Độc Quyền Kiêu Sủng 2: Nước Mắt

Chương 66: Tiệc trà 2



Trời chiều có vẻ hơi se lạnh, trời xanh ngắc không có lấy một tia nắng ấm. Những tầng mây xám xịt đang dần chiếm hết chỗ của mây trắng trên nền trời, dường như sắp tới sẽ có trận mưa lớn. Phần ban công này nằm khuất khỏi hành lang chính, là nơi lý tưởng để trao đổi công việc.

Lương Nhã lấy trong túi xách ra bao thuốc lá, cô đốt cho mình một điếu thuốc, đưa lên bờ môi đỏ rít một hơi dài. Cô ta trầm ổn nhả ra làn khói trắng. Mùi thuốc bám theo đám khói, rồi lan tỏa vào trong không khí quanh họ.

-Cô biết đó, chúng tôi ở đây đều biết Marc từ rất lâu, từ thời tôi học cấp 3 cơ.

-Vậy sao...người mà cô nói đến khi nãy, cũng vậy ư? Là bạn học?

-Phải, có thể xem là như vậy. Mối tình của họ thật sự rất nổi tiếng.

Linh chau mày. Cô muốn biết lý do.

-Vì sao cô lại muốn khơi gợi lại chuyện này?

-Cô, có đôi mắt rất giống người phụ nữ đó. Không chỉ có cặp mắt, mà cả ngương mặt, phong thái toát ra cũng rất giống. Đến nỗi tôi còn phải giật mình tưởng bản thân đã nhìn nhầm.

-...

-Người phụ nữ kia nếu không vì gia đình phá sản, hôn sự cũng sẽ không bị phá bỏ, chắc giờ cô ấy cũng đã trở thành Đệ nhất Phu nhân của Trịnh Gia rồi. Tuy Trịnh Văn cố níu kéo, nhưng cô ta vì cái tôi mặc cảm quá lớn nên đã lạnh lùng khước từ hắn. Cuối cùng hắn đã cưới người khác theo sự sắp xếp của gia đình.

Lương Nhã hút thêm điếu nữa, lại kể tiếp câu chuyện dang dở.

-Trịnh Văn là một gã đào hoa, phụ nữ theo hắn nhiều vô số, nhưng hắn lại là kẻ chung tình. Hắn ta lấy vợ, nhưng chỉ như quan hệ kinh doanh đôi bên cùng có lợi. Trái tim hắn đã chết từ khi cô gái kia bỏ hắn rồi.

Nghe đến đây, cổ họng Linh chợt thấy đắng chát. Khói thuốc lá u ám bao vây khiến Linh cảm thấy càng khó thở .

-Trịnh phu nhân à, cô đừng lo quá, tuy Ngài Marc từng yêu cô gái kia điên cuồng, thế nhưng không lâu sau đó, người kia đã qua đời trong một trận hỏa hoạn rất khủng khiếp của mười mấy năm về trước rồi.

-Chuyện đó, là thật sao...-nghe thế Linh không khỏi bất ngờ. Người kia đã không còn trên đời nữa. Nắm tay cô vô tình mà siết lại.

Nhìn bộ dạng kia của Linh khiến Lương Nhã cười to.

-Nhưng mà phu nhân à, xem ra, cô quả thật rất hợp gu của hắn đó, tôi thật không lấy làm bất ngờ tí nào khi Trịnh Văn cưng chiều cô như thế, haha. Thứ lỗi, tôi nhập tiệc tiếp đây.

Lương phu nhân rít cạn điếu thuốc rồi đi mất, để lại Linh bần thần phía sau.

Sau khi Lương Nhã đã đi khỏi, Linh thấy tâm trạng không ổn định liền vào nhà vệ sinh khóa cửa lại. Tim đập loạn khiến cô bị tức ngực, nhìn bản thân mình phản chiếu trong gương, cảm giác khó chịu lại dâng trào. Cô có ngoại hình giống người phụ nữ mà Trịnh Văn từng yêu sao?

Phải rồi, đôi mắt này của cô, Trịnh Văn từng khen nó rất đẹp.



Trong đầu cô quay cuồng, liệu rằng đây là chuyện tình cờ, hay là...

.

.

.

.

.

-Em… em xin lỗi, em phải về rồi. Em chợt nhớ ra phải đi cùng Trịnh Văn đến một nơi.

-A, tiếc thế, lần sao lại tụ hợp nhé!

-Tạm biệt!

Linh không muốn nán lại nơi này nữa, vừa về đến bàn tiệc cô liền tìm đường thoái lui trước. Những người ở đó đều vui vẻ chào tạm biệt cô. Duy chỉ có Lương Nhã là nhìn cô bằng ánh mắt đầy vẻ đắc ý.

Linh mím môi, cố giữ cho bản thân bình tĩnh. Không được để tâm đến Lương phu nhân kia! Linh toang cầm túi xách và đi ra khỏi phòng tiệc.

Lou và Vii thấy Linh lảo đảo bước ra liền đỡ lấy tay cô. Họ lo lắng nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Linh.

-Tiểu thư, cô không sao chứ?

-Không, em không sao. Em chỉ… chỉ thấy hơi mệt thôi.-Linh lắc đầu, xua tay.

Đào Khả Vy cũng ra theo sau Linh. Cô biết rằng Linh ít nhiều đã bị lời nói của Lương Nhã làm cho hoang mang.

-Linh, điều mà Lương Phu nhân khi nãy nói, em đừng để bụng. Việc đó là chuyện của quá khứ rồi.

Nếu Đào Khả Vy đã nói như thế thì ra mọi chuyện này đều là sự thật. Lời nói của Lương phu nhân đó, nghe như đùa, nhưng đều là sự thật. Cô gượng cười đầy chua xót.

-Chị chăm sóc chị Thu Hương và Marc giúp em nhé. Khi nãy em có mua rất nhiều quà cho hai người họ, Lou và Vii đã đưa cho quản gia rồi.

-Em muốn lên thăm họ trước khi về không?

Linh mím môi lắc đầu, giờ thì cô không còn tâm trí đâu mà đi quan tâm người khác nữa, chỉ muốn ra khỏi nơi này thật nhanh. Tiếng cười của đám phu nhân trong kia càng nghe lại càng thấy nhức óc. Ánh mắt mà Lương Nhã dành cho cô cứ mãi đọng lại trong đầu, ánh nhìn đó như con dao nhọn, xoáy sâu vào tâm trí, không muốn buông tha cho cô.



-Vậy phiền em quá rồi, em cẩn thận trên đường về nhé.

-Ừm, tạm biệt chị!

Hai người họ được Đào Khả Vy chăm sóc, Linh thật rất yên tâm. Linh biết rằng Đào Khả Vy là một người tốt.

Tạm biệt Đào Khả Vy xong thì Linh cũng nhanh chóng lên xe. Cô không muốn để ai trông thấy mình rơi lệ. Không biết vì lý do gì, khi nghe được một phần quá khứ của hắn lại làm cô xúc động mạnh như thế. Chuyện này bản thân Trịnh Văn chưa một lần nói đến, nên cô tôn trọng quyền riêng tư của hắn. Nhưng tại sao bây giờ nó lại khiến cô có cảm giác rằng bản thân mình cuối cùng chỉ là bản thay thế của mối tình kia, không hơn, không kém.

.

.

.

.

.

Linh vừa lên xe thì điện thoại rung lên. Cô nhìn vào màn hình, thấy số điện thoại của Trịnh Văn hiện ra. Cô ngập ngừng một lát, cuối cùng cũng bấm nút nghe máy.

-Linh, em ở đâu rồi? Hôm nay anh tan làm sớm, em về rồi chúng ta cùng đi ăn tối nhé!

-Trịnh Văn...-Linh cố nén lại âm thanh run rẩy trong cổ họng mình. Cô không muốn để cho hắn nghe ra rằng cô đang khóc.

-Có chuyện gì thế, em có sao không? Giọng em sao thế?-Trịnh Văn ấy thế mà lập tức đã nghe thấy sự khác thường trong giọng nói của cô, làm cho hắn không khỏi lo lắng.

-Không... không có gì. Em chỉ... chỉ bị cảm thôi.-Linh nói dối.

-Thật là bị cảm sao? Em có đem theo áo ấm không? Anh sẽ gọi bác sĩ đến nhà khám cho em nhé.-Trịnh Văn nghiêm túc nói.

-Không cần đâu, anh. Em... chỉ cần nghỉ ngơi là được. Em sẽ về sớm thôi!-Linh nói, rồi nhanh chóng cúp máy.

Linh thở hắc ra, không muốn nói chuyện với hắn lâu hơn. Cô cảm thấy tim mình như bị xé toạc, đau đớn đến không thở nổi. Cô yêu hắn, nhưng hắn có thật sự yêu cô không? Hay chỉ vì có được diện mạo giống người phụ nữ kia mà hắn mới động lòng với cô?

Linh chua xót, khẽ lau nước mắt trên má, rồi nhìn ra cửa sổ. Trời đã tối dần, những ánh đèn phố nhấp nháy. Cô không biết mình sẽ làm gì khi về đến nhà. Có nên nói cho hắn biết sự thật hay không? Hay chỉ im lặng và giả vờ như không có chuyện gì xảy ra?

Cô không có câu trả lời. Cô chỉ biết rằng, cuộc sống của cô từ nay sẽ không bao giờ yên bình nữa.

Quang cảnh bên ngoài vội vàng lướt nhanh đi, trong phút chốc đã nhòe thành một mảng màu sắc hỗn độn. Trời mưa lớn như thác nước xối xuống mặt đất, ngồi trong xe vẫn nghe được tiếng gió rít bén ngót bên ngoài. Linh cuộn tròn trên ghế, tay vòng ra sau tự ôm chặt chính mình lại, hai má từ lâu đã ướt đẫm nước mắt. Cô lắc mạnh đầu, chỉ muốn quên đi hết thẩy những gì vừa nghe được và trở về cuộc sống thường nhật, trả lại sự vô tư thường ngày của mình.