Bên cạnh truyền đến tiếng hét của Thiên Nhật, trái tim của Vương Lăng Phong tựa như bị ném xuống giếng. Anh hoảng loạn quơ loạn trong không khí, mặc cho cơ thể đang không ngừng gào thét đau đớn, anh vẫn cố chấp dùng sức mạnh của cánh tay, kéo lê cơ thể về phía phát ra tiếng kêu của cậu.
“Thiên Nhật! Em sao rồi?”
Thiên Nhật lập tức đáp lại: “Em không sao, anh ở đó chờ chút, em trở lại ngay đây.”
Vừa rồi cậu mới sờ được một khúc cây, có thể đó là rễ cây cũng có thể là cành cây bị rơi xuống lúc nãy nhưng nó chắc chắn sẽ có ích. Cậu nhanh tay kéo nó ra, áng chừng độ dài rồi bẻ làm hai. Sau khi mò được ba thanh có độ dài tương đương nhau, Thiên Nhật theo đường cũ trở về.
Lúc này Vương Lăng Phong gần như đã kiệt sức, cả người tựa vào vách tường, hơi thở nặng nề.
“Lăng Phong, anh có ổn không?” Cậu lo lắng dò hỏi.
Vương Lăng Phong chuẩn xác mò tới được đỉnh đầu của Thiên Nhật, nhẹ nhàng xoa nắn: “Không sao.”
“Em giúp anh cố định chân lại trước nhé!”
Cũng may trong trang phục của quân sĩ có trang bị đầy đủ những trang bị cần thiết. Lấy dây từ trong áo của hai người, đủ để cố định chặt ba thanh củi vào chân của anh.
Bởi vì không nhìn thấy gì cộng với việc cậu sợ chạm vào nơi không nên chạm khiến anh bị đau cho nên tốc độ của cậu rất chậm, đợi tới khi hoàn thành xong cũng đã rất lâu về sau. Trên trán của cậu cũng đã xuất hiện thêm một tầng mồ hôi mỏng.
Sau khi cố định xong, cậu mới nhớ ra một điều:
“Cái đó… không biết đèn có rơi theo chúng ta hay không nhỉ?”
“Chắc là không đâu.”
Nếu như đèn rơi xuống cùng bọn họ, chắc hẳn là nó vẫn còn đang sáng. Còn nếu như nơi này đã không còn ánh sáng, tức là đèn không rơi xuống cùng bọn họ, hoặc nếu rơi xuống cùng thì cũng không còn có thể sử dụng được.
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?” Chẳng lẽ ngồi đây chờ chết?
Nơi này không có dụng cụ chiếu sáng, cậu cũng không thể đi mò được. Huống hồ, bên người cậu bây giờ còn có một Vương Lăng Phong đang bị gãy chân.
“Chỉ còn cách chờ nhóm người Tự Xuyên ứng cứu thôi.”
Sau khi cân nhắc, đúng là chỉ còn có mỗi cách này. Thiên Nhật ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Vương Lăng Phong: “Anh có muốn ngủ một giấc không?”
Trước đây, mỗi lần cậu bị thương đều sẽ tìm chỗ ngủ, ngủ một giấc tỉnh lại, vết thương sẽ đỡ hơn nhiều. Cậu biết gãy chân không phải thứ mà một giấc ngủ có thể chữa khỏi, nhưng mà có còn hơn không.
Vương Lăng Phong được cậu kéo đầu qua, để tìm một tư thế thoải mái nhất, cậu để đầu anh gối lên đùi mình. Chính cậu lần mò trong bóng tối, chỉnh lại tư thế của anh cho thật tốt: “Vậy được chưa? Có chỗ nào bị khó chịu không?”
Dường như vết thương trên người đã lấy đi toàn bộ sức lực của Vương Lăng Phong. Lần này, anh không đáp lại cậu, chỉ nặng nề dụi đầu lên đùi cậu một cái, sau đó thiếp đi.
Không gian vô cùng tối, thị giác bị phong ấn khiến thính giác của cậu tốt hơn rất nhiều. Chẳng bao lâu sau, khi cậu còn muốn xác nhận xem liệu anh có chết không thì bên tai đã truyền đến âm thanh hít thở nặng nề thuộc về anh.
“Ngủ… ngủ rồi.” Thiên Nhật thở phào trong lòng, ánh mắt hướng về bóng tối vô tận.
Cậu muốn nhân lúc anh ngủ, tranh thủ tìm hiểu chỗ này một chút, không thể cứ ngồi đây bị động như thế này được.
*Kịch*
“Thiên Nhật, em định đi đâu?” Giọng nói của Vương Lăng Phong lạnh lẽo vang lên phía sau. Thiên Nhật đi được nửa đường chỉ có thể ngoan ngoãn quay trở lại.
“Em muốn mò thử xem đèn pin có ở dưới này không.”
“Tới đây ngồi, đừng đi đâu cả.” Nơi này quá thần bí, anh không yên tâm để cậu rời đi qua xa. Nhất là khi anh còn đang bị thương nặng, không thể tự bảo vệ chính bản thân mình.
“Em biết rồi.” Thiên Nhật ngoan ngoãn quay trở về vị trí, đặt đầu anh lên lại đùi mình.
“Lần sau, đừng tự ý rời khỏi anh. Nếu không, anh sẽ hối hận mất.”
“Hả? Hối hận cái gì?” Thiên Nhật nghe có chút không hiểu. Không phải cậu chỉ tự ý đi có một lát thôi sao, cậu đâu có làm gì để khiến anh hối hận chứ!
“Hối hận vì đưa em tới đây… hối hận vì không bảo vệ được em.”
Thiên Nhật: “...”
Không gian một lần nữa chìm vào yên lặng. Không rõ là đã trôi qua bao lâu, tận đến khi phần đùi bị anh gối đến mất hết cảm giác, từ phía trên mới không ngừng truyền đến tiếng động.
*Rầm. Rầm.*
Đất đá trên nóc vì bị tác động quá mạnh mà không ngừng rơi xuống. Thiên Nhật theo bản năng cởi bỏ áo khoác của bản thân, phủ lên mặt anh: “Cẩn thận, đừng để cát rơi trúng.”
Vương Lăng Phong cả người không còn sức, chỉ có thể nằm yên để cậu bảo vệ mình. Có trời mới biết anh đang chán ghét bản thân mình bao nhiêu. Đến lúc như thế này cũng không thể ôm cậu vào lòng, bảo vệ cậu.
Nếu như lúc bị rơi xuống, anh còn để cậu chịu thương tổn, anh sẽ hối hận đến chết mất.
Từ phía trên truyền đến âm thanh của Phó Tự Xuyên: “Lăng Phong, Thiên Nhật, hai người còn ở dưới đấy không?”
Thiên Nhật lập tức hét lớn đáp lại: “Có, chúng tôi ở đây.”
Sau đó là âm thanh vui mừng của Phó Tự Xuyên: “Nghe thấy, nghe thấy bọn họ rồi, bọn họ thật sự ở bên dưới. Mau, tiếp tục đào.”
“Thiên Nhật, cậu mau tránh xa chỗ đất lở ra một chút, chúng tôi sắp phá tường.”
“Tôi biết rồi, Lăng Phong anh ấy đang bị thương. Mấy người đợi tôi một chút.” Thiên Nhật lập tức bò dậy, lật tay muốn đỡ anh lên. Thế nhưng chân tê cứng không theo điều khiển, ôm theo Vương Lăng Phong loạng choạng suýt ngã.
“Cẩn… cẩn thận!”
Cũng may Thiên Nhật phản ứng nhanh, ngay lập tức ngã người vào vách tường bên cạnh. Lưng đập mạnh vào tường cứng rắn, phần bả vai hình như còn bị vật cứng đâm vào, đau đến điếng người.
Vương Lăng Phong lo lắng chống tay vào vách tường, cố gắng giảm bớt áp lực cho cậu: “Sao vậy?”
“Không sao, chỉ là ngồi nhiều hơi tê chân.” Thiên Nhật khẽ lắc đầu, còn nở một nụ cười trấn an. Có điều nơi này quá tối, Vương Lăng Phong không thể nhìn thấy hành động này của cậu.
Đợi cậu lấy lại được cảm giác, lập tức mang theo anh chạy sang một góc. Áng chừng đã cách nơi xuất hiện địa trấn một khoảng xa, cậu mới lớn tiếng thông báo lên bên trên: “Ổn rồi, mọi người tiếp tục đi.”