Độc Y Hoàng Hậu

Chương 2: Truy đuổi trên lưng ngựa



Từ nãy đến giờ tất cả mọi người đều đứng xem trò vui, kể cả thị vệ của phủ tướng quân. Dù sao cũng chẳng ai cho rằng nữ ăn mày này sẽ là đối thủ của gã đàn ông kia.

Mọi người đều bất ngờ trước sự việc vừa đột ngột xảy ra. Trông thấy gã đàn ông vừa bị phế, bọn thị vệ lập tức xông lên, "Xoạt!", nhất tề lấy ra vũ khí bao vây Nhạc Du!

Vì việc khi nãy mà sức lực nàng đã tiêu hao, Nhạc Du cụp mắt, lọn tóc che khuất tầm nhìn của nàng, không ai biết nàng đang nghĩ gì. Chỉ lát sau lại nghe thấy âm thanh "loảng xoảng!", mọi người đều ngạc nhiên bởi nàng đã ném đi chiếc dao găm phòng thân mất rồi.

Tuy nói bọn thị vệ phủ tướng quân không phải ra trận giết giặc, nhưng dù sao cũng là một đám hộ vệ được võ luyện để canh phòng. Nàng thì vốn là một tiểu cô nương gầy yếu, đối diện với những tên này đã là khó bảo toàn bản thân, vậy mà giờ nàng lại mang dao găm ném đi, chẳng phải là đồng nghĩa với chờ chết hay sao!

"A, coi như ngươi thông minh, hiểu được bó tay chịu trói. Mau ngoan ngoãn theo chúng ta lên quan phủ!" Tên thị vệ dẫn đầu nhìn nàng với ánh mắt khinh thường, thu về trường kiếm trong tay, trên mặt đều là nét dương dương tự đắc.

Phủ tướng quân uy nghiêm như vậy, làm gì có ai dám khiêu chiến cơ chứ?

Bó tay chịu trói sao? Nhạc Du cúi đầu nhếch miệng, cứ nằm mơ đi.

Đột nhiên, từ giữa ngón tay nàng không biết từ đâu nhô ra một đoạn ngân châm. Hai mắt nàng nheo lại tựa như con báo săn mồi, sẵn sàng đối phó bất cứ lúc nào.

Muốn nàng chết ư? Nàng đây nếu đã chết một lần thì nhất định sẽ không có lần thứ hai!

Những kẻ này nói không sai, nàng nào có phải là con gái tướng quân.

Nhạc Du thực sự đã bị ám sát trên đường rồi. Bây giờ bên trong nàng chỉ còn lại một hồn một phách, cùng một ý thức muốn ở lại thật lâu mà không muốn đi.

Nàng, một đặc công quốc tế ở thế kỉ hai mươi mốt, số hiệu 1001, vốn là kẻ địch đang bị chính phủ Mỹ săn lùng. Nàng lại vì cứu một đứa nhỏ nước mình mà rơi vào cái bẫy của nước Mỹ, bị thiêu sống đến hài cốt cũng không còn.

Khi hồi tưởng lại, Nhạc Du liền cảm thấy hơi thở cũng khó khăn, như bị một làn khói đặc cuồn cuộn che lấp cả mũi miệng.

Cảm giác ấy lập tức xâm chiếm lấy linh hồn thống khổ, trở thành cơn ác mộng duy nhất của nàng.

1001 vốn dĩ cho rằng lần này mình thực sự tiêu đời rồi, sắp chết đến nơi. Trong lúc hoảng hốt, trong đầu cô bỗng loáng thoáng nghe thấy tiếng hô hoán.

"Cái chết của mẫu thân ta có ẩn khuất, cầu xin mọi người hãy giúp ta, van xin các người.." Thanh âm kia bồng bềnh kì ảo nhưng cũng tràn đầy bi thương.

Bất giác, ý thức của cô bay vào Không Gian Hư Vô bên trong, tứ phía toàn một mảng đen kịt, đưa tay không thấy được năm ngón. Lẽ nào đây chính là cảnh tượng khi người chết tiến đến Địa Ngục hay sao? 1001 đột nhiên đứng lại, trong lòng đầy nghi hoặc. Đối diện cô thình lình hiện ra một gương mặt. Chỉ độc một gương mặt mà không có thân thể, càng không có tứ chi. Nhạc Du tiến sát lại xem xét thì mồ hôi lạnh liền tuôn ra cả người, cô kinh hãi bởi gương mặt này không phải ai khác mà giống mình y như đúc!

Khuôn mặt này chảy nước mắt, từ từ tới gần 1001, tốc độ càng lúc càng nhanh. Theo đó, gương mặt cũng càng ngày càng dữ tợn, nước mắt trong suốt biến thành đỏ tươi, miệng còn không ngừng nỉ non: "Hãy giúp ta, giúp ta.."

Từ tiếng van nài biến thành thanh âm gào thét, Nhạc Du cảm thấy đầu óc ong ong, tựa hồ như sắp nổ tung! Cô muốn bỏ chạy, nhưng liền phát hiện toàn thân không thử cử động được, không còn đường lui nữa rồi.

Đột nhiên, có thứ gì đó tóm lấy cổ cô, 1001 chỉ có thể trơ mắt nhìn con ngươi đỏ trước mắt mình không ngừng nở to ra, trước mắt hiện ra một cảnh tượng lạ lẫm.

Rồi bỗng, trăm nghìn mảnh vỡ ký ức như bão tố kéo đến, cô ôm đầu đau đớn vạn phần, chấn động đến thân thể đầy mồ hôi lạnh. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế này?

Cô hoàn hồn lại, trong khi cái đầu kia như có ma chú liên tục vọng lên âm thanh, đó chính là chấp niệm của chủ thể Nhạc Du.

Nhạc Du vốn sinh ra khi mẫu thân qua đời vì khó sinh, bị phủ tướng quân hắt hủi, còn bị cha ruột là Nhạc Đình Phong Nhạc Đại tướng quân ném cho nhũ mẫu. ngôn tình ngược

May mắn rằng, người nhũ mẫu đó tâm tính thiện lương, chưa hề bỏ mặc nàng mà ôm về vùng nông thôn nuôi dưỡng trong suốt mười lăm năm.

Nhạc Du vốn đang ở vùng nông thôn thoải mái sống một cuộc sống bình thường, thì không biết vì sao Nhạc đại tướng quân đột nhiên lệnh nàng trở về, kết quả hại nàng mất mạng ở trên đường.

Cái chết của nàng và mẫu thân nàng đều không rõ ràng, Nhạc Du không cam lòng biến thành mây khói như vậy, chấp niệm báo thù của nàng đã khiến 1001 đến được nơi này.

Nếu có thể mượn thân thế của Nhạc Du, 1001 cũng nguyện ý hoàn thành chấp niệm của Nhạc Du, giúp nàng ra đi được thanh thản.

Hàng mi nàng rũ xuống, ánh mắt càng lạnh lẽo hơn. Nàng chậm rãi đảo mắt qua đám thị vệ, trong kẽ ngón tay lóe lên ánh xanh biếc của chiếc ngân châm. Nàng kiếp trước chính là cao thủ dùng độc, đừng nói năm, sáu kẻ trước mắt, dù có nhiều hơn nữa thì chắc chắn cũng ngã gục dưới mũi châm này.

Ngón tay Nhạc Du siết chặt, nàng không muốn giết người thêm nữa, nhưng tuyệt nhiên cũng không thể nằm trên thớt mặc người xâu xé.

"Là kẻ nào đang ở phủ tướng quân ta gây sự!"

Đúng lúc Nhạc Du sắp sửa ra tay, bỗng nghe "Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc.." Một loạt tiếng vó ngựa từ xa hướng đến nơi này, lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người. Đám người xúm xít xem náo nhiệt nhất thời hoảng loạn chạy dạt sang hai bên, mở ra một lối đi ở giữa.

"Là Nhạc Tư tiểu thư!" Có người hô lớn.

Trong chốc lát, một con chiến mã bờm đỏ uy mãnh đứng lại trước mặt Nhạc Du cùng một tiếng kêu lớn, móng ngựa không ngừng xới tung cát bụi. Trên lưng ngựa, một nữ tử với mái tóc dài cột cao cùng trang bị đầy mình đang nhìn xuống người ăn mày. Trên mặt người ấy mang nét cười, ánh mắt ngông cuồng, cao ngạo.

"Đến xin cơm sao?" Thấy nàng trông rách nát, Nhạc Tư tiện tay vứt một túi tiền xuống đất, "Hôm nay bổn tiểu thư đang có tâm trạng nên thưởng cho ngươi. Mau cút đi, sau này đừng đến phủ tướng quân xin cơm nữa."

Nàng ta vừa trở về từ Hoàng Cung, được Hoàng Đế khen ngợi hết nửa ngày nên trong lòng mới vui sướng như vậy. Còn như ngày thường, nếu có ăn mày dám chạy đến phủ tướng quân xin cơm thì sớm đã bị đánh cho tơi bời.

Người ăn mày trước mắt không hề bị lay động, Nhạc Tư cau mày, "Sao, không đủ à?" Chỉ là một kẻ ăn mày, vậy mà còn dám đòi hỏi kì kèo.

Người thiếu nữ gầy gò ngẩng cao đầu đứng trước đại mã, trong mắt như hóa ra sông băng vạn năm, không một gợn sóng. Chiếc cằm nhỏ nhắn ngước nhìn Nhạc Tư kiêu ngạo trên lưng ngựa, gằn từng tiếng một: "Ta không cần tiền, ta muốn gặp Nhạc Đình Phong."

Tuy rằng trước đây sinh sống nơi thôn dã, chưa từng biết gì về phủ tướng quân, thế nhưng Nhạc Du có thể đại khái đoán ra thân phận của người này qua phản ứng của những người xung quanh.

Họ Nhạc, được gọi là tiểu thư, lại còn khiến cho bọn thị vệ cũng phải quỳ, e rằng chỉ có thể là con gái của Nhạc Đình Phong mà thôi.

"Ngươi muốn gặp phụ thân ta?"

"Nhạc Tư tiểu thư, kẻ ăn mày này nói ả là con gái của Đại tướng quân." Tên thị vệ đứng đầu nhìn thấy Nhạc Tư thắc mắc liền biến thành cún con chạy đến cáo trạng.

"Cái gì?" Vừa nghe lời này, tâm trạng vui vẻ của Nhạc Tư lập tức chùng xuống, cực kì khó chịu. Cặp mắt kiêu ngạo phun ra ngọn lửa giận, không nhịn nổi mà trừng mắt nhìn thẳng vào người ăn mày. "Ăn nói hàm hồ! Phụ thân ta chỉ có hai người con gái đoan trang. Ngươi mọc lên từ chỗ nào mà dám to gan phá hủy thanh danh của phụ thân, đúng là chán sống rồi!"

Nhạc Đại tướng quân cùng hai vị phu nhân quấn quýt, yêu thương nhau. Hai con gái mỗi người đều xứng danh rồng phượng, đều là kiểu người tài hoa. Chính là gia đình hòa thuận điển hình ở An Lâm Quốc.

Vậy mà khi không xuất hiện một tên ăn mày tự xưng là con gái của phụ thân nàng ta, chẳng phải chính là nói phụ thân tìm hoa vấn liễu, hành vi không kìm chế hay sao?

Trong lòng Nhạc Tư bừng bừng ngọn lửa giận, ả đột nhiên kéo mạnh dây cương, con ngựa bị đau lập tức đứng thẳng lên, vó ngựa huơ cao trong không khí. Lớp giáp tay bóng loáng của người kỵ binh lóe lên ánh sáng rực rỡ, con ngựa bờm đỏ hí vang, xông thẳng về phía Nhạc Du mà đạp tới!

Nếu bị con ngựa này đá trúng nhất định không chết thì cũng tàn phế!

Dám làm bại hoại danh tiếng của phụ thân, nhất định phải trừng phạt, răn đe trước mặt tất thảy mọi người!

Nhạc Du cũng không phải là ngốc, làm sao có thể ngoan ngoãn chờ bị đá kia chứ. Nàng vội xoay người chạy về phía ít người túm tụm, thân thể thoăn thoắt như ảo ảnh, vội vàng thoát thân không ngoảnh lại. Có điều vẫn có thể nghe tiếng vó ngựa đuổi sát phía sau, nghe được cả tiếng hàng quán bên đường bị đá ngã lăn.

Các chủ quán dù tức giận cũng chỉ có thể tự kêu khổ ở trong lòng, dù sao đây cũng là Nhạc Tư, làm sao dám tỏ ra bất mãn được đây?

Nhạc Du dựa vào tiếng vó ngựa để phán đoán phương hướng, luôn chọn lúc vó ngựa sắp giẫm lên người mà đột ngột đổi hướng, thoát được một mạng. Dù sao người không chạy thắng ngựa, nàng chỉ có thể dựa vào sự linh hoạt mà né tránh.

Sự việc này đúng là kinh hãi, khiến tim nàng như vọt cả ra ngoài.

Đột nhiên, cảm giác mơ màng dữ dội kéo đến, trái tim Nhạc Du như rơi mất, đang lúc gay go thì đau đớn cũng ập đến!

Thân thể Nhạc Du lao lực quá độ, lại thêm sức khỏe suy yếu, vì vậy mà không cẩn thận vấp phải giá kê hàng mà ngã xuống. Tiếng vó ngựa tiến sát bên tai, Nhạc Du vừa quay đầu lại chỉ thấy móng ngựa đã kề gần trán, chỉ kém một tấc!