Độc Sủng Vương Phi - Vương Phi Bí Ẩn

Chương 91: Hãy nói là ta đã CHẾT



Bên môi treo một bên nụ cười rực rỡ, giống như như nàng vẫn là thiếu nữ hồn nhiên luôn dính lấy Mộc Hi Cẩn.

Mộc Hi Cẩn ngơ ngẩn nhìn vẻ mặt yên tĩnh của nàng, sâu trong đáy mắt cất dấu vô hạn ưu thương cùng thống khổ, chỉ là nét mặt vẫn như cũ, nhiều năm như vậy, hắn đã quen dùng khuôn mặt này mà sống rồi.

"Vũ."

Vốn Ly Yên nhìn Vân Hàm có chút khó chịu, nhưng mà chuyển mắt lại trông thấy mấy người Lăng Dạ Vũ từ trong sơn động đi ra, không khỏi gọi ra tiếng.

"Tiểu Yên." Lăng Dạ Vũ vừa thấy Ly Yên, lập tức kích động ôm nàng vào trong lòng.

Trên người cả bọn hoặc nhiều hoặc ít đều có chút vết thương, tuy Lăng Dạ Vũ cùng Thượng Quan Dương võ công cao cường, lại không nghĩ rằng cái này trận pháp lợi hại như vậy, ngay lúc bọn họ khó có thể chống đỡ tiếp cũng là lúc cửa sơn động mở ra, bọn họ kinh ngạc đi ra, không nghĩ tới Ly Yên lại đứng ở ngoài đợi bọn họ.

Thượng Quan Dương săn sóc giúp Mộc Vi Ngưng băng bó miệng vết thương, mặc dù nàng đau đến hút một ngụm khí lạnh, nhưng vẫn cố nhịn, nâng mắt hỏi: "Yên nhi, làm sao muội trở vềđược? Không phải nói muội....."

"Sau khi muội bị hạ hóa công tán đã bị nhốt ở đây mấy ngày, về sau không biết vì sao võ công lại được khôi phục,liền đến đây."

"Tiểu Yên, người nào bắt nàng đi?" Lăng Dạ Vũ ôn nhu hỏi, nhưng ánh mắt lại chợt lóe lên sát ý, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người thương tổn tiểu Yên của hắn.

Nghe vậy, thần sắc Ly Yên trở nên ngưng trọng, nói: "Là Liễu Tư Nhiễm."

Nàng đem chuyện trong sơn động ra nói một lần, mấy người còn lại sau khi nghe xong, vẻ mặt đều đã trở nên trầm trọng.

Ly Yên nhìn về phía Mộc Hi Cẩn, toàn thân hắn bị bao trùm trong nỗi đau đang dồn nén, lông mi cánh bướm cụp xuống, vẻ mặt thản nhiên, nhưng mà Ly Yên có thể cảm nhận được đau xót của hắn, cắn cắn môi, không khỏi mở miệng nói: "Tiểu Cẩn, nàng ••••••"

Nhưng mà Ly Yên còn chưa kịp nói xong, Mộc Hi Cẩn bỗng dưng ngẩng đầu, ánh mắt mang theo chút ánh sáng nhìn về hướng nàng, ánh mắt nóng bỏng nồng cháy chứa đầy hy vọng nhìn chằm chằm vào Ly Yên.

"Tỷ tỷ, không phải máu của tỷ có thể khởi tử hồi sinh sao? Cứu nàng."

Đúng vậy! Nàng vừa rồi vẫn nhớ đến Lăng Dạ Vũ, trái lại quên mấy chuyện này rồi.

Ly Yên nhẹ nhàng cắt qua cổ tay của mình, từng giọt máu tươi rơi vào miệng Vân Hàm.

Mộc Hi Cẩn gắt gao nhìn chằm chằm Vân Hàm, thật lâu sau, cũng không thấy nàng có bất kỳ dấu hiệu tỉnh lại nào, Mộc Hi Cẩn không khỏi sốt ruột hỏi,:"Tỷ tỷ, tại sao có thể như vậy?"

Đáy mắt Ly Yên bất động thanh sắc hiện lên chút gì, nói: "Trước mang nàng về phủ ta nhìn xem."

"Được." Mộc Hi Cẩn đáp, hiện giờ cũng chỉ có thể như vậy thôi.

"Yên nhi, nàng là?" Mộc Vi Ngưng nhìn rất lâu, chưa bao giờ nhìn thấy Mộc Hi Cẩn lộ ra vẻ mặt như vậy, không khỏi lên tiếng hỏi.

Ly Yên mấp máy môi, có chút ý vị sâu xa cười: "Là nàng cứu các ngươi, vì tiểu Cẩn mà cứu các ngươi."

Một câu nói nà khiến Mộc Vi Ngưng như lọt vào trong sương mù, giống như hiểu rõ, lại dường như không rõ. Nàng chỉ biết là, chắc chắn là nữ tử này thương yêu tiểu Cẩn, chỉ là không biết tại sao lại hại bọn họ, rồi lại cứu bọn họ.

Khi đó ở trong sơn động, Thượng Quan Dương liền nhắc tới Vân Hàm, cảm thấy nàng ta kỳ lạ, mấy người đã biết nàng ta cố ý dẫn bọn hắn đến chỗ này, chỉ là không nghĩ tới cuối cùng người cứu bọn họ cũng là nàng.

Tình yêu a! Có thể làm cho một người sống lại, nhưng cũng có thể khiến cho một người chết đi.

Vũ vương phủ, Ly Yên kiên trì đẩy Mộc Hi Cẩn từ trong gian phòng ra ngoài, lý do là: "Đệ ở trong này ta không cách nào an tâm khám và chữa bệnh cho nàng ta."

Cuối cùng Mộc Hi Cẩn cũng đành phải mím môi đi ra ngoài, mà những người còn lại, Ly Yên cũng bảo bọn họ ra ngoài chờ.

Trong phòng chỉ còn lại có Ly Yên, còn có Vân Hàm sắc mặt trắng bệch đang nằm ở trên giường.

"Bọn họ đều đã đi rồi, ngươi có thể mở mắt." Ly Yên lạnh nhạt nói.

Đôi mi như cánh bướm của Vân Hàm hơi run rẩy, cuối cùng cũng mở mắt ra, nhưng mà cặp mắt đã không còn sáng rọi nữa, có chăng cũng chỉ là vô tận tĩnh mịch.

Nàng cho rằng lúc ấy nàng đã chết, lại quên mất nữ tử này có bản lãnh khởi tử hồi sinh, nàng không cách nào đối mặt với Mộc Hi Cẩn, cho nên mặc dù nàng đã tỉnh lại, nàng cũng không nguyện mở mắt, mà điều này, Mộc Hi Cẩn bởi vì bị bóng đen suy nghĩ cắn nuốt mà không cách nào phát hiện.

Nàng không nghĩ tới, nữ tử trước mắt này lại rất mẫn cảm, có thể phát hiện nàng giả bộ, nghĩ nghĩ lập tức thoải mái, y thuật của nàng ta cao siêu như vậy, nàng sao có thể lừa gạt được nàng ta chứ?

"Cám ơn." Nàng hiện giờ chỉ có thể nói này một câu, cám ơn nàng không phá hủy nàng, cám ơn nàng đã không để nàng lúng túng.

"Ngươi định như thế nào? Ta tôn trọng lựa chọn của ngươi." Ly Yên trực tiếp nói, con ngươi nhìn chằm chặp vào nàng ta.

Vân Hàm hít thở thật sâu, nhắm đôi mắt lại, thản nhiên nói: "Nói cho huynh ấy biết ta đã chết đi!"

"Quyết định xong?" Ly Yên nhíu mày hỏi, dù sao nàng cũng là không muốn đệ đệ chính mình đau lòng như thế, nàng nhìn ra được, kỳ thật đệ đệ của nàng đối với nàng ta vẫn có cảm tình, chỉ là người trước mắt tựa hồ không biết, hoặc là nói, không tin.

Vân Hàm nặng nề mà gật đầu: "Vâng”, nói xong, nàng ta nhìn Ly Yên, ánh mắt phức tạp nói: "Ta có thể cầu ngươi một việc không?"

"Ngươi nói đi." Ly Yên đáp, tuy Vân Hàm từng có ý đồ thương tổn người bên cạnh nàng, nhưng mà nếu không nhờ nàng ta, bọn họ cũng sẽ không được cứu ra, nàng vẫn là cảm ơn của nàng ta, cho nên đối với nữ tử này nàng không có khúc mắc.

"Cho ta dược quên đi ký ức, để cho ta bắt đầu lại lần nữa." Vân Hàm dường như đã quyết định rất kỹ, giọng nói trầm trọng mang theo một tia quyết tuyệt.

Ly Yên hơi có chút kinh ngạc, nhưng cũng thoải mái: "Ngươi thật sự muốn quên mất toàn bộ? Quên mất tiểu Cẩn?"

"Ta ở trong lòng hắn, chẳng qua là có cũng được mà không có cũng không sao, xoá đi hắn trong ký ức của ta là lựa chọn tốt nhất." Vân Hàm buồn bã cười cười, đôi mắt tràn đầy chua sót.

Ly Yên cũng chỉ là cười nhạt một tiếng, có vài thứ nếu là khắc cốt ghi tâm liền loanh quanh mãi không dứt, tỷ như tình yêu.

Chỉ là nàng cũng không nói ra lời này, gật đầu đáp ứng nói: "Được."

Ly Yên lấy ra một viên thuốc, nói: "Sau khi ngươi ăn viên thuốc này, sau khi ngươi tỉnh lại sẽ quên toàn bộ, mà ta sẽ an bài một thân phận mới cho ngươi, ngươi cảm thấy được không?"

Vân Hàm gật gật đầu bày tỏ đồng ý, liền nuốt viên thuốc vào, Ly Yên ngồi ở một bên chỉ là cười khẽ, yêu không phải dễ dàng như vậy là có thể quên được, nếu như quên, cũng chỉ là nhất thời.

Lần nữa bắt đầu, đó là lần nữa bắt đầu của hai người, mà không phải một mình Vân Hàm.

Sau khi Vân Hàm nuốt viên thuốc nhẹ nhàng nhắm nghiền mắt, Ly Yên thở dài, cất bước đi ra cửa, Mộc Hi Cẩn vội vàng tiến lên hỏi: "Tỷ tỷ, ra sao?"

Ánh mắt Ly Yên chống lại Mộc Hi Cẩn, thấp giọng nói: "Tiểu cẩn, thực xin lỗi, tỷ tỷ lần này bất lực."

Chỉ có Ly Yên biết, lời xin lỗi kia không phải vì không cứu sốngđược Vân Hàm, mà là vì phải để cho Tiểu Cẩn thương tâm một lần nữa.

Mộc Hi Cẩn nghe vậy, trước mặt bỗng tối sầm, giống như muốn ngã xuống vậy, ánh mắt một mảnh tro tàn, ánh sáng như không còn tồn tại nữa, sau một lúc lâu, hắn nghe thấy được thanh âm thản nhiên của chính mình: "Đệ vào xem nàng."

Hắn ngồi ở bên người Vân Hàm một ngày một đêm, không muốn dùng bữa, không muốn uống một chút nước, lại càng không có chợp mắt, cuối cùng Ly Yên phải đánh hắn ngất xỉu, bảo người ta nâng hắn trở về phòng.

Nếu là Mộc Hi Cẩn cứ ngồi như vậy, thì mọi chuyện sẽ lộ mất. Ly Yên tìm Tuyết tới đem Vân Hàm đi, bảo Tuyết cho nàng ta một cái thân phận mới, sau khi việc này xong xuôi, Ly Yên rốt cục cũng có thể nhẹ nhàng thở ra, nhưng mà nghĩ đến lại Mộc Hi Cẩn vẫn còn mê man, không khỏi cảm thấy có chút đau đầu.

Bỗng nhiên xoay người, đã thấy Lăng Dạ Vũ mỉm cười nhìn chính mình, Ly Yên bĩu môi, lại không giấu diếm được hắn.

Nhưng mà Lăng Dạ Vũ cái gì cũng không hỏi, chỉ là cưng chiều nói: "Nàng nghĩ đúng thì cứ làm."

Trở lại Vũ vương phủ, Mộc Hi Cẩn tỉnh lại không lâu, ánh mắt không có tiêu cự nhìn ra ngoài cửa sổ, trong con ngươi một mảnh trống rỗng, không có nửa điểm cảm xúc.

Ly Yên khẽ thở dài một cái: "tiểu Cẩn, đệ yêu nàng ta sao?"

Nghe vậy, rốt cục Mộc Hi Cẩn có một chút phản ứng, hắn nâng mắt lên hỏi: "Tại một khắc kia nàng chết, đệ mới phát hiện, thì ra đã sớm yêu nàng, nhưng mà đã quá muộn, nàng sẽ không trở về nữa rồi."

Ly Yên cười cười, ý vị thâm trường nói: "Sẽ không trễ, chỉ cần tình yêu của đệ giành cho nàng không thay đổi."

Mộc Hi Cẩn chưa hiểu hết những lời này, liền thấy Ly Yên cười nhạt không nói đi ra ngoài, hắn cũng không có miệt mài theo đuổi ý tứ của những lời này nữa.

"Vũ, bước đầu tiên chúng ta nên tấn công chính là hướng Kỳ Tinh quốc rồi."

Trong Yên Huân Các, Ly Yên dựa vào trong lòng Lăng Dạ Vũ nói, tay mềm mại không xương thưởng thức tóc đen của hắn.

Hiện giờ Kỳ Tinh quốc trở nên mục nát, mà Cung Dương Quốc đất nước của sư tỷ nàng, nàng đương nhiên không thể tấn công, đến lúc đó tận lực thuyết phục sư tỷ đem mấy nước xác nhập là được.

Nàng biết hiện giờ Y Lâm cùng Lăng Dạ Nặc đang ngồi ở địa vị cao kia, kỳ thật hai người họ cũng không thích đảm đương cái ngôi vị hoàng đế này, bất quá đến lúc đó ai tới ngồi, đã không còn quan hệ với nàng, vấn đề lớn nhất trước mắt chính là Kỳ Tinh quốc.

Trên đại lục vẫn đang truyền lưu lời đồn bất lợi đối với hai người Ly Yên, Ly Yên cũng đã xử lý ổn thoả, dù sao không ai tận mắt nhìn thấy, cho dù có tận mắt nhìn thấy, người nọ cũng đã xuống địa ngục, sẽ không thể nhiều chuyện.

Nàng biết người tung ra lời đồn đãi này muốn làm cho danh dự của bọn họ bị hao tổn, do đó khiến người trong thiên hạ phỉ nhổ, chắc là Liễu Tư Nhiễm gây nên, đại khái nàng ta cũng đoán được hai người bọn nàng muốn thống nhất thiên hạ, mới có thể bày ra một kế sách như vậy. Nhưng nàng cũng hiểu rõ thần dân trong thiên hạ sẽ không để cho loại người tàn bạo như họ đến thống nhất thiên hạ.

Lăng Dạ Vũ sủng nịch nhìn Ly Yên, con ngươi giống như sắp chảy ra nước vậy, thật lâu sau, hắn mới dịu dàng nói: "Được, nghe lời nàng."

Ly Yên bĩu môi: "Làm sao mà cái gì cũng nghe ta? Chàng không có chút chủ kiến nào sao?"

Lăng Dạ Vũ nhìn bộ dáng không được tự nhiên kia của nàng, không khỏi bật cười, đưa mắt nhìn về phía đôi môi đỏ mọng trơn bóng, khẽ mổ một phát, cười nói: "Nương tử nói cái gì thì chính là cái đó, muốn chủ kiến để làm gì? Lại không thể cưới được hiền thê."

Nghe vậy, Ly Yên yếu ớt nói: "Ta cũng không phải là hiền thê, hiền lương thục đức cũng không thích hợp với ta."

Lăng Dạ Vũ ra vẻ suy tư một phen, nói: "Vậy liền làm hãn thê đi!" (hãn thê: người vợ hung dữ, sư tử hà đông.)

Khoé miệng Ly Yên không khỏi giật giật vài cái, tuy nhiên nàng không hiền lương thục đức, nhưng cũng không đến mức rơi vào cái danh hiệu như vậy chứ?

"Thôi, vẫn là hiền thê đi!"

Bỗng Lăng Dạ Vũ lại đặc biệt nghiêm mặt nói: "Vô luận là hiền thê hay là hãn thê, chỉ cần là nàng liền được."

Ánh mắt phát ra tình yêu không có che dấu, như vòng xoáy trong đại dương sâu thẳm, khiến nàng bị hút vào, thật lâu không thể tự thoát ra được.