Đế Vương Sủng Ái

Chương 606



Tĩnh thành đang ở trong tầm mắt.

Tâm trạng Vương Phóng phó tướng quân lại trầm hẳn xuống. Hắn nhún người nhảy lên ngựa, hỏi tướng sĩ bên cạnh, "Thám tử đã hồi báo chưa?"

"Tướng quân, vẫn chưa..."

Còn chưa dứt lời, một người cưỡi ngựa ở phía trước chạy đến như bay, người vừa tới liền nhảy xuống ngựa, vội vã nói, "Báo!"

"Mau nói." Trái tim của Vương Phóng lại căng lên.

Tĩnh thành, đây là tòa thành quan trogj nhất, nếu như để rơi vào tay Ma Quân thì hậu quả thực khó mà lường được. Mấy năm nay, vương triều Trầm thị không có quá nhiều tinh lực và tài lực để nuôi binh, vì vậy bọn họ chỉ có thể tập trung binh lực để chống giặc ngoài, nếu như Tĩnh thành thất thủ, phe địch sẽ có thể chia quân ra nhiều đường ngay, mà binh lực của họ lại không đủ để chia ra ngăn chặn chúng.

Cho tới nay chỉ có vương triều Hiên Viên tới viện quân, thế nhưng từ sau khi Thái thượng hoàng và Chiến Đế cùng hai vị vương gia của vương triều Hiên Viên mất tích, tướng lĩnh thiếu sót vô cùng, binh lực và lực chiến đấu cũng khó mà bì kịp, trước đó họ vừa nhận được tin tức, người mang binh tới là Đại tướng quân Địch Xán đã tuổi già sức yếu, còn có đường huynh của Hiên Viên Chế, lão vương gia Hiên Viên Tùng. Hai vị này khi còn trẻ cũng tiếng tăm lừng lẫy, thế nhưng giờ bọn họ cũng đã lớn tuổi rồi, vương triều Hiên Viên mấy năm nay cũng chỉ có thể dựa vào họ mà chống đỡ một cách khó khăn, có lẽ là bởi hoàng thất mất tích liền một mạch ba đời, lực lượng quan trọng nhất cũng chẳng thấy nữa rồi, điều này là một đả kích lớn với họ, hai vị này chèo chống cả một vương triều cũng nhọc sức vô cùng, cũng lực bất tòng tâm trong việc dạy dỗ đời sau, vì vậy không có con cháu nào có thể gánh vác trách nhiệm thay họ.

Trầm thị và Hiên Viên, đồng bệnh tương liên, Hiên Viên còn thảm hơn bọn họ.

Tuy nhiên, dù có thế nào đi chăng nữa, ngọn lửa chiến tranh đang bùng lên ở vương triều Trầm thị, nếu như Tĩnh thành cũng xảy ra chuyện, e rằng họ khó tránh khỏi cảnh nước mất nhà tan.

Vương Phóng chỉ cảm thấy trong lòng đau đến khó tả.

Thám tử đó thở hổn hển, nói: "Cửa Tĩnh thành khép chặt, nghe nói là vì người dân trong thành đều làm loạn đòi bỏ trốn tới vương triều Hiên Viên, thế nhưng tướng cầm đầu giận giữ, tuyệt không giao thành cho Ma Quân, thề phải cùng sống chết với Tĩnh thành.

"Tướng của Tĩnh thành là Hà Khế..." Màn xe ngựa được xốc lên, gương mặt uể oải mệt mỏi của Thái thượng hoàng lộ ra, ánh mắt của ông toát ra nét thương cảm, nói: "Năm đó Hà Khế cũng đã theo Hoàng thượng của các ngươi một thời gian, là một người rất khá."

"Tăng tốc tiến lên phía trước, đại quân tới rồi có thể khiến dân chúng an lòng."

Thám tử đó ngừng một chút, rồi lại nói: "Ti chức nghe ngóng được rằng, người dân đều nói, đại quân của chúng ta dù sao cũng chẳng đánh bại nổi Ma Quân, có đi thì cũng chỉ là tới chịu chết mà thôi."

"Cái gì?" Vương Phóng nổi giận lôi đình.

Thái thượng hoàng sững sờ, thế nhưng sau hồi lâu lại thở dài, "Không thể trách họ. Không thể cho bách tính lòng tin lớn mạnh, không phải là lỗi của bách tính, mà là lỗi của triều đình."

Thế nhưng cho dù là vậy, họ vẫn phải đi.

Quân đội gia tốc tiến về phía trước, khi vừa nhìn thấy Tĩnh thành, sắc mặt của họ đột nhiên đại biến.

Trên cổng thành đang bốc khỏi! Có người đang thổi kèn lệnh!

"Ma Quân công thành rồi!"

Ầm!

Một âm thanh lớn vang lên, từ nơi này của họ dường như có thể cảm nhận được sự rung động của mặt đất.

"Đó là thứ gì? Pháo đất sao?" Thái thượng hoàng đứng phắt dậy, đưa mắt về hướng Tĩnh thành. Làn khói dày đặc bốc lên cuồn cuộn, xông thẳng lên trời cao.

Cuộc tiến công của Ma Quân mạnh tới mức nào chứ!

"Pháo đất trong tay Ma Quân dường như còn lợi hại hơn chúng ta!"

"Mau, nhanh hơn nữa, đi!" Thái thượng hoàng vội vàng hạ lệnh.

Bọn họ chạy thẳng về phía Tĩnh thành, mà lúc này, ở cửa thành phía Tây, trên cổng thành, tướng Hà Khê đang vung cờ hiệu, lớn tiếng quát như muốn xé cổ họng, "Cố gắng chịu đựng! Viện binh sắp tới rồi!"

Ầm!

Lại một tiếng nổ lớn vang lên, cách hắn không xa, một góc thành đã bị nổ vụn, đất đá rơi xuống không ngừng, tường thành liền bị thủng một góc, khi mìn nổ thành vẫn còn vài binh sĩ đang canh gác ở đó.

Có thứ gì bắn vào mặt Hà Khê, hắn đưa tay bắt lấy, thứ lọt vào tầm mắt vậy mà lại là một đoạn ngón tay.

"Con mẹ nhà nó!" Lửa giận kinh tâm trong lồng ngực Hà Khê, tức giận mà quát lớn, "Các huynh đệ, đổ dầu sôi!"

Đám chó chết này! Chắc chắn hắn sẽ giữ vững Tĩnh thành, bởi một khu thất thủ, người dân khắp thành sẽ bị tàn sát hết như ở An thành và Phục Vân thành!

Chiến tranh từ xưa đến nay cũng chẳng ít, thế nhưng loại vô nhân tính, tàn bạo như đám Ma Quân này hiếm thấy vô cùng!

Không ngừng có binh sĩ nhấc nồi dầu nóng tiến về phía trước, vội vàng đổ xuống. Thế nhưng, ngoài cổng người đông như kiến, Ma Quân ít nhất cũng phải có tới ba mươi vạn, tên nào tên nấy cũng mặc khôi giáp màu đen, cưỡi chiến mã uy phong lẫm liệt, dầu đổ xuống cũng chỉ làm mười mấy người bị thương, căn bản cũng chẳng động được vào gốc rễ của chúng.

Chính Hà Khê cũng cảm thấy rằng, để thắng được rất khó, muốn giữ được Tĩnh thành gần như là điều không thể.

Vào đúng lúc này, có binh sĩ kích động tới báo, "Đại quân tới rồi, Thái thượng hoàng tự dẫn viện binh tới rồi!"

Hà Khê mừng rỡ, đang muốn nói chuyện, đột nhiên có một tiếng ưng thét gào từ trời cao, một cái bóng lớn lao xuống, bọn họ ngẩng đầu theo bản năng, không ngờ được rằng ở trên lại có người, ba mũi tên xé trời mà tới, mang theo tiếng gió thét gào, cùng lúc đó bắn trúng Hà Khê và hai binh sĩ đang bê dầu nóng khác.

Binh sĩ ngã xuống, nồi dầu đổ đầy đất khiến vài người bên cạnh trượt chân bị phỏng, nhất thời vài tiếng kêu thảm vang lên.

"Đại nhân!"

Binh sĩ vội vàng hoảng sợ đỡ lấy Hà Khê, gào lớn: "Tiễn thủ! Bắn! Bắn chết con ưng kia!"

Tiễn thủ vội vã giương cung, thế nhưng mưa tên kia căn bản không thể nào bắn tới con ưng khổng lồ đó, trái lại còn bị nó đập cánh vỗ hết xuống.

"Hà Khê ở đâu?" Một giọng nói già nua truyền tới, có người xông lên tường thành, người dẫn đầu mặc khôi giáp, dáng người thẳng tắp, thế nhưng lại khiến cho người ta cảm nhận được một sự lực bất tòng tâm khó tả.

"Thái thượng hoàng..."

"Ha ha ha, Thái thượng hoàng Trầm thị cũng đã tới rồi, vừa khéo, bản tướng lấy đầu ngươi, tặng cho Trầm Sát và Lâu Thất ngắm nhìn coi sao!"

Thái thượng hoàng ngẩng đầu mạnh, "Trầm Sát? Lâu Thất?"

Trầm Sát! Đó là hoàng tôn của ông! Trầm Sát tới rồi sao?

"Thái thượng hoàng cẩn thận!" Hà Khê nhịn đau thét lớn, đối phương rõ ràng là muốn dùng lời nói để đánh lạc hướng Thái thượng hoàng, sau đó, một mũi tên bén nhọn đã bắn về phía ông.

Mũi tên đó rõ ràng nhất định phải bắn trúng, ngắm thẳng về phía lồng ngực Thái thượng hoàng.

Sắc mặt của mọi người đều hoảng sợ. Chỉ trong chớp mắt, đằng sau đột nhiên có người xông thẳng lên trời, dũng mãnh không gì sánh nổi chém đứt mũi tên kia.

Mà ở đằng sau người đó lại có vài cái bóng bay lên, có người vung cổ tay một cái, trường kiếm hóa thành tên, phóng thẳng về phía con ưng đang lao tới kia! Lại có một người còn cười lớn nói, "Ưng sao? Ức hiếp Đại Bạch nhà chúng ta không ở đây phỏng? Cho người nếm mùi Đại Bạch tuyệt đỉnh nhà chúng ta!"

Một quả cầu tròn phóng thẳng về hướng con ưng kia, khi đập trúng nó thì nổ tung, bụi bay mù mịt.

Con ưng kia kêu gào thảm thiết, cơ thể cũng lảo đảo, lệch đầu rớt thẳng xuống dưới, bởi dáng vóc quá lớn, khi rớt xuống cũng đè chết mười mấy tên Ma Quân.

Một màn tán loạn.

Mấy người đó nhẹ nhàng hạ xuống tường thành.

Ưu thế vốn có của Ma Quân và chiêu kế bất ngờ này, khi đám người đó xuất hiện dã bị đánh bại trong nháy mắt, sự thay đổi này khiến những người ở đó đều sững sờ.

Người đứng đầu bước tới trước mặt Thái thượng hoàng, hốc mắt đỏ ửng, quỳ một gối xuống, "Ti chức Tần Thúc Bảo, tham kiến Thái thượng hoàng!"

"Tần Thúc Bảo..." Thân hình của Thái thượng hoàng khẽ loạng choạng, kích động đến mức đi tới đỡ lấy hắn, tay dùng sức tới nỗi nổi đầy gân xanh, "Tần tướng quân, ngươi, ngươi còn sống sao?"

Tần Thúc Bảo gật mạnh đầu nói, "Ti chức vẫn còn sống!"

"Tốt, tốt, tốt lắm!" Thái thượng hoàng nói liền một mạch ba chữ tốt, sau đó lại có chút căng thẳng và chờ mong nhìn hắn, giọng nói run rẩy, "Tần tướng quân đã tìm được Sát Nhi ư?"

Ông nhìn chằm chằm vào Tần Thúc Bảo, sợ rằng sẽ bỏ lỡ lời hồi đáp của hắn, lại sợ phải nghe thấy câu trả lời khiến mình thất vọng, nhất thời cũng chẳng dám thở nữa.

Tần Thúc Bảo tất nhiên nhìn thấu được tâm trạng của ông, liền kiên định lớn giọng đáp, "Đúng vậy! Ti chức đã tìm thấy Thái tử điện hạ! Thái tử điện hạ hiện giờ vẫn ổn, còn cưới Thái tử phi rồi!"

Thân hình Thái thượng hoàng lại lảo đảo, niềm vui sướng khổng lồ này khiến ông thiếu chút nữa không chịu nổi, Vương Phóng vội đỡ lấy ông, cũng vô cùng kích động hỏi, "Những điều Tần tướng quân nói là thật sao?"

Tần Thúc Bảo lại gật đầu lần nữa, sau đó nghiêng người, để bọn họ thấy người ở đằng sau mình, "Đây là thị vệ của Thái tử điện hạ, Nguyệt đại nhân! Là Thái tử điện hạ lệnh cho Nguyệt đại nhân tới đây cùng ti chức."

"Thuộc hạ Nguyệt, tham kiến Thái thượng hoàng." Nguyệt tiến lên mootjbuowcs, cũng quỳ một gối hành lễ.

"Thị vệ của Sát Nhi..." Thị vệ xuất sắc như vậy sao! Vậy chẳng phải chứng tỏ rằng tôn tử của ông giờ sống rất tốt, và còn xuất sắc hơn nữa sao?

Thái thượng hoàng nước mắt lưng tròng.

"Nguyệt đại nhân mau mau đứng dậy." Ông tự mình đỡ Nguyệt dậy.

"Vậy Sát Nhi đâu?" Thái thượng hoàng giương mắt nhìn xung quanh, Ma Quân vẫn đang công thành, thế nhưng khi nãy con ưng khổng lồ kia chết mà rơi xuống, cũng đã đả kích sĩ khí của chúng, giờ lại có những binh sĩ dũng mãnh thay thế để chống đỡ thủ thành, nhất thời khiến Ma Quân phải liên tiếp lui về sau. "Thần Quỷ quân!"

Đây rõ ràng là Thần Quỷ quân của Trầm thị ông mà!

"Đế Quân Đế Hậu đã tới Thánh Tiên Cung." Nguyệt trả lời.

"Đế Quân Đế Hậu?"

Tần Thúc Bảo nói, "Thái thượng hoàng, Thái tử điện hạ anh dũng không ai sánh kịp, hiện giờ là quân chủ một nước ở đại lục Tứ Phương."

"Tốt, tốt lắm, quả không hổ là huyết mạch của Trầm thị ta!"

"Thái thượng hoàng, thuộc hạ nhận được ý chỉ của Đế Quân và Đế Hậu, trận chiến này, phải khiến Ma Quân có đi mà không có về!" Nguyệt nói, khóe miệng lại nhếch lên ý cười lạnh, đột nhiên móc ra một quả pháo hiệu từ trong lòng bắn lên.

Xèo!

Hiệu lệnh đã tới.

Cổng lớn của Tĩnh thành mở rộng, ba vạn Thần Quỷ quân như một mũi tên báo thù xông thẳng về phía Ma Quân, thế như chẻ tre.

"Đây là..." Thái thượng hoàng và đám người còn lại kinh ngạc, còn lên tới mấy vạn như vậy, Thế nhưng Ma Quân có tới mười ba vạn binh đó! Cứ mở toang cổng thành như vậy, há chẳng phải là đưa dê vào miệng cọp? Cho dù họ biết rằng Thần Quỷ quân có thể lấy một địch mười, thế nhưng Ma Quân cũng mạnh mẽ khó mà bì kịp!

"Mời Thái thượng hoàng quan chiến!"

Tần Thúc Bảo và Nguyệt cùng chắp tay, sau đó cũng tự nhảy xuống từ tường thành, tự mình xông vào trận chiến.

Nguyệt giương giọng nói, "Đế Hậu có lệnh, không cần quan tâm là dùng cách gì để đánh, đánh cho chúng gãy răng, cho tơi bời hoa lá! Nhóm độc chuẩn bị!"

"Rõ!" Tiếng hô chấn động trời xanh.

Thái thượng hoàng và Vương Phóng lo lắng đứng trên tường thành quan sát, lại thấy mấy ngàn người đang tán ra, cứ trăm người tạo thành một nhóm, những nơi xông tới Ma Quân cứ rầm rầm mà ngã xuống. Mà sau đó, Thần Quỷ quân đằng sau mạnh mẽ áp đảo giết theo sau, cứ như vậy, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

"Mau! Ném mìn!" Một tướng lĩnh ở phe đối phương quát lớn.

Nguyệt cười to, "Mìn sao? Trò đùa gì vậy! Cho các ngươi nếm thử mùi Thiên Phá Đạn mà Đế Hậu chúng ta phát minh ra!" Trước kia đám Cao Anh Anh có Bách Phá Đạn, Lâu Thất phải tăng cường cải tạo lại, trở thành Thiên Phá Đạn. Mà thứ đồ này từ khi ở đại lục Tứ Phương bọn họ đã từng dùng. Mấy ngày nay vì nhận được tin gấp của Lâu Thất, phải chuẩn bị mấy thứ này. Cũng may Tần Thúc Bảo vẫn còn nhân mạch trước đây, gấp rút trên đường, giúp làm xong chúng. "Nhóm đạn dược, lên!"