.

Mọi người đều vội vã hoàn thành công việc sớm hơn để có thể thoải mái tám chuyện, phòng trà nước ở mỗi tầng đều chật kín người.

Tiểu Lưu bộ phận phát triển kinh doanh: “Mấy cậu thấy cái đầu vàng của Tổng giám đốc Đỗ chưa? Phó tổng nhìn thấy xanh cả mặt.”

Tiểu Đổng bộ phận hình ảnh: “Đặt cược đi, hai sếp lớn ai sẽ battle thành công? Thua thì phát lì xì to vào trong nhóm!”

Lão Mạnh bộ phận kinh tế: “Ai sẽ thành công, sau cùng còn phải xem ý của Chủ tịch, mấy đứa thật sự còn non quá.”

“Tôi thấy mấy người chính là quá nhàn rỗi. Tiểu Lưu, cô đã thương lượng xúc tiến đầu tư cho năm tới chưa? Lão Mạnh, cái người nghệ sĩ dưới trướng anh ngoại tình bạo lực gia đình đã lên tiếng giải thích hình tượng xong rồi à? Còn có cô, Tiểu Đổng…”

Sự xuất hiện của Tống Huỳnh như một tia sấm sét, nhóm ma quỷ trong phòng trà nước lần lượt phân tán như chim và thú, có người pha xong cà phê cũng quên cầm đi.

Cô vừa buồn cười vừa tức giận.

Nhiều chuyện là thuộc tính bẩm sinh của con người, huống chi đây còn là một công ty giải trí.

Tống Huỳnh rót một ly cà phê rồi trở lại phòng làm việc của thư ký bên cạnh văn phòng Tổng giám đốc, vừa dựa vào cửa sổ uống cà phê, vừa nhấn mở Wechat, vào hộp thoại trò chuyện với Trương Tư Vi tối qua.

Chữ ký cá nhân của Trương Tư Vi chính là: Chúng tôi không tám chuyện, chúng tôi chỉ là nhà sản xuất tin đồn.

Khá sinh động.

Tối hôm qua, Tống Huỳnh trò chuyện với cô ấy suốt nửa tiếng.

Trong chuỗi voice chat đó, Trương Tư Vi nói rõ với cô rằng bản thân sẽ từ chức khi hợp đồng đến kỳ hạn vào ba tháng sau. Tiếp tục ở lại Vạn Thịnh Entertainment, cô ấy đã không còn bất cứ không gian phát triển sự nghiệp nào, mặc dù có lỗi, nhưng cô ấy cần phải tìm lối thoát khác.

Trương Tư Vi là người đại diện kim bài của công ty, từng dẫn dắt ra những ngôi sao lớn nhỏ, năng lực hơn người, có thể nói là một mãnh tướng của Vạn Thịnh.

Một công ty giải trí khác đang rất nổi bật trả lương cao, đào Trương Tư Vi qua đó, cô ấy cũng đã cân nhắc mấy tháng rồi mới đồng ý.

“Vạn Thịnh là khởi đầu của tôi, tôi không phải là người không nhớ tình cảm cũ, nhưng mà Vạn Thịnh bây giờ đã năm bè bảy mối(*), nay lại bè phái đấu nhau, lòng người lo sợ.”

(*)Năm bè bảy mối: Không có sự thống nhất chung trong một tổ chức, một tập thể mà phân hoá thành các bè, các nhóm.

“Tiểu Tống, cô còn trẻ, có rất nhiều cơ hội, trong công ty, tôi tán thưởng cô nhất, nếu cô bằng lòng, tôi có thể đưa cô đi cùng…”

Ở trong công ty, Tống Huỳnh có quan hệ không tệ với mấy người đại diện, đặc biệt là Trương Tư Vi.

Cô ấy đứng được cao, nhìn được xa, phân tích ưu nhược điểm rất trọng tâm, Tống Huỳnh cũng đều thừa nhận.

Nhưng mỗi người có sự lựa chọn của riêng mình, ở lại chỗ này mặc dù rắc rối, nhưng chuyển sang công ty khác cũng không nhất định là lựa chọn hoàn hảo.

...May sao, mấy ngày nay Đỗ Thịnh An đều an phận đến công ty, cuộc họp của bộ phận cũng đã tham dự như thường, ngoài trừ cái đầu Smart(*) kia thì không gây chuyện khác gì khác.

(*)Smart: gồm những người trẻ tuổi ở thành thị, thường có trình độ học vấn thấp, với kiểu tóc quá lố, trang điểm đậm, mặc trang phục lòe loẹt, đeo khuyên, v.v. (từ mượn từ "smart - thông minh")

Cái loa Lục Thiệu Tu đưa tới, tạm thời xoa dịu cái tên quỷ gặp cũng sầu này.

Khi vào văn phòng đưa tài liệu cho Đỗ Thịnh An ký tên, anh ta với cái đầu vàng choé vừa ký tên vừa cợt nhả: “Em Tống, chúng mình trốn làm về nhà nghe hip-hop đi! Hiệu quả âm thanh đó thật sự rất bùng nổ!”

Nếu Lục Thiệu Tu biết Đỗ Thịnh An lấy loa của anh để nghe hip-hop, vẻ mặt chắc chắn rất tuyệt vời.

Cô không khách sáo rút tài liệu về, liếc mắt kiểm tra xem chữ gà bới của Đỗ Thịnh An đã ký đúng vị trí chưa, rồi nói đâu ra đấy:

“Tổng giám đốc Đỗ, thứ nhất, về sau ở công ty xin hãy gọi tôi là thư ký Tống. Thứ hai, chưa đến giờ tan tầm thì anh không thể đi, đây là giao hẹn của chúng ta. Cuối cùng...”

Cô chỉ vào tài liệu, bất lực lại nghiêm túc mà hỏi: “Rốt cuộc anh đã đọc rõ tài liệu này chưa?”

Ngộ nhỡ Tống Huỳnh mưu kế bất chính, lấy tài liệu bất lợi đối với công ty bảo anh ta ký, anh ta bị người ta lừa còn không biết.

Vốn dĩ đã giống hệt em trai ngốc.

Em trai ngốc vung tay, nói bằng giọng điệu phóng khoáng: “Cô đưa cho tôi ký thì sợ cái gì, cô chắc chắn sẽ không hại tôi.”

Tống Huỳnh ra khỏi văn phòng, lòng đau khổ.

Không biết bây giờ hủy hợp đồng, tìm lối thoát khác cùng với Trương Tư Vi còn kịp không?

Hôm nay công ty có team building, Tống Huỳnh dứt khoát tìm lý do từ chối, nếu không trở về nhà, chỉ sợ hai tổ tông một lớn một nhỏ kia sẽ lật tung cái nhà mất.

Đêm ấy giao ước ngoài miệng với Lục Thiệu Tu, ngay đêm đó cô đã đưa chó về nhà, vốn tưởng rằng hai bạn nhỏ có thể chung sống hòa thuận.

Cô dắt Thiếu Tá đến cửa nhà, Nữ Tước ngửi được mùi của sen, tao nhã bước ra ngoài.

Trong chớp mắt nhìn thấy chó, lông mèo khắp người con mèo dựng ngược, nhe răng nhếch mép cong người lên, làm dáng đe dọa.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Thời gian Tống Huỳnh tắm rửa, con mèo đã hoàn thành ba lần đánh liên tiếp.

Chú chó lớn cực kì uất ức, bị đánh đến nỗi rụt vào góc tường, nhìn thấy Tống Huỳnh đi ra thì giống như đứa trẻ đáng thương thấy người thân.

Trước đây không cảm thấy ham muốn chiếm hữu của Nữ Tước mạnh như vậy. Nó thường xuyên phớt lờ Tống Huỳnh, chỉ khi sét đánh sợ hãi mới rúc vào lòng cô làm nũng.

Từ khi Thiếu Tá đến, Nữ Tước hận không thể rải nước tiểu vòng quanh Tống Huỳnh để tuyên bố chủ quyền, không có lúc nào là không muốn lắc lư trên người Tống Huỳnh, khí thế oai phong khoe khoang với chú chó.

Đúng như dự đoán, Tống Huỳnh vừa mới mở cửa tiến vào nhà, giày còn chưa thay.

Một vật thể màu trắng to lớn nhảy thẳng vào ngực cô, suýt chút nữa trực tiếp biến cô thành sân bay.

“Meowwww!” Con sen, sao giờ chị mới về?

“Đừng meow, không nhìn xem bản thân bây giờ mấy cân mấy lạng, còn tưởng mình là mèo con hả?” Tống Huỳnh tức giận búng xuống mũi mèo, thả nó trên mặt đất.

“Gâu!” Chị chủ mới về, gâu suýt chút nữa bị bắt nạt chết mất!

Chú chó chăn cừu Đức vui vẻ vẫy đuôi chào đón chủ về nhà, bên trái cơ thể rụng một mảng lông nhỏ, đây là bị Nữ Tước cắn đứt tối qua.

Cắn một miệng lông chó...

Chú chó ngốc này vẫn cứ ngốc nghếch, đã bị bắt nạt tàn nhẫn như vậy rồi, vẫn nhất quyết dán lấy con mèo, chủ động cọ lên để đòi đánh.

Nhất thời Tống Huỳnh cũng không biết nên nói gì.

Đối thủ một mất một còn ngược tôi muôn ngàn lần, tôi lại đối xử với nó như mối tình đầu?

Cô làm bữa tối riêng cho hai nhóc con, lúc này Trác Nhất Thiến không mời mà đến, còn mang bữa tối xa hoa của Tề Vân Trai đến.

Tề Vân Trai là nhà hàng có tiếng trong thành phố, bình thường đều phải đặt chỗ trước, khó tìm được chỗ ngồi, cũng không làm đồ ăn mang đi.

Đến nhà hàng này ăn cơm, cũng rất ít người sẽ gói mang về, dù ăn xong thừa một bàn lớn cũng không đóng gói.

Cửa hàng này chính là sản nghiệp của nhà bà ngoại Trác Nhất Thiến, cô ấy ăn ở Tề Vân Trai cũng như ăn căng tin.

Cô ấy nựng mèo, lại trêu chó, sau đó ngồi xổm trên mặt đất xem mèo bắt nạt chó, chân ngồi xổm tê rần mới đi về phòng khách ăn cơm.

“Cậu siêu đó, Tiểu Huỳnh Huỳnh, không ngờ là thật sự thu phục được Lục Thiệu Tu.”

“Thu phục gì cơ, tớ phải giúp anh ấy nuôi chó, có điều kiện cả đấy!” Tống Huỳnh nhớ lại yêu cầu đêm ấy của Lục Thiệu Tu, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Anh có quyền thăm nom bất cứ lúc nào, còn đa dạng hình thức, khiến cô lo lắng cả tuần, chỉ sợ Lục Thiệu Tu đột nhiên đánh úp.

Thật là nhiều chuyện.

Trác Nhất Thiến: “Có thể đó! Chị em! Cậu là người làm việc lớn! Bỗng nhiên tớ cảm thấy anh ấy cũng không đáng sợ lắm nhỉ? Lại không quăng cậu ra ngoài?”

Tống Huỳnh trợn trắng mắt: “Tớ cũng không làm gì anh ấy, sao phải ném tớ ra ngoài?”

“Cũng đúng, chẳng qua cậu đã gặp anh ấy mấy lần, ngay cả một chút tâm tư cũng không có?” Trác Nhất Thiến tấm tắc cảm thán: “Nếu không phải tớ đã đính hôn, tớ cũng muốn ra tay với anh ấy... Cực phẩm!”

Tống Huỳnh dừng đũa lại một chút, sau đó nói: “Tớ là người yêu thích sắc đẹp, nói không có tâm tư, cậu tin ư?”

“Không tin, đó chắc chắn là không thành thật.”

“Đúng vậy, tớ còn có tâm tư với Sở Tư Việt cơ, buổi concert của anh ấy vào tháng sau, có muốn đi cùng không?”

“Có đi, có đi, cậu xem phim mới nhất của anh ấy chưa? Tớ chết mất, tớ chết mất...”

Chủ đề cứ như vậy bị thay đổi mà “thần không biết, quỷ không hay”, Tống Huỳnh cảm thấy bản thân thật sự là bé thiên tài.

Ăn cơm xong, Tống Huỳnh thu dọn hộp cơm trên bàn, điện thoại cứ ném bừa trên sofa không quan tâm, đổ rác xong trở về, Trác Nhất Thiến đang cùng Thiếu Tá chơi rất vui vẻ.

Mèo nằm ở một bên, không có hứng thú phản ứng. Nó thấy Tống Huỳnh đã quay lại, mới đứng dậy chuẩn bị sẵn sàng trạng thái “tranh sủng”.

Tống Huỳnh: Đột nhiên cảm thấy có hơi cảm động là thế nào?

“Chú chó này đáng yêu quá, anh ấy lại có thể chịu đưa cho cậu nuôi, chắc không phải là muốn nhân cơ hội tiếp cận cậu đâu nhỉ?” Trác Nhất Thiến chợt nảy ra một ý tưởng rất ngôn tình.

Này là cái gì nhỉ? Cận thủy lâu đài(*)? Cường thủ đoạt hào(**)?

(*)Cận thủy lâu đài: Ý chỉ việc được tiếp cận điều kiện tốt; hoặc gần gũi thân cận ai đó khiến người ta có được cơ hội lợi thế.

(**)Cường thủ đoạt hào: bắt phục tùng, dùng mưu kế để chiếm đoạt.

Tống Huỳnh xoa bụng mèo, trong từng tiếng ngáy khò khò thoải mái của Nữ Tước, cô nói với nét mặt bất lực: “Cậu cảm thấy có khả năng sao?”

Trên thực tế, ngoài việc mỗi ngày gửi một bức ảnh chụp chú chó cho trợ lý Từ, hai người không có liên lạc nào khác.

“Ối, hình như cũng đúng, nhưng mà chỗ này của cậu không thích hợp để nuôi chó to lắm nhỉ?”

Hai cô là bạn tốt nhiều năm, Trác Nhất Thiến lại là người thẳng tính, có gì nói đó, Tống Huỳnh nghe xong cũng không để ý, chỗ này của cô hơi nhỏ một chút, hai phòng ngủ, một người một mèo ở thoải mái, thêm một con chó lớn cao nửa người...

Khu vực hoạt động sẽ nhỏ hơn một chút.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Tống Huỳnh nói: “Nhà mới đang thông gió, phải nửa năm mới có thể dọn vào, chỉ có thể tạm thời để Thiếu Tá thiệt thòi.”

Năm ngoái cô mua một căn ba phòng ngủ, tháng trước vừa mới lắp đặt xong, lớn hơn nơi này rất nhiều.

Có điều là đến lúc đó cũng phải trả Thiếu Tá lại cho Lục Thiệu Tu rồi.

Trong lòng bỗng cảm thấy hơi buồn phiền.

Trác Nhất Thiến vô tư nói: “Không được thì cậu đến ở chỗ tớ đi, căn hộ cao cấp hơn 130 mét vuông(*), nó chạy thế nào thì tùy, tớ cũng nhận nó làm con nuôi.”

(*)Từ gốc là [大平层] – Đại Bình Tầng: theo baidu thì căn hộ kiểu này có định nghĩa khác nhau, nhưng thông thường dùng để chỉ những căn hộ có diện tích từ 130 mét vuông trở lên, thậm chí là một tầng chỉ một căn hộ, còn trong thiết kế kiến trúc phải có đầy đủ các phòng chức năng.

Tống Huỳnh: “...”

Rốt cuộc trong lúc cô không hay biết đã xảy ra chuyện gì?

Đại tiểu thư Trác rất hào hứng, lấy hết bia trong tủ lạnh của Tống Huỳnh ra, xếp thành một hàng trên sàn phòng khách, nói này nói kia, uống thả ga.

Hơn mười giờ, chồng chưa cưới Trần Tần của cô ấy tới đón, Trác Nhất Thiến mặt đỏ bừng nhảy lên người anh ấy.

Trần Tần giật mình: “Hai người uống bao nhiêu?”

Tống Huỳnh cười hì hì, gật gù đắc ý xua tay: “Chuyện nhỏ! Chỉ năm chai!”

Cuối cùng trong phòng cũng yên tĩnh lại, điện thoại trên sofa vang lên, cô nhấc máy.

“Alo, là cô Tống à, tôi là người môi giới bất động sản Gia Nhạc, cô có căn nhà bất động sản ở số 1 Giang Tây, cần tôi giúp cô cho thuê không?”

Lại là người môi giới.

Rất phiền, từ sau khi cô mua nhà, đủ loại công ty nội thất, công ty môi giới cứ tìm cô như ruồi nhặng, hiện tại thông tin bị lộ quá nghiêm trọng, căn bản chẳng thể đề phòng.

Danh sách đen của cô cũng sắp không chứa nổi rồi.

Tống Huỳnh thẳng tay cúp máy, chặn.

Vừa mới lật điện thoại xuống chuẩn bị đi tắm, điện thoại lại vang lên, vẫn là số điện thoại lạ.

Vẫn hăng hái đúng không?

Vốn dĩ cô đã uống rượu, sự tức giận sinh ra từ túi mật, nhấc máy hung dữ nói: “Đã nói là không cho thuê nhà, dây dưa không dứt? Cẩn thận tôi khiếu nại mấy người!”

Đầu kia im lặng mấy giây, nhẹ giọng nói: “Cô muốn cho thuê nhà?”

Giọng nói này có vẻ trong trẻo trầm thấp, âm phát ra mang theo vài phần thờ ơ, rõ ràng không phải là giọng vịt đực kém tiếng phổ thông vừa rồi.

Mà còn rất quen thuộc.

Tống Huỳnh uể oải dựa vào ghế sofa: “Cho thuê hay không cho thuê liên quan gì anh, anh là ai?”

Bên kia trả lời cũng nhanh: “Lục Thiệu Tu.”

Tống Huỳnh bỗng chốc mở mắt, phát ra tiếng “hừ” dè dặt từ trong mũi, cả người ngồi thẳng, nghiêm túc giống như học sinh tiểu học bị giáo viên điểm danh: “Chào anh, sếp Lục.”

Anh “Ừ” một tiếng, nói: “Hôm nay vẫn chưa gửi ảnh.”

Ồ đúng rồi, cô chỉ lo uống rượu cùng bạn thân, đã quên mất công việc ngày hôm nay.

Đột nhiên có loại cảm giác mỗi ngày đều bị theo dõi nộp bài tập về nhà là thế nào?

“Đợi chút, tôi chụp cho anh ngay.” Tống Huỳnh cất tiếng gọi: “Thiếu Tá!”

Chú chó lớn lè đầu lưỡi, ngốc nghếch xông lên sofa, tưởng rằng Tống Huỳnh muốn chơi trò chơi cùng nó, vui vẻ vô cùng.

Điện thoại chợt vang lên một tiếng, cuộc gọi chuyển thành chế độ video, tay Tống Huỳnh run lên, bấm kết nối.

“...”

Sao đã kết nối rồi!

Trong màn hình xuất hiện mặt của người đàn ông, anh cách điện thoại hơi xa, dưới ánh đèn vàng ấm áp, ngũ quan lờ mờ vẫn anh tuấn như thế.

Khuôn mặt Tống Huỳnh đỏ bừng, nhưng bản thân cô không phát hiện ra, ngẩn người trước video, có chút đáng yêu ngốc nghếch, động tác cũng chậm chạp hơn bình thường.

“Uống say rồi?” Lục Thiệu Tu cau mày, đến gần video hơn, góc cạnh gọn gàng sạch sẽ, sống mũi cao thẳng, góc độ ma quỷ gì đó đều không tồn tại.

Sắp đẹp đột nhiên tấn công khiến Tống Huỳnh hoảng đến ngửa ra sau, mặt bất giác đỏ hơn, phát ra tiếng “Ừ” chột dạ.

Lục Thiệu Tu: “Cho Thiếu Tá ăn chưa?”

Tống Huỳnh gật đầu: “Ăn rồi..”

“Cho nó ra ngoài đi dạo chưa?”

Tống Huỳnh giơ tay: “Mỗi tối đều có đi!”

“Nó có ngoan ngoãn nghe lời không?”

Tống Huỳnh nắm lấy chân mập mạp của Thiếu Tá: “Có! Nó rất ngoan!”

Trong mắt người đàn ông hiện lên ý cười, nới lỏng cà vạt nói: “Ừ, trông có vẻ ngoan hơn cô một chút.”

“Hả?” Cô gái và chú chó trước ống kính nghiêng đầu cùng lúc, hài hòa đến kỳ diệu.

Tống Huỳnh bỗng nhiên có một loại suy nghĩ kỳ lạ.

Đoạn đối thoại này, như thể Lục Thiệu Tu là người chồng đi công tác bên ngoài, gọi điện cho cô vợ nhỏ của anh, hỏi con trai ngốc có cẩn thận hoàn thành bài tập hay không.

… Đáng sợ quá đi!

Sao cô có thể nghĩ như vậy!

Lục Thiệu Tu không nhận ra sự bất thường của cô, khẽ nói: “Đưa địa chỉ cho tôi, ngày mai tôi đến chỗ cô một chuyến.”

Tống Huỳnh mở to đôi mắt, giọng nói cao quãng tám: “Đến làm gì?”

“Đương nhiên là đến để gặp Thiếu Tá, làm sao?” Trong đôi mắt xinh đẹp ảm đạm của Lục Thiệu Tu có vài phần bỡn cợt: “Chẳng lẽ tôi không có quyền thăm nom à?”

- --

Tác giả có lời muốn nói:

Lục nào đó: Ý tưởng này hơi sớm, nhưng tôi không ngại em nghĩ sâu hơn.