Độc Sủng Vương Phi - Vương Phi Bí Ẩn

Chương 90



Ly Yên nhìn vách tường băng xung quanh, thấy trên người Liễu Tư Nhiễm mặc áo bông màu đen, suy nghĩ xem vì sao bản thân mình lại không thấy lạnh. Cuối cùng nghĩ tới thất thải liên tâm, thật sự không nghĩ đến thất thải liên tâm lại có tác dụng lớn như vậy, không chỉ có thể khởi tử hồi sinh, còn có thể chống lạnh.

Liễu Tư Nhiễm nhìn chỗ hư thối trên mặt Lăng Dạ Ảnh, nếu là độc dược do Mộc Ly Yên chế, như vậy thì nàng ta sẽ có giải dược.

Ngũ quan Lăng Dạ Ảnh tuấn mỹ như vậy, hiện giờ lại trở nên khó coi như thế, nàng không đành lòng để sau khi hắn tỉnh lại thấy gương mặt mình bị huỷ dung.

"Giao giải dược ra đây." Liễu Tư Nhiễm chậm rãi đi đến trước mặt Ly Yên, vươn tay lạnh lùng nói.

Ly Yên ngẩn người, giả bộ không hiểu hỏi: "Giải dược gì chứ?"

"Ngươi còn giả ngu, nếu dược hủy dung là do ngươi tạo ra, vậy ngươi nhất định có giải dược."

Ly Yên liếc xéo nàng một cái, thản nhiên nói: "Không có."

"Làm sao có thể không có, nhanh giao ra đây."

Liễu Tư Nhiễm trở nên kích động, đánh ra một chưởng phong về phía Ly Yên, Ly Yên theo bản năng xuất ra chưởng lực chặn lại.

Ánh mắt liền sáng lên, nội lực của nàng đã trở lại!

Liễu Tư Nhiễm bị đánh lảo đảo địa lui về phía sau vài bước, kinh ngạc nhìn nàng: "Ngươi đã khôi phục nội lực?"

Nhưng nàng ta lập tức cười lạnh một tiếng: "Khôi phục thì như thế nào? Ngươi trốn không thoát đâu."

Liên tục đánh tới từng chiêu thức tàn nhẫn, hơi thở hắc ám càng lúc càng nồng đậm, nhưng mà Ly Yên đã khôi phục nội lực đã có thể dễ dàng đối phó.

Liễu Tư Nhiễm kinh ngạc nhìn nàng, "Sao võ công của ngươi lại tăng cao như vậy?"

Ly Yên khẽ cười một tiếng, khinh thường nói: "Bản cô nương thiên phú tốt, không cần ngươi hâm mộ."



Liễu Tư Nhiễm biến sắc, càng dốc sức đem toàn lực tấn công, vẻ mặt Ly Yên vẫn vân đạm phong khinh, ngưng tụ nội lực nhẹ nhàng đánh qua, Liễu Tư Nhiễm bị đánh ngã rớt xuống, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi, không cam lòng nhìn nàng.

Ly Yên chuyển ánh mắt nhìn về phía Lăng Dạ Ảnh trên xe trượt tuyết, nếu như hắn thức dậy nhất định sẽ đối địch cùng bọn họ, nhưng mà hắn là đệ đệ của Vũ, nếu mà Vũ biết nàng ra tay giết đệ đệ của hắn, hắn sẽ ra sao?

Lúc Ly Yên đang do dự, Liễu Tư Nhiễm hiểu rõ tiên cơ, cắn răng cố chịu đựng đau đớn trên người, vận khí nhảy lên, đến bên người Lăng Dạ Ảnh, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai ấn cơ quan, hai người biến mất trong sơn động.

Ly Yên thấy vậy đành phải bỏ qua, bỗng dưng nhớ tới lời lúc trước Liễu Tư Nhiễm từng nói, hết sức cả kinh, chết rồi, bọn họ có nguy hiểm.

Vội vàng chạy ra sơn động, hướng về Vũ vương phủ chạy đi.

"Vương gia của các ngươi đâu?"

Ly Yên vừa đến Vũ vương phủ liền sốt ruột hỏi thị vệ.

"Vương phi rốt cuộc người cũng trở lại, mấy người Vương gia đi ra ngoài, đến nay chưa về."

Thị vệ bị giữ chặt kích động nhìn nàng, dưới ánh mắt lạnh lùng của nàng lúng ta lúng túng đáp.

Ly Yên cả kinh: "Mấy người?"

"Đúng vậy a! Vương gia cùng mấy người Thượng Quan công tử, Mộc công tử còn có hai cái cô nương cùng đi." Lòng bàn tay thị vệ không khỏi ứa ra mồ hôi lạnh, sao ánh mắt vương phi lại đáng sợ như vậy a?

Thượng Quan công tử? Thượng Quan Dương? Nếu Thượng Quan Dương ở đây, như vậy thì nhất định tỷ tỷ cũng đã trở lại, hai vị cô nương, chỉ sợ là tỷ tỷ, còn một người, sợ là Vân Hàm rồi.

Trên người Ly Yên phát ra khí tức khiến cho người ta sợ hãi, trong mắt là một mảng lạnh lùng, vẻ mặt âm trầm: "Bọn họ đi đâu rồi hả?"

Thị vệ yếu kém cúi đầu, hắn không chịu nổi khí thế của vương phi a!

"Không biết, chỉ thấy bọn họ đi về hướng đó."

Hắn chỉ về hương Đông Nam, Ly Yên liền xoay người bay về hướng đó, nhưng lại gặp được hai nói bóng dáng,vẻ mặt Ly Yên đầy kích động, nhìn thấy bóng dáng hồng phấn kia, ánh mắt hiện lên tia lạnh lẽo.

"Tỷ tỷ, tỷ đã trở lại."Mộc Hi Cẩn nhìn thấy Ly Yên vui sướng gọi.

"Tiểu Cẩn, mấy người Vũ đâu rồi?" Ly Yên gật gật đầu, dư quang lườm hướng Vân Hàm, hỏi.

Vân Hàm cắn môi, vẻ mặt trắng bệch, thân thể hơi có chút run rẩy, sao nàng ta lại ởđây? Tại sao có thể như vậy?

Mộc Hi Cẩn thấy nàng trở về, vui vẻ đến không nói nên lời, nhưng mà nghe vậy, thần sắc lại trở nên trầm trọng, thấp giọng nói: "Tỷ tỷ, mấy người tỷ phu bị vây ở trong sơn động rồi."

"Ngươi nói cái gì?" Ly Yên chấn kinh ngẩng đầu, lập tức lạnh lùng nhìn về phía Vân Hàm, tàn nhẫn bóp chặt cổ non mịn của nàng ta, lạnh lùng nói: "Nói, làm sao mới có thể cứu bọn họ ra?"

"Tỷ tỷ, tỷ••••••?" Mộc Hi Cẩn kinh ngạc nhìn Ly Yên, sao bỗng nhiên tỷ tỷ lại đối xử tàn nhẫn với Vân Hàm như vậy?

"Tiểu Cẩn, nàng ta là sát thủ, nàng ẩn núp ở bên cạnh đệ chỉ vì để giết bọn Vũ." Ly Yên nhìn Mộc Hi Cẩn không rõ chân tướng,lạnh lùng nói.



Nháy mắt trong đầu Mộc Hi Cẩn trống rỗng, trên mặt khó có thể tin, trái tim giống như bị cái gì nhéo vậy, rất khó chịu.

Không phải là hắn chán ghét nàng ta sao? Vì sao khi nghe được nàng ẩn núp ở bên cạnh hắn chỉ là vì giết hắn, hắn không có phẫn nộ, chỉ thấy đau lòng?

"Nói mau." Tay Ly Yên tăng thêm lực, tàn nhẫn nói.

Vân Hàm cắn môi không nói lời nào, sắc mặt trắng bệch, chỉ là yên lặng nhìn Mộc Hi Cẩn.

Mộc Hi Cẩn nháy mắt khôi phục bộ dáng thản nhiên, giống như cái gì cũng không xảy ra, từ trên người lấy ra một viên thuốc, dưới ánh mắt không thể tin của Vân Hàm, đem viên thuốc nhét vào trong miệng nàng.

Ly Yên thấy thế, buông lỏng tay ra. Khoảng khắc, toàn thân Vân Hàm đau đớn tê liệt ngã xuống đất, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, cánh môi bị cắn ra máu, ánh mắt ẩn chứa đau khổ, từng giọt lệ chảy xuống.

Thân thể của nàng giống như bị co lại vậy, đục khoét đau đớn, nhưng mà nỗi đau đó cũng không bằng nỗi đau của trái tim, hắn vậy mà lại nhẫn tâm với nàng như vậy?

"Làm sao để mở cửa đá ra, nói ra ta tha cho ngươi khỏi chết." Mộc Hi Cẩn lạnh lùng nhìn nàng, đối với đau khổ của nàng hoàn toàn coi như không có, trên mặt không có một chút cảm xúc.

Ngữ khí băng lãnh vô cùng, giống như mùa đông khắc nghiệt, lãnh tình chí cực.

Lời nói của vô tình của hắn khiến tâm Vân Hàm rét lạnh, nhắm mắt lại. Nàng ở bên cạnh hắn hai năm, quấn lấy hắn hai năm, mặc dù ngày thường hắn luôn luôn lạnh nhạt với nàng, nhưng nàng nghĩ rằng hắn vẫn có tình cảm với nàng, dù sao hắn còn ngầm đồng ý nàng ở lại bên cạnh hắn, nhưng mà không nghĩ rằng cho tới nay đều là nàng tự mình đa tình.

Chậm rãi mở mắt ra, nỗi đau trên người đã trở nên vô cảm, đưa mắt nhìn Mộc Hi Cẩn, mâu trung một mảnh mênh mông, "Huynh có từng thích ta hay không?Cho dù chỉ là một khắc."

Mộc Hi Cẩn sững sờ một phen, chán ghét xoay mặt, lạnh lùng nói: "Không có."

Trong phút chốc, Vân Hàm chỉ cảm thấy trên người đã không còn sức gắng gượng nữa, vô lực ngã trên mặt đất, thê lương cười, nàng biết rõ đáp án sẽ là như vậy, nhưng vẫn không cam lòng đến hỏi, quả nhiên a! Vô tình vô tâm là tốt nhất.

Chợt xuất hiện một bóng dáng, lôi Vân Hàm phi thân nhảy đi, khiến Ly Yên bất ngờ không kịp trở tay.

"Chết tiệt." Ly Yên thấp giọng mắng, lập tức nói với Mộc Hi Cẩn: "Đi, dẫn tỷ đi cứu bọn họ."

Mặc dù không có biện pháp, nàng cũng phải đi thử một chút.

Liễu Tư Nhiễm cứu Vân Hàm, dẫn nàng đến một chỗ hoang vắng, khoanh tay đứng.

"Tạ ân cứu mạng của chủ tử." Vân Hàm cắn răng quỳ xuống nói, trên người từng trận đau đớn lần lượt đánh úp lại, mặc dù nàng ở bên Mộc Hi Cẩn hai năm, hoặc nhiều hoặc ít cũng biết hắn hạ dược gì cho nàng. Nàng nhất định phải sống qua một ngày một đêm, nhưng mà rất nhiều người cũng nhịn không được loại đau khổ này cuối cùng đều lựa chọn tự sát.

Liễu Tư Nhiễm bỗng dưng rút ra một thanh kiếm đâm về phía nàng, Vân Hàm mở to hai mắt, không thể tin nhìn nàng ta: "Chủ tử, ngươi ••••••."

"Vân Hàm, không thể giữ ngươi lại được, nếu như ngươi không chết, bọn Lăng Dạ Vũ liền có hi vọng được cứu ra." Ánh mắt Liễu Tư Nhiễm nhạt nhẽo không có một tia gợn sóng, giống như đang vứt bỏ một thứ không cần thiết mà thôi.

Vân Hàm cắn răng nhìn ngực tràn ra máu, bỗng nhiên chậm rãi cười lên: "Cũng được, chủ tử, này xem như là Vân Hàm trả lại ân cứu mạng cho người, về sau Vân Hàm cũng sẽ không nợ người cái gì nữa."

Nhưng Liễu Tư Nhiễm lại lạnh lùng rút kiếm ra, chán ghét lau máu trên mũi kiếm, lập tức rời đi.

Từ đầu đến cuối Vân Hàm nở một nụ cười vân đạm phong khinh bên khoé miệng, giống như không thèm để ý, như trút được gánh nặng, nàng rốt cục cũng được giải thoát rồi.



Liễu Tư Nhiễm giết nàng, chính là sợ Lăng Dạ Vũ lại có cơ hội được nàng cứu ra. Không thể để cho Vân Hàm rơi vào trong tay bọn Ly Yên, bởi vì Vân Hàm là phương pháp duy nhất để mở cửa đá ra.

Sơn động kia vốn chỉ là sơn động bình thường, nhưng nàng ở bên trong bày bố trận pháp, mà cái này trận pháp nhất định phải dùng máu nữ tử sinh năm âm ngày âm cực âm nữ tử nuôi dưỡng hai năm, mới có thể chân chính phát huy tác dụng của trận pháp, mà khi mở trận pháp ra, chỉ có thể lại dùng máu của nữ tử này, nhưng mà dùng máu lần này phải là một nửa máu trong cơ thể, nói cách khác, tương đương phải dùng sinh mệnh của nàng mới có thể mở trận pháp.

Thật lâu sau khi Liễu Tư Nhiễm rời đi, Vân Hàm cố gắng cử động thân thể, cánh môi trắng bệch nở nụ cười ảm đạm, trái tim nàng lệch một chút, vì vậy đã cứu nàng một mạng.

Cắn môi chịu đựng đau đớn trên người, máu trên ngực không ngừng tràn ra, nàng chậm rãi đi đến sơn động bọn Lăng Dạ Vũ bị nhốt.

Trốn ở chỗ tối, nhìn Ly Yên cùng Mộc Hi Cẩn cố gắng nghĩ biện pháp mở cửa đá ra, Ly Yên lần lượt tấn công nhưng của đá giống như không hư hao chút nào, nhìn ánh mắt Mộc Hi Cẩn càng lúc càng lo lắng, Vân Hàm chậm rãi cười, Cẩn ca ca, nếu như có một ngày ngươi vì ta mà làm như vậy, cuộc đời này của ta cũng không uổng phí rồi.

Nàng chống đỡ thân thểđi đến trước cửa đá, Ly Yên thấy nàng xuất hiện, mâu quang không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc.

"Ngươi muốn làm gì?" Mộc Hi Cẩn nhìn nàng đi đến trước cửa đá giống như muốn làm cái gì, không khỏi lạnh lùng hỏi.

Vân Hàm cười khổ, không nghĩ tới một khắc sau cùng hắn cũng không tin nàng.

Vân Hàm lấy ra một thanh đao nhỏ, hung hăng chém một đao ở trên cổ tay mình, máu tươi mãnh liệt chảy ra, nàng đặt tay đến trước một cái lỗ nhỏ trên cửa đá, tùy ý để máu chảy ra như nước.

Mộc Hi Cẩn muốn tiến lên ngăn cản, nhưng Ly Yên kéo hắn lại: "Dường như nàng ta muốn mở cửa đá ra."

Nghe vậy, Mộc Hi Cẩn kinh ngạc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Vân Hàm, thật lâu sau, cửa đá chậm rãi mở ra, Vân Hàm rốt cuộc chịu không nỗi nữa té trên mặt đất.

"Vân Hàm." Mộc Hi Cẩn cả kinh, ánh mắt lộ ra khẩn trương, tiến lên ôm lấy nàng.

Vân Hàm dựa vào trong lòng hắn, khóe môi hơi hơi cong lên, sáng lạn vô cùng: "Muội cứu bọn họ, chẳng qua là vì huynh, từ đầu đến cuối muội vẫn không nhẫn tâm nhìn huynh đau khổ, không đành lòng nhìn huynh nhíu mi, không phải là muội cực kỳ ngốc sao?"

Mộc Hi Cẩn mím môi, đáy mắt làm như tại ẩn nhẫn cái gì, Vân Hàm nhẹ giọng cười, thấp giọng nói: "Cẩn ca ca, muội mệt mỏi quá! Huynh có thể ôm muội ngủ một lát hay không? Trước kia huynh luôn luôn không thích muội ở gần huynh a!"

Thanh âm lộ ra bi thương, nhưng mà khóe miệng của nàng lại nở nụ cười thỏa mãn, máu trước ngực và cổ tay vẫn còn đang chảy theo dòng, cánh tay mảnh khảnh lạnh lẽo vô cùng, đôi mắt dần dần nhắm lại.