Hàn Sảng lúc này hoàn toàn không có nửa điểm khí thế hung hãn như trước, giống như là một con mèo nhỏ, ngoan ngoãn co rúc trong lòng ngực Giang Trần, tim nhảy không ngừng.
- Đây chính là Hàn Sảng, là thê tử của ta ở Thái Uyên đại thế giới.
Hàn Sảng nghe được hai chữ thê tử, trong lòng như ăn mật ngọt, có chút khẩn trương nhìn qua Hoàng Nhi và Đan Phi:
- Các ngươi khỏe chứ?
Hoàng Nhi mỉm cười:
- Hàn Sảng tỷ tỷ, ở Thái Uyên đại thế giới xem ra tỷ xuất không ít lực, chiếu cố Trần ca tốt như vậy nha.
Tất cả mọi người cười to, bầu không khí xấu hổ cũng chậm rãi biến mất.
Trở về Lưu Ly cung, Giang Trần lúc này mới đem chuyện mình đi tới Thái Uyên đại thế giới nói ra hai năm rõ mười.
Mọi người nghe xong đều cảm thấy si mê, say sưa, càng trợn mắt há hốc mồm.
Nhất là nghe thấy Giang Trần nói tới kiếp trước kiếp này, lại chuyện liên quan tới phụ thân Thiên Đế, càng kinh ngạc không thôi, tán thưởng không thôi. Những chuyện này hiển nhiên đã vượt qua phạm trù lý giải của Thần Uyên đại lục.
Nếu như không phải chính miệng Giang Trần nói ra, bọn họ cơ hồ không thể tin nổi.
Giang Thụ Phong vô cùng rộng rãi nói:
- Trần nhi, mặc kệ như thế nào con cũng là con của vi phụ, vi phụ rất vui mừng có thể cùng với Thiên Đế sở hữu một đứa con. Đây là tạo hóa ông trời cho ta. Trong số mệnh ta không có phúc duyên làm Thiên Đế, nhưng mà lại có phúc duyên làm phụ thân Thiên Đế a. Ha ha.
Từ Mộng cũng không có ghen ghét, hài nhi nhà mình là cốt nhục từ trong bụng nàng chui ra, điểm này cho dù kiếp trước kiếp này đều là sự thực không thể nào thay đổi.
- Ca ca, không thể tưởng tượng được hai ngàn năm ca ca rời khỏi lại kinh tông động phách, trôi qua đặc sắc như vậy a.
Từ Thanh Tuyền rất là hâm mộ nói:
- Lúc nào muội có thể rời khỏi Thần Uyên đại lục, đi ra xem thế giới bên ngoài đây?
Nàng hiện tại cũng là tu sĩ thần đạo, tâm tư của nàng Thần Uyên đại lục không còn vừa chỗ nữa, nàng cũng muốn đi ra ngoài một chút.
Giang Du cũng nói:
- Ca ca, đệ và Thanh Tuyền có thể đi ra thế giới bên ngoài nhìn một chút không?