Vương Lăng Phong không đáp lại, anh trầm mặc đi tới bên cạnh, vòng tay ôm lấy cậu.
Thiên Nhật có thể cảm nhận được tâm trạng của anh không được tốt. Cậu chủ động vòng tay ôm lấy anh.
Bàn tay rộng lớn bao lấy eo nhỏ, cái ôm của anh mạnh mẽ đến mức siết cậu phát đau.
Thiên Nhật nín nhịn, vỗ vỗ tấm lưng rộng lớn của anh an ủi: “Đừng sợ, đừng sợ, em ở đây. Xảy ra chuyện gì? Có thể kể cho em không?”
“Ừm.” Vương Lăng Phong đáp lại cậu bằng một âm giọng mũi.
Thiên Nhật: “...”
Ừ cái gì? Ừ là ý gì?
Trong lòng không khỏi bất mãn, nhưng cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận sự thật. Vì những bữa ăn no sau này, cậu không thể không nhịn nhục.
Thiên Nhật học theo những gì cậu xem được trên phim truyền hình, bàn tay không ngừng vuốt dọc sống lưng của anh biểu thị an ủi. Mà anh từ đầu đến cuối đều gục đầu trong hõm vai cậu, không có phản ứng.
Thiên Nhật: “...”
Rốt cuộc là muốn ôm đến bao giờ?
Cậu biết cái ôm này là miễn phí nhưng đồ miễn phí cũng phải có hạn sử dụng chứ.
Vào lúc cái eo nhỏ của cậu sắp chịu không nổi nữa, Vương Lăng Phong cuối cùng cũng có phản ứng.
Anh ngẩng đầu, đôi mắt đen đặc nhìn cậu, chuyên chú đến mức cậu có thể nhìn thấy ảnh ngược của mình trong mắt anh. Bàn tay to lớn của anh chậm rãi buông lỏng: “Em đáng yêu thật đấy!”
Thiên Nhật trừng mắt: “...”
“Anh… anh chọc em!”
Anh vuốt nhẹ một bên má phải của cậu, cảm nhận xúc cảm mềm nhịn nơi đầu ngón tay. Bao nhiêu lo lắng trong lòng đều tan biến toàn bộ. Anh dịu dàng nở nụ cười: “Ai bảo bảo bối của anh quá đáng yêu cơ chứ.”
“Ai… ai là bảo bối của anh chứ!”
“Tiểu đáng yêu trước mặt anh này.”
Thiên Nhật bị chọc đến mức mặt đỏ bừng, dáng vẻ không khác gì mèo nhỏ dơ móng vuốt, đập một nhát lên bàn tay to lớn đang làm loạn trên má mình: “Bệnh thần kinh!”
“Ha ha, em có đói không?”
Cậu khẽ lắc đầu.
Vừa mới ăn một bát cháo xong, bụng vẫn còn khá đầy.
“Anh đói quá, nhà có gì ăn không em?”
Thiên Nhật ghét bỏ đẩy người ra: “Anh ở ngoài cả ngày, chẳng lẽ chưa ăn gì chắc.”
Vương Lăng Phong nhào tới ôm lấy cậu, không khác gì chó lớn đang làm nũng: “Anh nói thật mà.”
“Nhà không có gì ăn đâu. Anh ra ngoài mà ăn.”
“Đừng mà, anh không còn sức nữa, em nấu cho anh đi.”
Thiên Nhật cạn lời, thử đẩy anh hai cái: “Tránh ra…”
Vương Lăng Phong sống chết không rời, lắc đầu nguây nguẩy: “Đừng mà, hai ngày liền đều phục vụ em, anh thật sự không còn sức nữa rồi.”
Thiên Nhật: “...”
Cái đồ không biết xấu hổ này.
Vương Lăng Phong ở trong lòng cậu, cười cười lấy lòng. Dáng vẻ rõ ràng nếu cậu không thỏa hiệp thì anh cũng sẽ không buông tha.
Cậu đấu không lại sự mặt dày của anh, chỉ có thể bung cờ trắng đầu hàng. “Buông em ra, anh dính thế này em làm sao đi nấu cơm được.”
“Quả nhiên bảo bối vẫn thương anh nhất!” Nụ cười trên mặt anh càng tươi, dáng vẻ cực kì thành thật.
Thiên Nhật đe dọa: “Đừng có chọc em.”
Cậu ôm theo eo nhức mỏi, tiến vào trong phòng bếp. Thời gian cậu ở đây cũng đã lâu nhưng này là lần đầu tiên cậu phải tự mình vào bếp, còn là để làm đồ ăn cho anh ta.
Là một thế thân đúng quy chuẩn, việc lấy lòng chủ nhân là không thể thiếu.
Thiên Nhật mở cửa tủ lạnh, phát hiện nguyên liệu bên trong không thiếu thứ gì. Nói đây là một siêu thị thu nhỏ cũng không ngoa. Cậu nhìn vô số nguyên liệu trước mắt, cẩn thận cân nhắc, quyết định nấu một vài món đơn giản. Dù sao thì có muốn làm đồ tinh xảo cậu cũng không biết làm.
Ngay khi Thiên Nhật quay người đi vào bếp, sắc mặt của Vương Lăng Phong lập tức khôi phục lại sự lạnh nhạt vốn có, lệ khí như có như không vương ở mi tâm. Anh hít một hơi thật sâu, nhấc chân trở về phòng. Anh không muốn để cậu nhìn thấy được dáng vẻ này của mình.
Ba mươi phút sau, tiếng của Thiên Nhật vọng từ dưới nhà lên: “Lăng Phong, có xuống ăn cơm hay không?”
Vương Lăng Phong chớp mắt, cánh tay nổi đầy gân xanh miết mạnh trên mặt kính.
Không được, không thể để em ấy thấy dáng vẻ này của mình.
Anh hít mấy hơi nặng nề, đem giận dữ tích tụ trong cơ thể xả ra toàn bộ.
Đến khi anh mặc xong quần áo và bước xuống, toàn thân anh tản ra hơi thở dịu dàng.
Thiên Nhật không phát hiện ra điểm lạ, tự nhiên sắp bát ra bàn: “Mau qua ăn đi.”
Lần đầu tiên nấu ăn cho người khác, cậu đã rất dụng tâm. Nếu anh ấy dám chê, cậu chắc chắn sẽ cho anh ấy nếm mùi đau khổ.
“Đồ bảo bối làm thật thơm.” Vương Lăng Phong bước nhanh về phía cậu, kéo cậu ngồi lên đùi mình: “Tới đây ăn với anh.”
Thiên Nhật ngại ngùng đánh vào vòng ôm của anh: “Ngồi thế này sao ăn được, bên kia có ghế, để em ngồi bên đó.”
“Ừ hử?”
Vương Lăng Phong giả điếc, giúp cậu thay đổi tư thế ngồi trong lòng mình. Tấm lưng nhỏ nhắn dính vào lồng ngực rắn chắc, cằm của anh vừa vặn đặt trên đỉnh đầu cậu: “Anh muốn ngồi thế này.”
Thiên Nhật: “...”
Cậu chỉ là một con gấu ôm, cậu không có quyền ý kiến.
Hai người ngồi bên cạnh nhau, anh một miếng tôi một miếng, thử từng món ăn trên bàn.
“Đây là món ăn ngon nhất anh từng ăn. Bảo bối của anh nấu ăn ngon quá!”
Thiên Nhật: “...”
Nói còn không biết ngượng.
Ngoài mặt thì cậu tỏ ra ép buộc nhưng thật ra trong lòng vẫn nhịn không được mà âm thầm vui sướng. Dù sao thì làm gì có ai được người khác khen lại không vui cơ chứ.
“Đúng rồi, bảo bối, mấy ngày nữa anh phải ra ngoài vài ngày, em ở nhà nhớ tự chăm sóc mình cho tốt.” Vương Lăng Phong vừa gắp cho cậu một miếng thịt vừa nhẹ giọng nói. Thái độ của anh nhẹ nhàng đến mức giống như đang thông báo một chuyện nhỏ.
Vốn dĩ việc một phó chỉ huy phải đi công tác xa nhà là chuyện thường tình, giống như khi hai bọn họ gặp nhau, cũng là do Vương Lăng Phong đang phải làm nhiệm vụ ở bên ngoài vậy. Thế nhưng, khi cậu nghe thấy anh nói những lời này, trong lòng cậu lại không ngừng cảm thấy bất an.
“Anh đi đâu?”
Vương Lăng Phong cũng rất phối hợp trả lời: “Anh tới Kim tinh làm nhiệm vụ, chỉ là chút nhiệm vụ nhỏ thôi, sẽ không mất nhiều thời gian.”
“Không có nguy hiểm gì chứ?”
“Sẽ không.” Vương Lăng Phong khẳng định.
“Thật sự không có nguy hiểm ư?”
“Đương nhiên rồi, em nghĩ anh là ai chứ.”
Anh là phó chỉ huy nhỏ tuổi nhất thiên hà, đương nhiên thực lực không kém. Nếu không muốn nói anh là thiên tài.
“Vậy anh cho em đi theo anh đi.” Thiên Nhật đề nghị.
Vương Lăng Phong: “...”
“Sao thế, không được ư?”
“...”
Đương nhiên là không được.
Nhiệm vụ này vô cùng nguy hiểm, ngay cả anh cũng không nắm chắc phần thắng. Anh không thể để cậu đi cùng, mặc dù như vậy anh sẽ rất nhớ cậu, cũng sẽ lo sợ cậu ở nhà bị người khác bắt nạt, nhưng thà như vậy còn hơn để cậu cùng mình chịu khổ. Ở một nơi loạn lạc như thế, lỡ như anh không thể bảo vệ tốt cho cậu thì phải làm sao?
Huống hồ, vừa rồi anh vừa mới nói dối cậu nhiệm vụ này không có nguy hiểm, nếu để cậu đi cùng thì cậu sẽ phát hiện lời nói dối của anh mất.
Thấy Vương Lăng Phong trầm mặc không trả lời, Thiên Nhật càng chắc chắn cảm giác của mình là đúng. Người này rõ ràng là đang nói dối cậu.
Nhiệm vụ này, chín phần mười là nguyên nhân khiến vừa rồi tâm trạng của anh ấy không được tốt. Một nhiệm vụ đơn giản không thể nào khiến tâm trạng của anh ấy tệ đến vậy được.
“Nhiệm vụ này mang em đi không tiện lắm.”
“Hừm, quả nhiên.”
Thiên Nhật giận dỗi nhảy khỏi người anh: “Đàn ông bạc tình, ăn xong rồi bỏ.”
Vương Lăng Phong: “...”
Oan quá!
“Ý anh không phải vậy mà.”
“Nếu thật sự quan tâm em, thì anh nỡ để em lại đây một mình sao?”
Đối với cậu mà nói, ở nơi này còn nguy hiểm hơn nhiều so với Ám tinh. Việc cậu có thể sống yên ổn đến giờ chủ yếu là do có Vương Lăng Phong ở bên cạnh bảo vệ. Nếu như anh rời khỏi nơi này, cậu sợ mình sẽ bị cái tên Văn Mộc kia xé xác mất.
“Em sẽ nhớ anh à?”
Thiên Nhật lập tức gật đầu như gà mổ thóc: “Nhớ, đương nhiên nhớ.”
Cho dù nhiệm vụ này có nguy hiểm đến đâu đi chăng nữa, cậu cũng phải bám theo anh cho bằng được. Dù có phải trả bất cứ giá nào.
“Anh nói thích em mà lỡ bỏ em lại một mình sao?” Thiên Nhật tủi thân, bĩu môi.
Vương Lăng Phong lập tức ôm lấy cậu vào trong lòng: “Không lỡ… nhưng mà, anh không muốn để em phải chịu khổ.”
“Anh rời đi rồi, liệu Văn Mộc ở bên kia sẽ để yên cho em sao?”
“...”
Sắc mặt anh đột ngột tối lại, tay vòng qua eo cậu đột nhiên dùng sức, lực mạnh đến nỗi khiến quần áo của cậu nhăn nhúm. Hơi thở của anh ngày càng nặng nề, cơ thể còn run lên từng hồi. Dáng vẻ giống như chó nhỏ nhìn thấy thiên địch, mười phần bất an.
Thiên Nhật cảm nhận được sự bất an của anh, nhíu chặt mày: “Lăng Phong, sao thế?”