Bị cô bé náo loạn như vậy, cũng không thể tiếp tục đọc sách được nữa.
Diệp Hiểu Hiểu nuôi dưỡng thành tính cách này, thật ra thì bản thân hắn cũng có trách nhiệm, nghĩ ban đầu không nên đáp ứng yêu cầu không tuân theo chuẩn mực của cô bé.
Giỏi lắm, một lần duy nhất mua một trăm thùng.
Chuyện này giống như có người đi Vạn Bảo các, sau đó mua một lần duy nhất hết sạch toàn bộ đồ của người ta.
Nào có loại người như vậy?
Ừm,
Là có người như vậy, nhưng ta không sợ bất kỳ nguy hiểm nào mà tiêu tiền mang lại đâu.
Không đảm bảo được thực lực, tài sản quá nhiều thường chính là ngòi nổ khiến bản thân rơi vào vào nguy hiểm.
“Xem ra vẫn nên thỉnh thoảng thả con bé ra ngoài, tiếp xúc với thế giới hiểm ác một chút”.
“Nếu không thì thật sự chỉ có thể vĩnh viễn sống bên cạnh mình”.
Diệp Thần Phi lắc đầu.
Cũng may nha đầu này nội tâm vẫn tốt, mua nhiều đồ như vậy cũng là để mang về chia sẻ cho đám Diệp Hoàng.
Mà không phải đơn thuần làm bậy.
Trải qua nhiều chuyện một chút là được.
Nghĩ tới đây, Diệp Thần Phi không khỏi nhớ lại đám Diệp Hoàng.
Mấy tháng qua, không biết bây giờ bọn chúng thế nào rồi.
Hắn nâng tay, muốn thông qua đại đạo nhìn xem tình cảnh của bọn chúng.
Nhưng chần chờ một chút lại buông xuống.
“Thôi vậy, mỗi người đều có con đường của mình, can dự quá mức ngược lại không tốt lắm”.
“Cứ để bọn chúng sống cuộc sống tuyệt vời của mình đi”.
Thành Hoàng Diệp, thành đứng đầu trong phạm vi thành Túc, liên minh Cửu Thành.
Trên võ đài lớn Trung Nguyên, một thân ảnh đứng ngạo nghễ.
Đối diện với cô bé, một thanh niên anh võ bất phàm chống trường kiếm, nửa quỳ xuống đất.
“Thiên kiêu thành Hoàng Diệp cũng chỉ như vậy thôi”.
Diệp Hoàng thu hồi trường kiếm, nón rộng vành màu tím nhuốm máu vang vù vù.
Người thanh niên phun ra một ngụm máu tươi, tức giận nói: “Diệp Hoàng, ngươi đừng quá đáng!”
“Quá đáng?”
Khóe miệng Diệp Hoàng nhếch lên một tia cười lạnh: “Còn nhớ lúc bọn ta vừa mới tới thành Hoàng Diệp, cái nhìn của các ngươi như thế nào?”
“Lũ người nhà quê ngang tàng bạo ngược, đám hạ đẳng, loại đê tiện!”
“Ha ha, bây giờ, các ngươi bị loại đê tiện chính miệng mình nói ra đánh ngã xuống đất, trong lòng có cảm giác gì?”
Trên mặt cậu thanh niên xanh đỏ giao nhau, cậu ta nghe qua danh tiếng của Diệp Hoàng, nhưng không ngờ cô bé lại mạnh đến mức này.
Mười mấy thiên kiêu dưới hai mươi tuổi Trúc Cơ kỳ trở xuống của thành Hoàng Diệp đồng thời vây công Diệp Hoàng, nhưng trong thời gian một nén nhang ngắn ngủi đã bị cô bé đánh bại toàn bộ.
Hơn nữa là thảm bại!
Thậm chí có người bị chém chết tại chỗ!
“Dù bọn ta từng đắc tội, ngươi cũng không thể lòng dạ ác độc như vậy!”, hai mắt cậu thanh niên ứ máu, trong số người bị giết có bạn bè của cậu ta.
“Lòng dạ ác độc, là các người dạy cho ta”.
Diệp Hoàng chậm rãi tiến lên, lấy ra một cái hộp nhỏ đặt trước mặt cậu thanh niên.
Sau khi mở ra, bên trong đặt hai mươi ngón tay sắp xếp gọn gàng.
Mỗi một ngón đều là ngón cái thuộc những cơ thể khác nhau.
“Khi đó nếu như các ngươi không coi người của Thiên Loan Điện làm đồ chơi, hành hạ đến chết”.
“Có lẽ hôm nay sẽ không đến mức này”.
Diệp Hoàng rút ra một con dao nhỏ bên hông.
Cậu thanh niên nhìn dao găm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, cậu ta lại thấp giọng cười.
“Động vào ta, ngươi không ra khỏi thành Hoàng Diệp được đâu”.
Vẻ mặt Diệp Hoàng lạnh lẽo.
“Không động vào ngươi, ta sẽ không quay về Thiên Loan Điện”.
“Phụt!”
Máu tươi nóng bỏng thuận theo dao găm nhuộm đỏ tay Diệp Hoàng.
Ánh mắt cậu thanh niên mang theo vẻ khó tin, còn có nỗi kinh hoàng biến hóa, dần dần mất đi màu sắc.
Dao găm rút ra, cơ thể của cậu thanh niên ngã nhào xuống đất, máu tươi nhuộm đỏ cái hộp đựng ngón tay.
Diệp Hoàng đứng thẳng người, gió nhẹ lay động tóc dài trên trán.
Lúc này, cô bé chân chính trở thành điện chủ của Thiên Loan Điện.
“Con trai ta!”
Bỗng nhiên, một giọng nói vang dội truyền tới.
Diệp Hoàng quay đầu nhìn lại, một người trung niên lôi cuốn theo uy thế cực lớn xông đến.
Ở sau lưng ông ta, một đám tu vi khí tức cường đại theo sát phía sau.
Lúc người trung niên nhìn thấy cậu thanh niên nằm dưới chân Diệp Hoàng, nhất thời hai mắt ứ máu.
“Mày dám giết nó!”
Người trung niên gầm thét, khí tức cuồng bạo xông thẳng về phía Diệp Hoàng.
Đó là khí thế cường đại thuộc về Kim Đan kỳ.
Diệp Hoàng đứng ở trong đó, giống như lá cây lẻ loi.
“Ai dám đả thương chủ của ta!”
Đột nhiên, một đoàn người mặc đồ đen nhảy lên võ đài, đứng sau lưng Diệp Hoàng, cùng chống đỡ uy áp mạnh mẽ đến từ người trung niên.
“Các ngươi đều đáng chết!”, vành mắt người trung niên như muốn nứt ra, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Hoàng trước mặt.
Nhưng Diệp Hoàng không hề nhúc nhích, cô bé chậm rãi nói: “Ta có thể hiểu được tâm tình của ông, nhưng…”
Cô bé lấy một tờ giấy trắng viết đầy chữ: “Bọn ta đã ký giấy sinh tử”.
Người trung niên nhìn chằm chằm cái tên quen thuộc trên giấy sinh tử, cơn đau buồn và lửa giận dần dần cắn nuốt lý trí của ông ta.
“Lão tử mặc kệ giấy sinh tử gì đó!”
“Ngươi giết con trai ta, con trai duy nhất của ta!”
“Hôm nay dù Thiên Vương lão tử tới ta cũng phải giết ngươi!”
Ông ta nổi điên, lực lượng bộc phát ra toàn bộ, sắp liều chết xông tới.
Diệp Hoàng khẽ thở dài.
“Vậy ngươi đừng trách ta!”
Nơi mi tâm, một cánh hoa màu tím nhạt chậm rãi bay xuống.
Diệp Hoàng rút trường kiếm ra, cánh hoa kia vừa vặn rơi trên thân kiếm.
Trong nháy mắt hóa thành lưu quang màu tím.
Tựa như sắc trời.
“Đi chết đi!”, lúc này người trung niên đã hoàn toàn điên cuồng, không để ý đến tất cả liền vọt tới.