Độc Sủng Vương Phi - Vương Phi Bí Ẩn

Chương 89: Không đành lòng xuống tay



Ánh mắt Vân Hàm hiện lên một tia kinh ngạc, nàng ta đã từng là sát thủ? Nàng ta không phải là thiên kim phủ Thừa Tướng sao?

Ly Yên hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Vân Hàm, nhưng cũng không có giải thích thêm, chỉ tiếp tục nói: "Ngươi thật sự muốn sống một cuộc sống giống như một cái xác không hồn sao?”

"Ta chỉ biết phải nghe mệnh lệnh của chủ tử." Mặt Vân Hàm không chút thay đổi, nhàn nhạt nói.

Ly Yên thở dài lắc đầu, thật sự là gian ngoan mất linh, một ngày nào đó nàng ấy sẽ hiểu rõ.

Dạ Môn, Lăng Dạ Vũ sắc mặt nặng nề ngồi ở ghế trên, ánh mắt một mảnh âm trầm, lạnh nhạt nói: "Còn chưa có tìm được sao?"

"Môn chủ, thuộc hạ đã phái mọi người đi tìm, nhưng vẫn không có tin tức của phu nhân." Hắc y nam tử cúi đầu vẻ mặt hổ thẹn, không thể tưởng được bọn hắn đã cử người đi tìm khắp nơi nhưng vẫn không tìm được người, mang tiếng là Dạ môn của bọn hắn đặt ngang hàng với Ngưng Yên cung.

"Buồn cười, vậy mà người lại để mẫu thân biến mất không thấy đâu." Bỗng dưng, một âm thanh lạnh lùng truyền đến, ẩn chứa nồng đậm tức giận.

Lăng Dạ Vũ hơi nâng mắt, chỉ thấy Lăng Tuyệt cùng Lăng Sương sóng vai đi đến, vẻ mặt Lăng Sương ngưng trọng, mà vẻ mặt Lăng Tuyệt lại âm trầm, cực kỳ giống Lăng Dạ Vũ vừa rồi.

Lúc này Lăng Dạ Vũ có chút thẹn với bọn nó, dù sao cũng là hắn không bảo vệ được Tiểu Yên.

"Các con đi về trước đi! Ta nhất định sẽ tìm được nương các con trở về." Lăng Dạ Vũ nhẹ giọng nói.

Nhưng mà Lăng Tuyệt lại lạnh lùng xuy một tiếng, mang theo nồng đậm khinh thường, "Chờ người tìm được nương trở về chỉ sợ•••••••"

Nói đến bên miệng, lại ý thức được tự mình nói sai, lập tức hừ lạnh một tiếng, không có tiếp tục nói hết.

"Được rồi, chúng ta nên nghĩ biện pháp tìm mẫu thân đi." Lăng Sương bất đắc dĩ thở dài, khuyên nhủ, nếuđể bọn họ tiếp tục ầm ỹ, thì cũng không cứu mẫu thân trở lại được.

Một bóng dáng nguyệt sắc nhảy vào, vẻ mặt lạnh lùng có chút dao động, đáy mắt che dấu lo lắng: "Còn chưa tìm được tỷ tỷ sao?"

Lăng Dạ Vũ lắc lắc đầu, nhíu chặt mày.

Mộc Hi Cẩn mím môi, cũng khóa chặt mày, tỷ tỷ không thấy nữa, bình thường Vân Hàm kề cận hắn cũng không thấy tung tích, não đại bỗng nhiên hiện lên cái gì, lập tức lắc lắc đầu, sẽ không phải, Vân Hàm không giống loại người sẽ làm ra chuyện này.

"Tiếp tục phái người đi tìm, nhất định phải tìm được mới thôi." Lăng Dạ Vũ lạnh lùng phân phó xuống, hắc y nam tử lĩnh mệnh liền đi xuống.

Nhưng mà ròng rã ba ngày, không chỉ không tìm được tin tức của Ly Yên, trái lại lời đồn lại truyền khắp nơi, tất cả mọi người tại truyền. Vũ vương phi không chết, nhưng mà nàng thiên vị hung thủ giết người Ngưng Yên cung, vì che chở thủ hạ của mình, lại liên thủ với Vũ Vương gia tiêu diệt rất nhiều môn phái trên giang hồ.

"Hoàng huynh, hiện giờ người người đều nảy sinh bất mãn với huynh, bọn quan viên nhao nhao buộc tội huynh a!" Lăng Dạ Nặc bùi ngùi thở dài một tiếng.

Hắn hiện giờ mặc long bào, khoác áo bào hoàng kim, giữa trán tăng thêm vài phần khí phách, hình tượng người bệnh ôn nhuận trong dĩ vãng đã dần dần thay đổi.

"Buộc tội thì buộc tội, cứ tuỳ bọn họ." Lăng Dạ Vũ cũng chỉ thản nhiên đáp lại một câu, dưới mắt hiện lên quầng thâm, không che dấu được mệt mỏi, nhìn ra được hắn đã mấy ngày chưa nghỉ ngơi.

"Lần này rõ ràng là có người bịa đặt gây chuyện, nhằm vào các ngươi." Lăng Dạ Nặc ngưng mắt, nói.

Lăng Dạ Vũ nheo mắt lại, hắn mơ hồ cảm thấy chuyện này cùng chuyện Ly Yên bị bắt có liên quan với nhau. Đáy mắt hiện lên nồng đậm sát ý, nếu bất lợi với Ly Yên, hắn nhất định sẽ bầm thây vạn đoạn những kẻ đó.

Lúc đó, Liễu Tư Nhiễm nở nụ cười âm trầm đi vào trong sơn động, Ly Yên nhẹ nhàng liếc nàng một cái, lập tức không để ý nàng nữa.

"Mộc Ly Yên, ta sẽ không để các ngươi dễ chịu, ta sẽ cho các ngươi mang tiếng xấu muôn đời, bị người phỉ nhổ, sau đó, ta muốn tận mắt nhìn thấy từng người bên cạnh ngươi chết ở trước mặt ngươi." Ánh mắt Liễu Tư Nhiễm lóe lên tia tàn nhẫn, bên môi treo một nụ cười thị huyết.

Nghe vậy, cả người Ly Yên cứng đờ, nữ nhân này thật ác độc, ngay cả người bên cạnh nàng, nàng ta cũng không buông tha.

"Ngươi muốn làm gì?" Ly Yên ngưng mắt lạnh cảnh giác hỏi.

Liễu Tư Nhiễm chỉ khẽ cười một tiếng, nói với Vân Hàm: "Đi thôi! Vân Hàm, đi hoàn thành chuyện ngươi nên hoàn thành."

Đáy mắt Vân Hàm lướt qua một tia phức tạp, chớp lóe lướt qua, lập tức thu liễm lại, thản nhiên đáp: "Vâng.”

Nhìn bóng dáng Vân Hàm chậm rãi rời khỏi, trong lòng Ly Yên nổi lên một tia bất an.

Nàng nhất định phải ngăn nàng ta lại, chỉ là hiện giờ nàng bị hạ dược, không có nội lực, nàng không phải là đối thủ của Liễu Tư Nhiễm. Trong lòng càng không ngừng hối hận, lúc trước nàng nên nghiên cứu nhiều hơn về hóa công tán, nàng y thuật độc thuật siêu tuyệt, nhưng mà lại không nghĩ tới còn có hóa công tán, cuối cùng thua ở này.

Lúc Vân Hàm đi đến Vũ vương phủ, lúc nhìn thấy bóng dáng kia khuôn mặt vốn hờ hững vô tình kia lập tức trở nên tươi rói, khuôn mặt tươi cười chạy tới, gọi: "Cẩn ca ca."

Mộc Hi Cẩn vốn định đi ra ngoài tìm tin tức của Ly Yên, không ngờ lại gặp được Vân Hàm đã biến mất mấy ngày nay.

"Ngươi đi đâu vậy?" Bình thường nàng đặc biệt dính hắn, hiện giờ lại bỗng nhiên mất tích mấy ngày, hắn không thể không hoài nghi.

"Cẩn ca ca, ta vừa nghe nói Ly Yên tỷ tỷ bị bắt đi liền đi tìm tỷ ấy."

"Ngươi tìm? Chúng ta nhiều người như vậy tìm khắp nơi vẫn còn không thấy."Mộc Hi Cẩn ảm đạm nói.

Cách đó không xa có hai nói bóng dáng dồn dập chạy tới.

Mộc Vi Ngưng thở gấp, ánh mắt mang theo khẩn thiết nói: "Yên nhi đã xảy ra chuyện gì rồi hả?"

Nàng vốn ở phương xa, vừa nghe được lời đồn liền lập tức quay về, nhìn xem có thể giúp được gì không, trong lòng có dự cảm xấu, cảm giác Ly Yên đã xảy ra chuyện, nhưng màThượng Quan Dương vẫn an ủi nàng.

Sáu năm trước sau khi Lăng Dạ Trần chết, trong lòng nàng vẫn không buông ra được, nhưng Thượng Quan Dương vẫn ở bên cạnh nàng, dần dần nàng cũng quen, chỉ là nàng vẫn không thể chấp nhận Thượng Quan Dương.

"Tỷ tỷ bị người khác tính kế bắt đi, hiện giờ không biết tung tích." Mộc Hi Cẩn cau mày nói.

Nghe vậy, Mộc Vi Ngưng trở nên lo lắng, sợ hãi kêu ra tiếng, "Cái gì? Tại sao có thể như vậy?"

"Cẩn ca ca, vừa rồi huynh còn không có nghe muội nói xong nha! Muội biết Ly Yên tỷ tỷ bị bắt đi đâu rồi." Vân Hàm giả bộ hờn giận, chu môi đỏ mọng nói.

Đôi mắt Mộc Hi Cẩn sáng lên, khẩn trương hỏi: "Làm sao muội biết? Ở nơi nào?"

"Lúc trước muội có đưa cho Ly Yên tỷ tỷ một chút hương phấn, đối với hương phấn kia muội vô cùng mẫn cảm, muội tìm kiếm vài ngày, cuối cùng cũng tìm được tin tức của tỷ tỷ." Vân Hàm nâng khuôn mặt nhỏ nhắn nói, ánh mắt trong suốt thấy đáy, khiến người nhìn không ra manh mối.

"Vậy bây giờ tỷ tỷ đang ở đâu?"

Ánh mắt Mộc Hi Cẩn tràn đầy vui sướng, sắc mặt Mộc Vi Ngưng sắc mặt cũng thả lỏng một chút.

"Là một nơi rất hẻo lánh, ta dẫn mọi người cùng đi đi!" Đáy mắt Vân Hàm xẹt qua một tia chớp loáng, nói.

Thượng Quan Dương híp mắt đánh giá nàng, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú làm Vân Hàm cảm thấy sợ hãi.

Thượng Quan Dương sinh lòng cảnh giác, hắn đối với nữ tử này không tin tưởng, nhưng nếu Mộc Hi Cẩn tin tưởng nàng ta, vậy hắn cũng chỉ có thể cẩn thận hơn một chút.

"Đi gọi vũ Vương gia đi! Nhất định hắn đã rất lo lắng cho tỷ tỷ." Vân Hàm bỗng dưng mở miệng nói, ánh mắt trong suốt khiến Mộc Hi Cẩn không nghi ngờ được.

"Được, nhanh lên."

Mộc Hi Cẩn vội vàng quay về Vũ vương phủ báo tin cho Lăng Dạ Vũ, Lăng Dạ Vũ một lòng lắng cho an nguy của Ly Yên, dù có một chút hi vọng hắn cũng muốn đi xem.

Vân Hàm đi ở phía trước, trong lòng bách chuyển thiên hồi, cảm xúc phức tạp mãnh liệt kéo đến, nhưng mà nàng đã không thể quay đầu nữa rồi.

Vân Hàm dẫn bọn hắn đi đến sơn động tối đen trong rừng, ngón tay mềm mại không xương chỉ vào bên trong nói: "Ly Yên tỷ tỷ chính là bị giam ở bên trong, bên trong rất nguy hiểm, các ngươi phải cẩn thận."

Lăng Dạ Vũ nóng vội muốn tìm được Ly Yên, là người đầu tiên tiến vào, Mộc Vi Ngưng theo sát phía sau.

Nhưng mà lúc Mộc Hi Cẩn muốn đi vào lại bị Vân Hàm kéo lại, Mộc Hi Cẩn hồ nghi nhìn nàng, vừa định hỏi nàng vì sao lại lôi kéo hắn, đã thấy Thượng Quan Dương liếc mắt nhìn Vân Hàm, hỏi: "Sao ngươi lại không đi vào?"

Trong lòng Vân Hàm cả kinh, nam tử này thật khó đối phó, nghĩ đến đây, trong mắt nổi lên nước mắt, điềm đạm đáng yêu chọc người mến yêu, "Ta sợ bóng tối, các ngươi đi vào trước đi! Cẩn ca ca cùng ta theo sau."

Thượng Quan Dương lạnh lùng nhìn chòng chọc nàng một lúc lâu, liền nghe thấy thanh âm của Mộc Vi Ngưng: "Mau vào đi!"

Mộc Vi Ngưng gọi vào, Thượng Quan Dương đành phải thôi, cũng xoay người tiến vào.

"Chúng ta vào đi thôi!" Mộc Hi Cẩn có chút nóng vội nói, sợ Ly Yên ở bên trong gặp nguy hiểm.

"Cẩn ca ca, ta sợ bóng tối, ca ở ngoài này với ta có được không?" Vân Hàm cầu xin nói, thừa dịp hắn không để ý liền phóng ngân châm trong tay ra, nhất thời sơn động "Ầm ầm" một tiếng, cửa đá sơn động liền hạ xuống, toàn bộ sơn động bị che kín chặt chẽ.

Mấy người bên trong nghe thấy tiếng vang vội vàng quay đầu lại, Mộc Vi Ngưng hỏi: "Sao lại thế này?"

Cánh môi Thượng Quan Dương hé mở, vừa muốn nói gì, đã thấy trên tường đá phát ra vô số ám tiễn, đầu mũi tên màu đen, vừa nhìn đã biết là kịch độc.

"Tại sao có thể như vậy?" Mộc Hi Cẩn thấy sơn động đóng kín, vội vàng tiến lên xem xét, nhưng mà không tìm thấy có bất kì cơ quan nào.

"Cẩn ca ca, may là muội sợ bóng tối giữ chặt ca, nếu không thì chúng ta cũng đã bị nhốt ở bên trong rồi." Đôi mắt Vân Hàm phủ đầy sương mù, vẻ mặt vui mừng.

Chỉ nói một câu đã cởi bỏ sự hiềm nghi đối với nàng ta, Mộc Hi Cẩn lo lắng sờ vào cửa, hô to: "Tỷ tỷ, các ngươi không có việc gì chứ?"

Nhưng mà cửa đá này lại cách âm, mấy người bên trong hoàn toàn không nghe được giọng nói của hắn.

Mộc Hi Cẩn nhíu mày, đáy mắt tràn đầy lo lắng, "Vậy phải làm sao bây giờ?"

"Cẩn ca ca, hẳn là bọn họ sẽ không có việc gì, Ly Yên tỷ tỷ bị nhốt ở bên trong, có lẽ bọn họ còn có thể cứu Ly Yên tỷ tỷ ra a!" Vân Hàm nhẹ giọng nói.

"Tỷ tỷ thật sự ở bên trong sao?" Bỗng Mộc Hi Cẩn nheo mắt lại lạnh lùng hỏi nàng.

Vân Hàm ngẩn người, gật đầu chắc chắn: "Đương nhiên đúng vậy, ta tận mắt nhìn thấy tỷ ấy bị bắt vào bên trong này, chỉ là ta không dám đi vào."

Mộc Hi Cẩn nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, lập tức nâng bước đi, hiện giờ hắn phải đi về tìm người thương lượng trước.

Lúc đó hắn vẫn còn có thể giữ vững lý trí, hắn hiểu rõ hiện giờ chỉ dựa vào lực lượng của một mình hắn căn bản không thể mở ra sơn động này.

Vân Hàm nhìn bóng dáng Mộc Hi Cẩn đi xa, liền nhìn lại cửa đá sơn động, cắn cắn môi, vừa rồi nàng không đành lòng để cho Mộc Hi Cẩn đi vào, nàng hiểu rõ lòng mình, nhưng lý trí cũng không cho phép nàng làm ra chuyện phản bội chủ tử.

Cẩn ca ca, ta không muốn nhìn ngươi chết, sinh tử của bọn họ chẳng liên quan đến ta, nhưng của ngươi ta không thể làm như không thấy.

Chủ tử cứu mạng nàng, nhưng mà nàng lại làm trái với mệnh lệnh của chủ tử,không hạ thủ được với Mộc Hi Cẩn, nàng là sát thủ, nhưng tâm lại không đủ ngoan độc, đây là kiêng kị lớn nhất của sát thủ.